Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Hoán Đổi Thân Phận

Chương 4



15.

Khi ta mang binh đánh thẳng vào vương đình, thánh chỉ của hoàng đế thong dong tới chậm.

Hoàng đế nói, đánh vào vương đình Đột Quyết hao người tốn của, bây giờ triều đình phải tu thân dưỡng tính, để bách tính biên cương có cơ hội nghỉ ngơi.

Hắn ta cũng đã chuẩn bị nghị hòa với người Đột Quyết, cưới công chúa của họ.

Nội thị truyền chỉ đuổi theo một đường cũng không đuổi kịp ta, người truyền tin nói, cữu cữu đã nhận thánh chỉ, cũng nói ta đã mang binh xuất chinh rồi.

“Chuyện lớn như thế cũng không thương nghị với bệ hạ!”

Cữu cữu không nói lời nào, nội thị đặt câu hỏi bị phó tướng bên cạnh cữu cữu mắng cho một trận.

“Có phải lúc người Đột Quyết đánh vào quận Định Bắc, chúng ta cũng phải truyền tin về hỏi bệ hạ rồi mới phản kích không?”

“Tướng ở bên ngoài có thể không nghe quân mệnh.”

Hoàng đế làm như thế chỉ vì không muốn thấy cữu cữu thế lớn mà thôi.

Nhưng chắc chắn hắn ta sẽ phải thất vọng.

Khi ta dẫn quân về, cữu cữu nghe được tin thắng lợi thì dẫn người ra đón ta.

Ta tung người nhảy xuống ngựa, giao hộp gấm trong tay cho cữu cữu.

“Con đã không phụ sứ mệnh!”

“Đầu của khả hãn Hồi Lợi, quà cho cữu cữu.”

Bách tính khắp nơi vui mừng hô lớn.

Sau mười năm, thiết kị của Đại Hạ san bằng vương đình Đột Quyết, mây đen bao phủ trên đầu bách tính biên cương rốt cuộc cũng tan đi.

Ta không chỉ là cháu ngoại của cữu cữu nữa, mà là tướng quân thiếu niên dụng binh như thần.

Sau này sử sách chép lại, cũng có một chỗ cho ta.

Sau tiệc mừng công, ta cáo bệnh không ra ngoài, thật ra là dẫn người lẻn về đế kinh.

Tin cha ta chết truyền về đế kinh, Bùi phủ chỉ còn kế mẫu và Bùi Tố.

Nội gián nói, hình như Bùi Tố nuôi một đứa con trai trong biệt viện.

Hoàng đế rảnh rỗi thật đấy.

Ta ở biên cương nhiều lần lập công, hắn ta vẫn dám như kiếp trước, đón Bùi Tố vào cung sao?

Huống hồ, kiếp này cha của hoàng hậu tiến lùi hợp lí, chưa từng để hoàng đế nắm được cái chuôi.

Mà ta hồi kinh là vì muốn đích thân gặp mặt nói chuyện với Thôi thị, nhà mẹ đẻ của hoàng hậu.

Thôi gia biết được không ít nội tình, người tiếp đãi ta là trưởng công tử của Thôi gia, Thôi Bình Huy.

“Ra mắt Trung Dũng hầu.”

Công tử Thôi thị như lan như xạ, lịch sự tuấn tú, trong tay cầm một cây quạt xếp, ngồi yên cũng phong lưu.

“Thôi gia chỉ có một yêu cầu, sau này Trung Dũng hầu mưu đoạt Trung Nguyên, hoàng phu phải là con trai của Thôi thị.”

Ta sửng sốt, hơi nhíu mày.

“Tin tức của Thôi gia nhạy bén quá.”

“Xá muội vô tình phát hiện thôi.”

Thôi Bình Huy tư thái phong nhã, tiêu tiêu quân tử, sơ sơ lạc lạc.

Hắn đứng dậy, châm trà cho ta.

“Bình Huy năm tuổi học chữ, tám tuổi đọc được văn, thuộc lòng kinh sử, hiểu cả binh sự. Trong số các công tử trẻ tuổi ở đế kinh, không có ai thích hợp với hầu gia hơn ta.”

“Thôi gia có chút tài sản, sau này có thể trở thành trợ lực cho hầu gia.”

Thôi đại công tử không hổ là mỹ nam tử đệ nhất đế kinh, khi nhìn ta bằng ánh mắt thâm tình, ta rất khó từ chối được thỉnh cầu của hắn.

Ta bị sắc đẹp mê hoặc rồi!

