Hoa Trong Gương, Trăng Dưới Nước - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:25:45
5
“Thiếu gia Trì~”
Trên ghế dài bên bờ biển.
Cô gái xinh trong lòng Trì Thần Dự, khẽ nũng nịu vì thấy đang thất thần.
Sau đó, cô cúi xuống định hôn lên môi .
Trì Thần Dự nghiêng đầu tránh .
Anh chiếc điện thoại bàn đã im lặng lâu, lông mày cau chặt.
Giang Kính Nguyệt, gọi thêm một lần nữa .
Chỉ cần em gọi nữa, sẽ tin em.
“Bốn tiếng , điện thoại hơn hai mươi lần, cần ?”
“Nếu lo cho cô như thế, xem thử?”
Bạn thân , Tả Bồi Phong, ghế bên cạnh, thấu hết mọi phản ứng , bất giác lắc đầu:
“Năm đó chỉ cần một câu cưới, là khiến cô rơi lưới tình.”
“Giờ lớn thì lật mặt vô tình, làm trai hư phong lưu khắp nơi, thấy cô phiền, thấy cô kiểm soát.”
“Mấy năm qua, nổi tiếng lăng nhăng.”
“Mẹ sốt ruột, định mượn báo chí ép kết hôn cũng là điều dễ hiểu.”
“Chưa chắc chuyện là do Giang Kính Nguyệt xúi giục.”
“Với đã nhắc lần thứ n — lòng cũng nguội lạnh.”
“Không ai thể đợi mãi mãi.”
“Anh nghĩ mấy lời hứa khi còn trẻ còn tiêu xài bao lâu?”
“Đừng để tới lúc cô thật sự lưng, mới thấy hối hận.”
Ngón tay Trì Thần Dự khựng , cúi đầu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ bật một tiếng lạnh:
“Tôi sẽ hối hận.”
“Buộc cả đời một , thì quá nhàm chán.”
“Tôi cầu còn để cô sớm hơn.”
“Đừng cứ lấy mấy thứ tình cảm tuổi mười mấy, mà bám riết lấy buông.”
“Thật sự phiền chết .”
Tả Bồi Phong thế thì cau mày.
Vừa định thêm, thì Trì Thần Dự đã dậy, mở một chai champagne, rượu phụt , hòa khí náo nhiệt bãi cát.
Tả Bồi Phong bĩu môi, thầm mắng: “Tên tra nam ngu xuẩn.”
Đột nhiên, một bóng phủ xuống mắt.
Tả Bồi Phong ngẩn , thấy Trì Thần Dự , ánh mắt thoáng qua vẻ châm biếm.
Trì Thần Dự mặt lạnh như băng, cầm lấy điện thoại.
Vừa mở khóa — chuông điện thoại đã vang lên.
“Thiếu gia Trì,” gọi là trợ lý, “ gửi gấp một thứ tới công ty.”
“Là gửi cho .”
“Người gửi là cô Giang.”
Trì Thần Dự lập tức lạnh, đáy mắt dâng lên một tia khinh miệt.
Tự nhiên cảm thấy bản thân còn lo cho Giang Kính Nguyệt, đúng là ngu xuẩn.
“Là một chiếc nhẫn, qua ,” trợ lý khựng một chút, “giống hệt chiếc cô Giang luôn đeo…”
Đồng tử Trì Thần Dự chợt co rút:
“Cô lần nữa, là cái gì?”
6
Trợ lý nhanh chóng gửi qua ảnh chụp chiếc nhẫn.
Trì Thần Dự chỉ liếc một cái đã nhận .
Đó là chiếc nhẫn cầu hôn đã tặng năm 16 tuổi.
Giang Kính Nguyệt vẫn luôn coi như báu vật, từng rời khỏi tay.
Trong lòng Trì Thần Dự dâng lên một cảm xúc khó tả.
tất cả đều lửa giận lấn át, lạnh lùng khẩy, gõ từng chữ khung chat:
[Màn kịch bắt cóc tự biên tự diễn tiếp tục nổi nữa .]
[Lại định dùng chiêu “lùi một bước để tiến ba bước” để uy hiếp ?]
[Giang Kính Nguyệt, nhẫn trả , cô với coi như kết thúc.]
