Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Hoa nở trên đường vắng, đợi người thương trở về - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:08:38

Điều lo lắng là, nếu việc , sẽ trái với lời hứa. Ta với chắc như đinh đóng cột rằng cứ yên tâm, nhưng giờ ngay cả cũng đón , yên tâm cho ? Ta thật hổ thẹn.

 

Đời ai cũng khổ, nhưng còn khổ hơn, Chương Ngọc càng khổ hơn .

 

Trời dần tối, sợ biến cố, và sư phụ quyết định ngủ ở cổng thành. trong lòng chất chứa tâm sự, trời se lạnh, chẳng ai ngủ .

 

Trước khi cổng thành đóng , một chiếc xe ngựa chạy .

 

"Người cô nương tìm đang ở trong xe ngựa. Ở đây tiện, cô nương và hãy theo . Phu nhân dặn dò, nhất định đưa hai đến Thập Lý trường đình." Người hầu nhỏ, vội vàng lên phía .

 

Ta và sư phụ ngơ ngác theo xe ngựa một đoạn đường khá xa. Ta yên tâm, liền chạy lên xe ngựa, vén rèm lên. Hai đôi mắt long lanh, e dè .

 

Khuôn mặt nét giống Chương Ngọc, khiến yên tâm.

 

"Tiên sinh cũng lên xe , như sẽ nhanh hơn." Người hầu cũng tức giận, kéo sư phụ lên xe ngựa. Nhìn dáng vẻ nhanh nhẹn của , vẻ là võ công.

 

"Tỷ tỷ, đại ca bảo tỷ đến đón chúng ?" Cô bé chỉ bảy, tám tuổi, nhưng trong mắt chất chứa bao thăng trầm. Những ngày tháng trong ngục chắc hẳn khó khăn.

 

Hai tiểu hài tử đều gầy gò, vẻ mặt sợ hãi. Lòng đau nhói, chua xót.

 

Ta ôm chặt bọn trẻ lòng, hy vọng thể mang cho chúng một chút ấm áp, cũng là cho bản thêm chút dũng khí.

 

Con đường phía còn dài, nên như thế nào? Trong lòng hoang mang. Đây là tiểu thư, công tử con nhà thái phó, thể nuôi dạy như con nhà nông dân . Ăn uống đạm bạc thì , nhưng dạy dỗ chúng trở thành những như Chương Ngọc?

 

Thôi , nghĩ nhiều cũng vô ích. Giờ còn sống là , còn sống thì mới hy vọng.

 

Đến Thập Lý trường đình, hầu cáo từ, đưa cho một bọc đồ.

 

"Phu nhân dặn dò, con đường phía gian nan, cô nương đừng từ chối một trăm lượng vàng . Đây cũng là tấm lòng của phu nhân, cảm kích những trung thần nghĩa sĩ. Còn nữa, từ biệt hôm nay, cô nương và chúng coi như còn liên quan. Ân tình của phu nhân cũng coi như báo đáp xong, sống che.c , đều liên quan đến nữa."

 

"Xin tiểu ca yên tâm, hãy chuyển lời đến quý nhân, chuyện hôm nay đều là do tự . Sau chuyện gì xảy , cũng tuyệt đối khai quý nhân nửa lời. Nếu trái lời, xin trời tru đất diệt."

 

Ta năng thành khẩn, từng câu từng chữ đều là lời thật lòng. Người hầu gật đầu, chuẩn rời .

 

Ta quỳ xuống, dập đầu ba cái thật mạnh.

 

"Xin tiểu ca bái tạ quý nhân, đại ân đại đức, lấy gì báo đáp."

 

Người hầu xúc động, chắp tay vái chào, trở về Thượng Kinh.

 

Sư phụ vẫn khỏi hẳn bệnh, để ông lên xe ngựa.

 

Ta cầm lấy dây cương, tiếp tục lên đường, trong lòng thêm vài phần kiên định. Từ nay về , thể chỉ sống vì nữa.

 

Trở núi, mới yên tâm. Sư phụ tự sắc thuốc, và hai tiểu hài tử ở giữa sân, . Ta gãi đầu, chút lúng túng.

 

Nghĩ một lúc, dẫn bọn trẻ về phòng nghỉ ngơi. Tôn Đại Dụng thấy chúng trở về, vội vàng chuẩn đồ ăn.

 

"Tỷ tỷ, đại ca khi nào đến đón chúng ? Huynh đến đón chúng ?" Nữ hài đầy hy vọng. Ta hề nghi ngờ, nếu Chương Ngọc đến, chắc chắn con bé sẽ òa .

 

"Đại ca của các ngươi nhất định sẽ đến đón các ngươi. Huynh dặn chăm sóc các ngươi thật , đợi khi nào các ngươi béo trắng , sẽ về."

 

"Vậy phụ mẫu thì ? Họ che.c ?"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-no-tren-duong-vang-doi-nguoi-thuong-tro-ve/chuong-5.html.]

