Hoán Đổi Thân Phận
Chương 3
10.
Tuy nhiên, ta biết cữu cữu có điều lo lắng của mình.
Sự thật là trong tay cữu cữu cầm trọng binh, nhưng trong quân không do mình cữu cữu định đoạt, hoàng đế cũng cài vào rất nhiều người của mình.
Muốn đại quân một trăm ngàn này đoàn kết như một thì còn phải đánh thắng thêm mấy trận nữa, để cho người của hoàng đế âm thầm biến mất.
Cũng không thể đột nhiên cầm vũ khí nổi dậy, hô to rằng: lão tử không làm nữa, phản đây!
Hành quân đánh giặc sợ nhất là vô cớ xuất binh.
Tất cả mọi chuyện đều có thể thảo luận kĩ hơn, chỉ có một chuyện không chờ được.
Mùa Đông qua đi, binh cường mã tráng, không bao lâu nữa người Đột Quyết sẽ xuôi Nam, phải nhân cơ hội này đánh chúng về tận nhà.
Sau khi bàn với cữu cữu, ta mang một nhóm tướng sĩ nhỏ đi tiêu diệt đám tán binh Đột Quyết ở gần Nhan Môn quan, tránh cho chúng ức hiếp phụ nữ và trẻ con nơi đây.
Sau mấy lần đột kích, danh tiếng của ta ở trong quân đội ngày càng tốt hơn.
Khi mọi người lần nữa gọi ta là Bùi phó tướng thì đã tâm phục khẩu phục rồi.
Tính tới ngày đại quân Đột Quyết áp sát, như kiếp trước, cha ta được bệ hạ bổ nhiệm, dẫn người đến quận Định Bắc.
Kiếp trước, ba tháng sau cữu cữu sẽ chết.
Cha ta liên lạc với khả hãn Hồi Lợi, cữu cữu lại không đề phòng ông ta, chiến thuật sớm bại lộ, bản đồ trú binh bên trong Nhạn Môn quan được công khai đưa vào soái trướng của đại quân Đột Quyết.
Cữu cữu chết không rõ ràng, còn mang tiếng xấu, nói ông ấy làm liều đầu hàng địch, hại chết đại quân một trăm ngàn người ở biên cương.
Sau khi cữu cữu chết, Bùi Ngọc thoát chết trong chân tơ kẽ tóc, lại bị cha ta ép quay lại biên cương, cũng chết trong mảnh cát vàng này.
Còn ta ở trong cung tứ cố vân thân, có lòng mà không có sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn người thân liên tiếp chết thảm.
Cũng may, ông trời cho ta một cơ hội làm lại.
Ba ngày sau, cha ta mang thánh chỉ tới.
Lần đầu tiên nhìn thấy ta, còn chưa nói gì, ông ta đã đỏ vành mắt, tỏ ra là một người cha hiền từ.
“Nhị lang! Đen rồi, gầy rồi!”
Ông ta lau mắt, móc trong ngực ra một cái hà bao đưa cho ta.
“Cái này là do đại tỷ của con tự thay thêu, tỷ tỷ của con ở trong cung cũng ngày đêm nhớ con, nhất định con phải bảo trọng đấy.”
“Con và A Nhan đều tốt, khi trăm tuổi ta mới có mặt mũi đi gặp mẹ con.”
Nghe vậy, vẻ mặt của cữu cữu và Từ Hằng Chi ở phía sau đều vô cùng lúng túng.
Thiên ngôn vạn ngữ hóa thành một câu nói, cha ruột của ta, ông lại không nhận ra ta là con trai hay con gái của ông.
Ta nhận lấy hà bao, kĩ năng thêu rất tốt, vừa nhìn đã biết do đích thân Bùi Ngọc thêu.
Ta ho khan, đè lại nụ cười, cũng cản trở cha ta tiếp tục nói mấy lời khủng bố.
Sau khi cha ta và cữu cữu rời đi, Từ Hằng Chi mới lại gần thấp giọng hỏi ta:
“Là cha nàng thật à?”
“Giả bao đổi trả.”
“Xem ra Bùi Ngọc giả trang rất tốt.”