“Sao ngươi biết sau này ta sẽ xưng đế? Lỡ ta đổi lại thân phận với Bùi Ngọc, chẳng phải Thôi đại công tử ngươi sẽ chịu thiệt sao?”

Thôi Bình Huy khẽ cười: “Hầu gia không phải người bình thường, sao lại cực khổ làm giá y cho người khác chứ?”

16.

Sau khi quyết định liên hiệp với Thôi gia, ta mang theo một lượng lớn tiền tài Thôi gia cung cấp chạy về biên cương.

Sau khi bình định Đột Quyết, thế nhân cũng mơ hồ có cảm giác này rồi, số người tới đầu hàng đếm không xuể.

Cữu cữu không tham công, ai cũng biết người làm chủ Chu Gia quân bây giờ là Trung Dũng hầu.

Sau mấy lần thăm dò, hoàng đế không ngồi yên được nữa, truyền chỉ gọi ta vào kinh.

Ta lấy lí do biên cương chưa yên ổn, trì hoãn thêm một năm rưỡi.

Trong một năm rưỡi đó, ta ở quận Định Bắc nghỉ ngơi dưỡng sức, chiêu binh mãi mã.

Quyền lực là thứ ai mạnh hơn người đó thắng.

Người bình định vương đình Đột Quyết là ta, người nắm binh quyền trong tay cũng là ta.

Còn hoàng đế, hắn ta chỉ có cái danh hoàng đế Đại Hạ chính thống mà thôi.

Huyết mạch đáng mấy đồng chứ?

Giang sơn Đại Hạ của hắn ta không phải cũng cướp được từ tay hoàng đế cuối cùng của tiền triều hay sao?

Không phải hắn thích chơi trò quyền mưu, dùng đạo cân bằng hay sao?

Ta lại muốn xem xem, dựa vào tình thế hiện nay, hắn ta còn cân bằng được gì nữa.

Bên phía Bùi Ngọc, ta lấy danh nghĩa chúc thọ, quang minh chính đại mang đi tám trăm phủ binh.

Đừng nói đến việc hoàng đế không dám động vào nó, dù hắn ta có nổi điên thì cũng phải xem ta có cho hắn ta cơ hội đó không.

Hoắc Giang Ngạn luôn đi theo bên cạnh ta.

Nhà hắn cũng vui vẻ bỏ tiền cược ra, bất kể hắn có đồng ý hay không.

Ngoài mặt thì diễn tiết mục cha con ân đoạn nghĩa tuyệt, phía sau lại thông qua hắn mà bán cho ta nhiều đồ tốt.

Lão già chết tiệt đó rất gian xảo.

Sau cuộc nói chuyện hôm trước, Hoắc Giang Ngạn luôn trung thành với ta, mấy lần mạo hiểm vì ta, liều mình giúp ta thu phục đất đã mất.

Từ biệt kẻ sĩ ba ngày, khi gặp lại phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Hoắc Giang Ngạn bây giờ giống như một khối ngọc đẹp được phủi bụi, hoặc giống một thanh kiếm đã rời khỏi vỏ, sắc bén lại sáng loáng.

“Tướng quân định đi bình định Cao Xương sao?”

Hoắc Giang Ngạn đã biết còn hỏi.

Hắn không thể đi cùng được, ở đây còn có chuyện cần hắn xử lý.

“Ba ngày sau lên đường.”

“Tướng quân sẽ dẫn Từ Hằng Chi đi theo sao?”

Ta quay đầu lại, ánh mắt lộ ra ý cười: “Hằng Chi là thân vệ của ta, đương nhiên sẽ cùng đi cùng về với ta.”

Hắn cắn môi, cổ hơi đỏ lên.

“Chuyện Từ Hằng Chi làm được, ta cũng làm được.”

“Ồ? Hằng Chi làm được những gì?”

Hoắc Giang Ngạn nghiêng đầu đi, mất tự nhiên nói: “Dù sao thì ta cũng không kém hơn hắn.”

Ta che giấu ý cười trong đáy mắt, chỉnh sửa lại vạt áo cho hắn.

“Chờ ta khải hoàn.”

Sau khi Hoắc Giang Ngạn rời đi, cửu cữu mỉm cười đi ra.

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”

“Đại công tử Thôi thị đã tới nhiều lần, Hằng Chi do ta nhìn lớn lên, vị này của Hoắc gia cũng lột xác rồi.”

“A Nhan, con thích ai?”

Ta cười: “Có đế vương nào chỉ có một hồng nhan tri kỉ cơ chứ?”

“Giành thiên hạ vất vả như thế, con thích thêm mấy người cũng chẳng sao cả.”