Ta cứng họng, chút đau đầu. Tiểu hài tử thật lắm câu hỏi.

 

"Có đại ca các ngươi ở đó, lợi hại, nhất định sẽ cứu phụ mẫu các ngươi , đến lúc đó cả nhà sẽ đoàn tụ."

 

Nữ hài lúc mới yên tâm, dang tay ôm lấy . Trẻ con hiểu chuyện gì, thấy tỷ tỷ , nam hài cũng theo.

 

Lòng mềm nhũn, thấy xót xa vô cùng. Hai tiểu hài tử như ngọc, mà gia đình gặp biến cố. Từ nay về , theo sống cuộc sống kham khổ nơi núi rừng .

 

7

 

Cứ sống như cũng , chỉ là khi đông, thời thế càng loạn lạc. Trong nước, gian thần do đại hoàng tử cầm đầu nắm quyền, thuế má ngày càng nặng nề. Để bóc lột dân chúng, chúng nghĩ đủ lý do.

 

Dân chúng oán thán sôi sục, chợ, những nghèo khổ bán con bán cái ngày càng nhiều. Ta xuống núi mua đồ cũng cẩn thận hơn, chi tiêu càng kín đáo càng . Nguyện vọng của chỉ mong Chương Ngọc sớm ngày khải , cũng thể sớm thành trách nhiệm chăm sóc , của .

 

Tiểu công tử đổi tên thành Trương Tri Miễn, tiểu thư đổi tên thành Trương Cẩm Thư. Trước khi án oan minh oan, đời sẽ còn thái phó Chương gia nữa.

 

Thời buổi gì thế ! Haiz…

 

Ta suy nghĩ miên man, bước nhanh về núi, trong lòng nghĩ đến giấy bút, mực, nghiên mới mua, hai tiểu hài tử thấy chắc chắn sẽ vui.

 

Bỗng nhiên, chân vấp thứ gì đó, loạng choạng suýt ngã. Trong đống cỏ khô, lộ một bàn chân, khiến giật .

 

"Cô nương, cho xin miếng ăn ? Chỉ một miếng thôi, cũng đủ cứu sống ." Giọng già nua đầy yếu ớt.

 

Trên đời quá nhiều khốn khổ, vốn xen chuyện của khác, nhưng ông lão đến nông nỗi , thấy trong túi ông sách, rơi vãi đất là một cuốn "Kháng chiến kỷ thực".

 

Đó là thành quả những ngày sư phụ dạy . Ta thể nhận một chữ.

 

Chỉ là, nét chữ trong cuốn sách chút khác lạ.

Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý

 

"Ta dùng một cái màn thầu đổi lấy cuốn sách , ?"

 

Ông lão khó nhọc dậy, từ xuống , tay mân mê cuốn sách, vẻ mặt nỡ.

 

"Thôi , thôi . Nếu che.c , giữ những cuốn sách cũng ích gì? Cô nương nếu cho thêm vài cái màn thầu, sẽ cho ngươi chọn thêm hai cuốn nữa. Nếu hàng, ngươi sẽ thấy đây đều là những cuốn sách độc nhất vô nhị, thời đại của các ngươi ."

 

Lời ông lão , hiểu lắm. Cách ăn mặc của ông cũng giống những thường thấy.

 

Ta tùy tiện chọn thêm hai cuốn sách dày nhất. Đã lấy thì lấy những cuốn thấy đáng giá nhất.

 

"Cô nương thật tinh mắt. "Luận về chiến tranh lâu dài" và "Lục doanh binh chí" ở thời đại của chúng cũng là những tác phẩm hiếm ."

 

Ông gì, , nhưng chắc chắn là đang khen . Ta đưa thêm cho ông bốn cái màn thầu, rời .

 

"Ta là Lý Kỵ, nhà quân sự học của thế kỷ hai mươi mốt, xuyên đến thời cổ đại , còn đổi những cuốn binh thư vô giá lấy vài cái màn thầu, thật là nực , thật đáng buồn, thật đáng tiếc, thật đáng hổ…"

 

Ta mười mấy bước, đầu thấy ông lão ăn màn thầu, lòng nhói đau.

 

"Nếu ông thật sự nỡ những cuốn sách , trả cho ông." Ta tuy là nữ nhi, nhưng cũng thừa dịp khác gặp khó khăn mà cướp đoạt. Nói xong, định trả sách cho ông lão.

 

"Không, , ý đó. Ở thời đại của các ngươi, mấy cái màn thầu trắng đáng giá như . Ta cũng nuốt lời. Chỉ là trong lòng buồn bã, nên than thở vài câu, cô nương đừng để ý." Ông lão dậy, phủi quần áo, định rời .

 

Trời còn sớm, cũng về.

 

Trở núi, sư phụ trách mắng , sợ gặp chuyện may đường. Ta kể chuyện kỳ lạ gặp, sư phụ xem những cuốn sách mang về, càng xem càng kích động, mặt mày đỏ bừng vì phấn khích.

Loading...