Ta cong môi cười: “Đệ đệ của ta còn yểu điệu hơn ta.”
Từ Hằng Chi cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Ta chỉ thích nữ tử phong thái hiên ngang.”
“Chậc.”
11.
Là giám quân được hoàng đế bổ nhiệm, cha ta bắt đầu thường xuyên ra vào soái trướng.
Không có ai đề phòng ông ta.
Ai có thể ngờ được ông ta không muốn sống yên lành mà lại đi đầu hàng địch phản quốc cơ chứ?
À, có thể còn là chỉ thị của hoàng đế nữa.
Nếu là thế thật, đúng là khó mà nói được ông ta có phản quốc hay không.
Đêm đến, vạn vật đều im lặng.
Ta mang theo bồ câu đưa tin được chặn lại vào soái trướng.
Bức thư được đặt trên bàn, ánh nến chập chờn, dưới ánh sáng mờ, cữu cữu xem một phong thư mật bằng sắc mặt khó coi.
Ta vẫn luôn cho người theo dõi cha ta, tối nay ông ta lén lút ra khỏi quân doanh, còn tìm một chỗ yên ắng thả chim bồ câu nữa, chim mới bay khỏi tầm mắt ông ta liền bị bắn rơi.
Chứng cứ phạm tội cha ta thông đồng với địch, giờ phút này đang ở trước mặt cữu cữu.
“Bùi Thế Triều đây là đang muốn làm gì?”
“Truyền bản đồ phòng thủ ra ngoài, Nhạn Môn Quan thất thủ, bách tính biên cương phải làm sao đây?”
“Cữu cữu, trong thư chỉ có bản đồ phòng thủ thôi sao?”
Ta ngẩng đầu lên, vẻ mặt giễu cợt: “Nếu cha con không phải đầu hàng địch, mà là trung quân thì sao?”
“Bùi Nhan! Nói năng cẩn thận!”
Ta cầm mật thư lên, phủi nhẹ,
“Không phải trong thư đã viết rõ rồi à? Bệ hạ tình nguyện bỏ đi ba quận ở biên cương cũng không muốn cữu cữu được vẻ vang.”
“Cữu cữu à, người trung quân ái quốc, nhưng trung với ai chứ?”
“Một hoàng đế bỏ được cả dân chúng có đáng để một trăm ngàn tướng sĩ biên cương liều mạng không?”
Nhân lúc sắc mặt cữu cữu thay đổi, ta nói tiếp: “Cữu cữu có thấy đôi hài hôm nay cha con đi không? Mặt hài là gấm Thục đó. Cữu cữu có biết gấm Thục đắt thế nào không? Không chỉ đắt, còn mỏng nữa, không thể đụng nước, nhưng cha con lại mang nó tùy ý xuất hành. Bách tính biên cương muốn ăn no cũng là xa xỉ, các tướng sĩ mùa Đông không đủ áo bông, nhưng loại giá áo túi cơm như cha con ở trong kinh thành lại nhiều vô số kẻ.”
“Lầu son rượu thịt thối, đầy đường xác người chết.
Khi các tướng sĩ ở bên ngoài liều mạng bảo vệ biên cương, các quý tộc trong kinh lại cảm thấy chúng ta hèn mọn, lỗ mãng. Cữu cữu, chúng ta phải bảo vệ những bách tính chất phác vô tội của Đại Hạ chứ không phải là đám con cháu quý tộc chỉ biết hưởng thụ và hút máu đó.”
Cữu cữu nhắm mắt lại.
“Bệ hạ chọn cha con làm việc này là muốn làm ngư ông đắc lợi đúng không?”
“Nếu thành công, Chu Gia quân trọng thương, ta lại chết, bệ hạ có thể ngủ ngon rồi. Nếu thất bại, cha con bị phát hiện, vì là thông gia nên cũng dính líu đến ta, vẫn có lợi cho bệ hạ.”
Cữu cữu hành quân đánh giặc nhiều năm, trước nay luôn không phải là kẻ ngu không biết việc triều chính.
Ông ấy chỉ không ngờ tới, vị hoàng đế mà ông ấy trung thành bảo vệ nhiều năm lại không để ý đến an nguy của bách tính chỉ vì quyền lực.
