Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

HÒA THÂN MỘT KIẾP, GIAO TÂM MỘT ĐỜI - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-07-14 21:50:12

Thấy mặt hai dường như chút tức giận, vội vàng đổ vấy:

"Ngược là các ngươi, khi đến võ nghệ cao cường, nhiều ngày như , thể lẻn hoàng cung thám thính một hai ?"

 

Bọn họ ngây .

Ta đập bàn một cái: "Hừ, giữ các ngươi gì!"

 

"Triệu Oanh Chi, ngươi chẳng qua là phận hèn mọn từ chốn kỹ viện, lẽ nào thật sự coi là công chúa Nguyên Gia ?"

 

Ám vệ tên Lãnh Nguyệt vươn tay bóp cổ ,

"Lấy nửa năm kỳ hạn, nếu ngươi tìm bất kỳ thứ gì hữu ích, thì giữ cũng chẳng còn tác dụng gì nữa."

 

“Không chứ? Ta là thế công chúa Nguyên Gia gả tới đây, nếu thật sự c.h.ế.t , các ngươi giải thích thế nào?”

 

Dường như thấu tâm tư của , Hàn Tinh bên cạnh nhạt:

"Nếu công chúa Nguyên Gia c.h.ế.t minh bạch ở Tấn quốc, triều liền thể danh chính ngôn thuận xuất binh bắc tiến, đòi công bằng cho công chúa."

 

Ta vẻ tự tin của , trong lòng vô cùng cạn lời.

 

“Các ngươi tiếp tục đánh với Tấn quốc, là vì đủ danh chính ngôn thuận ? Chẳng lẽ vì căn bản đánh ?”

 

"Ngươi..."

 

Có lẽ biểu cảm của quá rõ ràng, Lãnh Nguyệt trừng mắt, bàn tay đang bóp cổ định dùng sức thêm.

 

Tuy nhiên lúc , cửa phòng đẩy , Lục Phỉ đột nhiên xe lăn , nheo mắt : "Công chúa – đây là đang gì?"

 

Lãnh Nguyệt chút hoảng loạn buông tay, cúi đầu xuống.

 

Ta đôi mắt mỉm của Lục Phỉ, lắp bắp :

 

"Ồ... một chiếc vòng cổ Anh Lạc, Lãnh Nguyệt nàng... đang giúp đo vòng cổ."

"..." Lục Phỉ trầm mặc một lúc, "Dùng tay đo ?"

 

Ta nhịn đau gật đầu với , và cố gắng mở to đôi mắt mèo long lanh nước của , để chứng minh độ tin cậy của lời .

 

Lục Phỉ bảo Lãnh Nguyệt và Hàn Tinh lui xuống, tự lăn xe đến mặt , ngẩng đầu .

Ta chút tự chủ kéo kéo cổ áo, cố gắng che vết hằn cổ.

 

Lục Phỉ đột nhiên thở dài, từ trong lòng lấy một cuốn sổ nhỏ: "Công chúa đây là vật gì ?"

 

Hắn đưa thứ đó đến mặt , cụp mắt , đợi đến khi rõ hình và chữ bìa, mặt đỏ bừng.

 

cố gắng giả vờ ngây thơ: "Đây là... thứ gì?"

 

"Ta ở thư phòng, từ cuốn binh thư đêm qua xong phát hiện vật ." Lục Phỉ một cách chậm rãi, "A Thất , hôm nay, chỉ công chúa từng thư phòng của ."

 

"Thật ?" Ta nhảm, "Có lẽ là A Thất đặt đó, điện hạ nên hỏi A Thất mới đúng, thấy sớm đối với ... A!"

 

Lời xong, Lục Phỉ đột nhiên kéo dây lưng của , kéo ngã lên đùi .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoa-than-mot-kiep-giao-tam-mot-doi/chuong-5.html.]

 

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

Sợ hãi đến mức kêu lên một tiếng, luống cuống sờ chân Lục Phỉ: "Lục Phỉ, chứ?"

 

Thái y hôm qua đến khám bệnh, mới chân cần chăm sóc cẩn thận, hôm nay đặt m.ô.n.g lên.

 

Ta chỉ thể may mắn rằng hình nhẹ nhàng, cũng quá nặng.

 

Hắn khẽ rên một tiếng, đột ngột ấn c.h.ặ.t t.a.y , khuôn mặt cực kỳ trai từng tấc một ghé sát , thở ấm nóng phả : "Công chúa ?"

 

Ta ngây , tim đập lệch một nhịp: "Biết gì?"

 

"Ngày thường công chúa gọi , đều gọi thẳng tên; chỉ khi chột sợ hãi, mới giống như A Thất mà gọi là điện hạ."

 

Môi dừng bên tai , "Như công chúa , đây là do A Thất đặt , công chúa chột cái gì?"

 

Cảm giác như như , cùng với thở thanh mát quấn quýt lấy .

 

Ta cách đột ngột kéo gần khiến ngừng suy nghĩ, đành mặt .

 

thấy khuôn mặt vốn luôn lười nhác ung dung của như sương mù bao phủ, nhưng như lưỡi kiếm sắc bén nhuốm m.á.u xuyên qua màn sương mù, đ.â.m thẳng mắt .

 

Ta chợt nhận , khi trở thành một hoàng tử vô hại với đôi chân tàn phế, thực cũng từng g.i.ế.c , từng nhuốm máu.

 

"Công chúa thẹn thùng ?"

 

Lục Phỉ khẽ ,

 

"Bảy ngày , khi tắm, nàng nhẹ nhàng mặc áo mỏng xông ; ba ngày , khi ngủ, nàng đốt sẵn hương tình trong lò; giờ đây, đặt vật sách của , chẳng mong điều ?"

 

Đầu ngón tay lạnh của chạm cổ , lạnh như lưỡi kiếm sắc bén.

Gáy tê dại, đành run rẩy thừa nhận: "Ta thừa nhận... chỉ là tò mò."

 

"Vậy ?"

 

Ta đang ngây , khẽ dùng sức, cảm giác đau nhói truyền đến, lập tức kéo ký ức.

 

Lúc đó trốn khỏi kỹ viện, của bà chủ bắt trở , trói tay lưng, dùng dây thừng gai tẩm nước muối siết cổ , buông khi gần như ngạt thở.

 

Cứ thế lặp lặp hàng chục , nỗi đau cận kề cái c.h.ế.t hành hạ đến tê dại, nhưng vẫn tuân theo mệnh lệnh của nàng, khẽ khàng cầu xin:

 

"Là của , là của Oanh Chi, xin tha cho ..."

 

"Thế mới đúng."

 

Bà chủ bóp cằm , nâng lên, hài lòng với khuôn mặt đầy nước mắt đáng thương,

"Oanh Chi, con hãy nhớ, sinh trong thanh lâu, đây là mệnh của con, thể chống ý trời."

 

Ta há miệng, định cầu xin, thì cơn đau nhói ở cổ đột nhiên thế bằng cảm giác ấm áp dễ chịu.

 

Mở mắt , mới phát hiện Lục Phỉ đang bôi thuốc cho cổ .

Loading...