Cữu cữu cao giọng cười to.

“A Nhan định khi nào sẽ đổi lại thân phận với Bùi Ngọc đây?”

“Tóm lại vẫn phải chiếu cáo thiên hạ, con vào sinh ra tử, nếu sau này sách sử không có tên con, chẳng phải con chịu thiệt rất lớn hay sao?”

“Con không sợ có người ngăn cản con lên ngôi vì con là nữ tử à?”

“Đương nhiên không sợ. Kẻ nào không phục cứ đấu với con. Vương đình Đột Quyết do con bình định, khả hãn Hồi Lợi cũng là con đích thân chặt đầu, con đâu có bỗng dưng đi được tới ngày hôm nay, con khác với những kẻ ngồi chờ phụ huynh trao lại quyền lực.”

“Cơ đồ của con, con tự giành lấy.”

Cữu cữu vỗ tay cười to: “Hay lắm! Có chí khí!”

17.

Ba tháng sau, ta bình định xong Cao Xương trở về.

Từ đó, bản đồ Đông Tây do Chu Gia quân tiếp nhận, mười ba quận biên cương chỉ biết tiết độ sứ không biết hoàng đế.

Hoàng đế ở xa truyền thánh chỉ tới, để ta vào kinh cưới Trường Bình trưởng công chúa.

Xưa nay phò mã không được lãnh binh, hoàng đế cũng không dám nói rõ là để ta giao lại binh quyền.

Ngày thánh chỉ đến, ta một kiếm bổ đôi thánh chỉ, cười lạnh quay về doanh trướng.

“Trung Dũng hầu muốn kháng chỉ sao?”

“Ta lại muốn hỏi bệ hạ định làm gì?”

Trước mặt sứ thần, ta cười gằn, nói: “Bệ hạ muốn tạo phản à?”

Theo đó còn có mật thư của Bùi Ngọc.

Trong thư, nó nói nó chuẩn bị uống thuốc giả chết, để hoàng hậu và Thôi gia sắp xếp rời cung.

Khi đó tội giết “tỷ tỷ” của ta sẽ đổ lên đầu hoàng đế.

Sau khi Bùi Ngọc chạy trốn xong, tin quý phi chết truyền đi khắp Đại Hạ, rốt cuộc hoàng đế không ngồi yên được nữa.

Hắn ta biết rõ, bây giờ trong tay ta cầm trọng binh, lại hoạt động ở Tây Bắc nhiều năm, không chỉ nắm biên cương trong tay mà một nửa số quận huyện bên ngoài đế kinh cũng đã mất khống chế rồi.

Tên hoàng đế luôn thích chơi thuật cân bằng rốt cuộc cũng phải cúi đầu, thánh chỉ phong vương cùng Bùi Ngọc đi tới Lũng Tây.

Xa cách nhiều năm, ta và Bùi Ngọc gặp lại lần nữa.

Cũng may lần này ta và đệ đệ gặp lại nhau khi còn sống.

“Đại tỷ! Tỷ làm được thật rồi!”

Bùi Ngọc khen ta không dứt miệng.

“Tỷ không biết đâu, kể từ khi tỷ lập được chiến công, liên tiếp thắng trận, hoàng đế thấy đệ cũng phải im miệng, ngày nào đệ cũng hoành hành ở trong cung!”

“Đệ làm quý phi vui vẻ thật đấy, nghe nói sau khi đệ vào cung, trong cung không có đứa trẻ nào được sinh ra nữa.”

Bùi Ngọc xấu hổ cười: “Phải, đệ lo lắng hoàng đế phát điên, nên đã giải quyết vấn đề từ gốc rễ, khiến hắn cả đời không cứng lên được.”

Ta phun ngụm trà trong miệng ra ngoài.

Chẳng trách hoàng đế lại không có con, hóa ra là do Bùi Ngọc làm.

Hay lắm, quả nhiên nó nên vào cung làm quý phi, đúng là cung đấu thánh thể.

“Ta nghe nói, quan hệ của đệ và hoàng hậu rất tốt hả?”

Mặt hoàng hậu hơi đỏ lên.

“Dao Nương là một cô nương tốt, tỷ tỷ, sau này tỷ lên ngôi rồi, nhớ ban hôn cho đệ và Dao Nương.”

“Đệ vào cung mới biết, Dao Nương luôn thích thơ văn của đệ. Đệ và nàng ở trong cung cầm sắt hòa minh, mới gặp mà như quen đã lâu.”

Ta cong môi cười lên.