Đáng tiếc, kẻ ngồi trên ngai vàng chính là một kẻ ngu ngốc như heo không hề có lòng nhân từ của kẻ làm vua.
Ánh nến chiếu lên mặt ta, ánh mắt ta trong gương đồng sáng như sao, hai ngọn lửa lóe lên trong mắt:
“Cữu cữu, người là dao thớt ta là thịt, cữu cữu thật sự sẽ vì hôn quân mà kéo theo bách tính và một trăm ngàn tướng sĩ biên cương cùng chết sao?”
12.
Sau khi đổi nội dung mật thư, ta lại thả bồ câu đưa thư đi.
Cữu cữu cũng đã bắt đầu đề phòng cha ta rồi.
Ông ấy cầm tờ mật thư chặn được kia đi bàn bạc cả đêm với thân tính.
Ngày hôm sau, cha ta bước vào một cái bẫy được đặc biệt chuẩn bị cho ông ta.
Cha ta có thể chết nhưng không thể chết vì phản quốc.
Lúc này cữu cữu và ta xuất binh vô cớ, người theo lẽ phải sẽ được giúp đỡ, kẻ trái đạo sẽ không được giúp, xưa nay đều là được lòng dân mới được thiên hạ.
Trong lúc vội vàng trốn tránh, chỉ có thể mang danh phản quốc mà thôi.
Nhưng trong tay cữu cữu có trọng binh, trời cao hoàng đế xa, chỉ cần bách tính xung quanh quận Định Bắc nhận ông ấy, cảm kích ông ấy thì đã coi là được lòng dân rồi.
Hoàng đế vốn không ngăn được cữu cữu, mà ta thì chỉ phải làm một chuyện: dẫn binh, đánh đuổi người Đột Quyết về quê quán, để họ nhìn thấy quân kì của ta là run sợ.
“Nhị lang, con không giỏi đánh giặc, ngày mai xuất chinh, hay con ở lại đi.”
Cha ta gọi ta ra khuyên ta đừng đi cùng cữu cữu.
Ta nhìn ông ta, một lúc lâu cũng không nói chuyện.
Có phải kiếp trước ông ta cũng từng khuyên Bùi Ngọc thế không?
Có lẽ cha ta còn một chút lương tâm, không muốn nhìn thấy con trai ruột cũng chết, nên đã điều Bùi Ngọc đi.
Nhưng mà quận Định Bắc thất thủ, những người chết thảm kia là con của ai, là cha của ai?
“Cha nói đúng, ngày mai con sẽ không rước phiền cho cữu cữu.”
Cha ta cười vui mừng, đưa cho ta một phong thư, để ngày mai ta cưỡi ngựa đến dịch trạm đưa thư.
Ta cầm thư, đứng dưới gốc cây.
Đất vàng cát bay, ngày ngày như là hôm qua.
Hóa ra kiếp trước Bùi Ngọc đã sống sót như thế.
Nhưng cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi.
Vì quyền thế, cũng để nhổ cỏ tận gốc, cuối cùng Bùi Ngọc vẫn chôn thây ở Nhan Môn quan.
Làm cha bất nhân, làm chồng bất nghĩa.
Kiếp này cha bị ta tính kế cũng đáng đời.
Nếu ông ta là một người cha hiền, không chừng ta và Bùi Ngọc sẽ không lớn lệch, cả nhà chúng ta dột từ nóc rồi.
Bây giờ chân tướng phơi bày, cũng rất hợp lẽ thường.
“Cha có lên tiền tuyến không?”
Nụ cười của cha ta có chút đắc ý: “Đương nhiên rồi, ngày xưa cha con cũng đánh giặc với cữu cữu con đó.”
“Thế ạ? Sao trước kia cha không kể con nghe.”
“Chuyện rất nhiều năm trước rồi, nhắc lại làm gì chứ?”
Sau lưng ta, giọng cữu cữu truyền tới: “Cha con hai người nói chuyện gì vậy?”
Ta cao giọng nói: “Cha nói ngày xưa từng đi đánh giặc với cữu cữu.”