[Sau đừng bao giờ làm phiền nữa!]
Tin nhắn gửi , như đá chìm đáy biển.
Khung chat từng luôn phản hồi ngay tức khắc, giờ lặng im một chữ.
Trì Thần Dự bực bội lướt lên xem .
Lịch sử là tin nhắn một chiều từ Giang Kính Nguyệt, quan tâm lo lắng đủ điều.
Khóe môi khẽ nhếch lên, nở một nụ mỉa mai:
, Giang Kính Nguyệt thể yêu nữa chứ?
Tất cả chỉ là đang diễn trò.
Anh quyết tâm cho cô một bài học nhớ đời.
Trì Thần Dự dứt khoát tắt nguồn điện thoại, tuyệt đối cho cơ hội đầu.
Sau đó bật dậy, lắc mạnh chai champagne:
“Đùng!”
Bọt rượu phụt , đập mạnh chai xuống đất.
Quay sang ôm chặt lấy cô gái trong lòng, ngông cuồng ngạo mạn:
“Hôm nay tâm trạng ông đây !”
“Uống rượu thôi!”
7
Sáng hôm tỉnh dậy, Trì Tịch trong phòng.
Lần đầu tiên bắt cóc, cũng rõ khi ngủ với tên cầm đầu thì quy trình sẽ thế nào.
Là nên tiếp tục đợi đến chuộc ?
Hay từ giờ trở , chính là của , theo cả đời?
Hoặc là…
Nhìn căn phòng trống trải, tay chân cũng còn trói nữa.
Tôi nghĩ, liệu thể thử… chuồn luôn ?
Quần áo đất vứt bừa bộn, sơ mi và tất lưới đều xé rách.
Tôi đành nhặt chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Trì Tịch, lén mặc , rón rén phía cửa.
lúc , từ ban công phía vang lên tiếng cợt của Trì Tịch:
“Ba tên đó là tâm phúc của ba, của con.”
“Ở đây mà , chúng nó chẳng coi con gì, vẫn trung thành với chủ cũ.”
“Bị con đánh què là còn nhẹ.”
Nói xong, cửa ban công đẩy .
Trì Tịch bước , phát hiện đang gần ngay cửa.
Anh chỉ rời điện thoại khỏi tai, vẻ đầu bên đang mắng khó .
Nét môi Trì Tịch dần lạnh :
“Ba , đừng quên, giờ Tập đoàn Trì thị là do con nắm quyền.”
“Phá hỏng luật rửa tay gác kiếm của con, thì dù con rải tro cốt tụi nó, cũng sai.”
“Ba nhất cũng nên hiểu cho con.”
Nói xong chờ đáp , Trì Tịch dứt khoát cúp máy.
Ánh mắt ngước lên, liền bắt gặp .
Anh sững mấy giây, trong đôi mắt âm trầm thoáng qua tia giễu cợt:
“Ăn sạch sẽ xong tính chạy ?”
8
Tôi giật run rẩy, vội vàng lắc đầu:
“Không, ý chạy…”
Lúc đã nhớ thân phận của nhà họ Trì, và của Trì Tịch.
Trùm buôn lậu máu mặt ở thủ đô, làm việc nguy hiểm sống còn, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn.
Đã dây “hắc bang” như thế, đừng mong trốn .
Nghe lời… mới là cách giữ mạng.
Trì Tịch khẽ nhướng mày, bước tới gần từng bước một.
Anh ép đến sát cánh cửa, còn đường lùi.
Ánh mắt lướt qua đôi chân lộ lớp sơ mi rộng thùng thình, đáy mắt tối , bất ngờ bế bổng lên.
Bàn chân trần của đặt lên đôi giày da của .
“Ngoài cửa nguyên một đội vệ sĩ.”
“Em mặc thế mà tính ngoài ?”
“Tôi thấy em định chạy, mà là chết.”
Thật như khó vững.
Tôi chỉ thể vòng tay ôm lấy cổ , dựa cánh cửa lưng, khẽ cúi đầu thì thào:
“Ba mẹ đều là nhà nghiên cứu khoa học, quanh năm ở trong núi sóng điện thoại.”
“Thuộc kiểu địa vị xã hội cao, nhưng nhiều tiền.”