Cữu cữu mỉm cười, trên mặt có chút buồn bã khi nhớ về quá khứ: “Trước kia Thế Triều làm phó tướng của ta, công phu rất tốt, lại anh tuấn, mẹ con vừa thấy đã yêu rồi.”
Ta cụp mắt, quả thực không nhớ được hình dáng của mẹ.
Cha sửng sốt, lát sau nói tiếp: “Đúng vậy, Vãn Nương và ta quen nhau ở quận Định Bắc.”
“Nàng ấy thích nhất là cưỡi ngựa, đáng tiếc là sau khi vào kinh với ta thì không còn cơ hội cưỡi ngựa nữa.”
Cha à, ông cũng thấy áy náy sao?
Mẹ ta là món quà ra mắt đầu tiên để cha ta theo phe bệ hạ.
Trong khi đấu đá quyền lực, mẹ ta là người chết trước nhất.
Không biết kiếp trước đoàn tụ ở cầu Nại Hà, bà ấy có hối hận hay không.
13.
Nửa tháng sau, có tin báo về đại quân Đột Quyết thắng mấy trận du kích nhỏ.
Đây là bẫy rập mà cữu cữu cố ý tạo ra, chỉ chờ cha ta và người Đột Quyết mắc lừa.
Vốn dĩ ta nên rời khỏi chiến trường nhưng lúc này ta lại đang mang hai ngàn kị binh từ cánh bên đánh úp đại quân Đột Quyết.
Chân ngựa được bọc vải mềm, đi đêm không tiếng động. Hai ngàn kị binh sau lưng được ta dẫn dắt chạy thẳng tới đại doanh chỉ còn chút ít binh lính phòng vệ của địch.
Người Đột Quyết còn đang mơ giấc mộng xuôi nam, con trai của khả hãn Hồi Lợi, vương tử Qua Đa đang ở ngay trong trướng.
Trong ánh lửa, ta một mình một ngựa bắt sống Qua Đa.
Kiếp trước Bùi Ngọc và cữu cữu đều chết trong tay hắn ta.
Khi Bùi Ngọc chết, đầu lìa khỏi xác, Qua Đa treo đầu nó ở đuôi ngựa, kéo lê quanh tường thành quận Định Bắc.
Đời này, kẻ chết tha hương sẽ đến phiên Qua Da.
“Báo! Bùi phó tướng bắt sống Qua Đa, giờ đã đại thắng trở về!”
Trong soái trướng, cữu cữu không chờ nổi mà mang người ra đón ra.
“Bùi Ngọc đã hoàn thành quân mệnh!”
Bên kia, mai phục do ta và cữu cữu bố trí cũng báo tin chiến thắng về.
Nhưng mà cha ta không còn cơ hội sống sót quay về.
Núi hoang cây khô, một mảnh tàn thi, mấy con quạ đen đứng trên cành chê, nhìn xuống thi thể trên mặt đất.
Cha ta và thân tín của ông ta đều chết dưới đao của người Đột Quyết.
Trên người ông ta có một “mật thư” cuối cùng mà ta sai người bỏ lại.
Trong thư viết ông ta giả vờ đầu hàng, thật ra cũng không thật sự giao bản đồ phòng thủ ra.
Ta còn phỏng theo ghi chép của ông ta, viết một bản sắp xếp chiến thuật.
Không biết người Đột Quyết có lục soát thi thể hay không.
Nếu bọn họ lấy được bản sắp xếp chiến thuật đó, đi lên con đường không có lối về thì tốt rồi.
Đương nhiên, không lục soát cũng không sao.
Dù sao thì ta cũng không thiệt gì.
…
Đại quân Đột Quyết bị trọng thương, vương tử Qua Đa bị bắt sống.
Danh vọng của cữu cữu ở biên cương lên cao vô cùng.
Dù tổn thất mất cha ta, nhưng cũng không hại gì đến đại thể.
Ban thưởng từ kinh đô nhanh chóng chuyển đến, ta đoán đã cắn nát răng hàm rồi.
Lần này, người được phong thưởng chủ yếu là ta.
À, là Bùi Ngọc.
Bệ hạ lời vàng tiếng ngọc, anh hùng xuất thiếu niên, để khuyến khích ta, cho ta kế thừa tước vị của Bùi gia.
Kèm theo đó, mật thư của Bùi Ngọc cũng đến.
“Tỷ! Đánh nhẹ chút, thắng chậm chút, tỷ lập công quá nhiều, hoàng thượng sẽ sủng đệ để động viên tỷ đó!”
Suýt chút nữa ta quên mất, thâm cung nội uyển, ta còn một đệ đệ làm quý phi.
Kiếp trước cả nhà hoàng hậu cũng chết trong quyền mưu của đế vương, trước khi đi ta đã nói rõ với Bùi Ngọc, để nó lợi dụng điều này, tốt nhất là liên minh với hoàng hậu.
Cũng không biết Bùi Ngọc và hoàng hậu như thế nào rồi.
14.
Đêm đến, ta cầm một bầu rượu, ngồi trên cây tự rót tự uống.
“Nâng ly mời trăng sáng, với bóng nữa thành ba.”
Sau lưng ta, Hoắc Giang Ngạn mang một đĩa thịt trâu tới.
“Bùi Ngọc, ngươi, nén bi thương.”
Trên mặt Hoắc Giang Ngạn mang chút thương tiếc, hơi mất tự nhiên an ủi ta.
Trong quân đều biết tin cha ta chết, người không biết chuyện đều cho rằng ta đau lòng.
Ánh trăng chiếu xuống mặt Hoắc Giang Ngạn, hắn cao hơn, cũng đen hơn nhiều lần đầu ta gặp.
Ta cười, vỗ vào khoảng đất trống bên cạnh, ra hiệu cho hắn đi tới.
“Lần này tiểu hầu gia cũng lập công, định khi nào thì hồi kinh?”
Hoắc Giang Ngạn lắc đầu: “Ta muốn ở lại quận Định Bắc.”
“Hả? Còn chịu tội chưa đủ à?”
Hắn nói: “Ta không chịu tội.”
“Hôm đó, khi ngươi tỉ thí với các tướng sĩ, ta cảm thấy ngươi như thế mới là đàn ông.”
“Ta tới biên cương nhập ngũ thật ra không phải do nhà ta sắp xếp. Đại ca ta là thế tử Sùng Duyên hầu, là tiểu hầu gia danh chính ngôn thuận, còn ta ở kinh thành chỉ biết ăn uống chơi đùa thôi. Ta gây họa, cha ta nói ta là phế vật, ta tức giận mới chạy tới quận Định Bắc đầu quân.”
“Nhưng cha ta nói rất đúng, khi đó ta thật sự là một tên phế vật, tới quận Định Bắc cũng cần có người chăm sóc, còn cảm thấy mình cao hơn người ta một bậc nữa.”
“Nhưng ta cảm thấy ta bây giờ đã khác rồi. Bùi phó tướng, cảm ơn quân côn của ngươi hôm đó, ta cũng muốn làm một binh sĩ thực sự.”
Ta đứng lên, vỗ vai hắn, đưa bầu rượu trong tay cho hắn.
Bất kể ngày sau ra sao, ít nhất thì bây giờ ta và hắn đều thật lòng.
Hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cười to:
“Sảng khoái!”
…
Sau khi thắng trận, ta và cữu cữu đều cảm thấy phải tranh thủ thời cơ đánh thẳng vào vương đình Đột Quyết.
Cữu cữu ở phía sau áp trận, ta lãnh binh đột kích.
“Cữu cữu không cần lo đâu, khi Hoắc Khứ Bệnh lập chiến công cũng mới hai mươi tuổi thôi, từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, có lẽ con cũng là một thiếu niên thiên tài đó.”
Cữu cữu lắc đầu cười khổ, vỗ vai ta:
“Tất cả phải cẩn thận, ta chờ con khải hoàn!”
“Vạn thắng!”
Ta giơ trường kiếm lên, kỵ binh sau lưng cũng hô to “vạn thắng”.
“Vua ban thánh mệnh thôi chinh chiến, rời người một đêm lấy Lâu Lan.”
“Cữu cữu, chờ con mang đầu khả hãn Hồi Lợi về làm bồn tiểu cho người!”