“Muốn họ phát hiện mất tích đem tiền đến chuộc… chắc còn lâu lắm…”
Trì Tịch ngẩn , đó bật :
“Đi theo , em sẽ thiếu tiền.”
Nghe , khựng .
Không cần tiền chuộc… tức là theo luôn ?
“Tôi là lần đầu… , biết quy trình làm gì.”
“Có cần ở đây mãi ?”
“Hay là…”
Môi bất ngờ hôn nhẹ.
Trì Tịch dịu dàng hôn lên môi , khóe môi mang theo ý :
“Biết yêu là thế nào ?”
Tôi ngẩn , mơ hồ chớp mắt: “Hả?”
Cơ thể bỗng bế ngang lên, Trì Tịch cúi đè xuống giường, ghé sát bên môi, khẽ :
“Cứ theo quy trình yêu mà làm.”
9
Trì Thần Dự cuối cùng cũng bật điện thoại 3 ngày.
Ba ngày chìm trong men say và hưởng lạc.
Cả căn biệt thự chẳng khác gì bão quét qua, chỉ còn ly rượu bừa bộn và mùi dâm uế đọng .
Cái điện thoại cũng mò khe ghế sofa mới thấy.
Anh ấn nút nguồn, ngả lưng ghế, chờ tin nhắn và cuộc gọi nhảy lên màn hình.
Chắc chắn đều là tin của Giang Kính Nguyệt.
Mỗi ngày đều gửi cho đủ thứ lặt vặt nhảm nhí.
Phiền chết .
Lần khi cả loạt văn dài lê thê đấy.
Cuối cùng chuông thông báo cũng ngừng.
Trì Thần Dự đưa tay bấm mở màn hình — đúng lúc cuộc gọi đến, tiện tay máy.
Vừa hiển thị gọi, thì là mẹ .
Chắc Giang Kính Nguyệt kéo làm hòa giải .
Trì Thần Dự cau mày, định mở miệng thì giọng gấp gáp của mẹ đã vang lên :
“Con , con liên lạc với Kính Nguyệt ?”
“Sao ba ngày nó trả lời mẹ gì hết?”
“Có chuyện gì ?”
Bảy phần men rượu lập tức vơi năm phần.
Trì Thần Dự bật dậy khỏi sofa, lông mày nhíu chặt hơn nữa.
Không liên lạc ?
Một thoáng, trong đầu hiện lên cú điện thoại về vụ bắt cóc ba ngày .
Giang Kính Nguyệt còn chịu dừng trò đó ?
Anh mím môi, mặt lạnh , ấn nút gọi.
Cảm giác trong lòng khó tả.
Có hoảng loạn, nhưng nhiều hơn là bực tức — lần cô thật sự quá đáng !
“Alo?”
Đầu dây nhanh chóng bắt máy.
vang lên… là giọng trầm khàn lạ lẫm của một đàn ông.
Gương mặt Trì Thần Dự lập tức cứng đờ.
Tim… trượt hẳn xuống đáy.
10
Ba giờ sáng.
Điện thoại của Giang Kính Nguyệt do một đàn ông bắt máy.
Hai thông tin đó chồng lên , xác nhận một sự thật — cô thật sự đã bắt cóc.
Nỗi sợ ập đến như bão tố trong chớp mắt.
Trì Thần Dự siết chặt nắm đấm, giọng cũng căng như dây đàn:
“Giang Kính Nguyệt ? Đưa cô máy!”
“Các động cô đấy chứ?”
“Cho địa chỉ, đến chuộc ngay!”
Đầu dây bên khựng một chút, như thể bật khẽ.
nhiều, chỉ nhẹ giọng, khàn khàn đáp:
“Hôm nay thì thôi .”
“Mệt quá .”
“Dù kéo cả trời đất đến giúp, cô cũng chẳng còn sức mà với .”
Trì Thần Dự bật dậy khỏi ghế.
Đáy mắt run rẩy dữ dội.
Gần như ngay giây tiếp theo, gầm lên, đá văng bàn trà mặt, mắt đỏ ngầu:
“Bọn mày dám động cô ?”
“Bọn mày là ai cho phép mà chạm cô ?”
“Tao đã sẽ trả tiền mà?!”