Kiếp trước, tuy hoàng hậu đấu với ta nhiều năm, nhưng cô nương Thôi thị luôn quang minh lỗi lạc, ta cũng kính trọng nhân phẩm của nàng ấy.

Thật không ngờ Bùi Ngọc lại có duyên phận với hoàng hậu như thế, cũng coi như chút chuyện tốt mà hoàng đế làm được.

Ta hỏi Bùi Ngọc có muốn dâng cho cha một nén nhang không.

Bùi Ngọc ngập ngừng rồi cười khổ nói: “Thôi vậy, đệ sợ đệ sẽ không nhịn được mà đốt bài vị của ông ta.”

Ta và Bùi Ngọc nhìn nhau cười.

Một lúc lâu sau, Bùi Ngọc than thở: “Nếu kiếp trước đệ cũng kiêu dũng thiện chiến như tỷ tỷ thì cũng không rơi vào kết cục như thế.”

Ta vỗ vai nó: “A Ngọc, ai cũng có chí hướng riêng, đừng làm khó bản thân của hiện tại vì chuyện đã qua.”

“Kiếp này đệ và ta đều đã làm hết sức rồi, không phải cũng rất tốt sao?”

Ta và Bùi Ngọc đều rất cẩn thận, chưa từng bại lộ chuyện trùng sinh.

Nhất là ở trước mặt người chết.

Cái chết quá rõ ràng, lỡ người khác cũng gặp được kỳ ngộ này, người chịu thiệt sẽ là tỷ đệ chúng ta.

Vẫn nên cẩn thận thì hơn.

18.

Khi thiên hạ đang nghi ngờ hoàng đế giết quý phi là để ra oai phủ đầu với ta, đột nhiên có người truyền tin ra ngoài.

Muội muội cùng cha khác mẹ của Trung Dũng vương có một đứa con riêng, cha ruột là hoàng đế.

Ta hỏi Bùi Ngọc: “Không phải hoàng đế không sinh được à?”

Bùi Ngọc cười nói: “Con của Bùi Tố đúng là của hoàng đế, nhưng đệ đã truyền tin hoàng đế không sinh con được ra khắp hoàng cung rồi.”

Ta nhướng mày cười, cũng hiểu ý Bùi Ngọc.

Hoàng đế trời sinh đa nghi, sao hắn ta lại không nghi ngờ Bùi Tố cho được chứ?

Nếu Bùi Tố đến nhờ ta, thay mận đổi đào, nói đứa bé kia không phải của hắn ta, hắn ta sẽ làm gì chứ?

Đáng tiếc, đó là đứa con duy nhất của hoàng đế trong kiếp này.

“Đi thôi A Ngọc, về kinh làm chủ cho muội muội của chúng ta.”

“Tỷ tỷ của ta làm quý phi chết ở trong cung, muội muội của ta lại sinh cho hoàng đế một đứa con, thiên hạ này có nhiều nữ tử như thế, sao hoàng đế cứ muốn ức hiếp Bùi gia chứ?

Lần này ta quay lại đế kinh.

Tướng ở bên ngoài, không có chiếu chỉ không được về kinh.

Nhưng lúc này không có ai dám cản ta vào kinh cả.

Ai cũng biết, một nửa giang sơn Đại Hạ bây giờ đều do Trung Dũng vương định đoạt, vị hoàng đế ngồi ở đế kinh chỉ để trang trí mà thôi.

Đế quốc mục nát phải sụp đổ rồi.

Ngày ta về kinh, Bùi phủ thiết yến.

Kế mẫu và Bùi Tố đều chú ý làm lành.

Cha ta đã chết, Bùi Tố vào cung không phải là hoàng hậu, lại có một đứa con trai không rõ cha, sống ở đế kinh rất khó khăn.

Người quen đều biết, ta và Bùi Tố không thân thiết.

Nó lấy danh nghĩa của ta đi giao thiệp cũng bị cười nhạo.

Mấy năm qua Bùi Ngọc rất cần mẫn, tung tin tức ra, nói mẹ ta chết không rõ ràng, là cha ta cố ý hại chết bà để cưới kế mẫu.

Nay ta không thân với kế mẫu và kế muội cũng không có ai nói gì, chỉ nói là báo ứng.

“Ca ca, huynh thật sự muốn làm người bất trung bất nghĩa sao?”

Trên tiệc rượu, Bùi Tố bưng ly rượu nói lời khẩn thiết.

“Con của muội cũng là huyết mạch Bùi Thị, sau này nó nhận tổ quy tông, lên làm hoàng đế, ca ca cũng được hưởng vinh hoa phú quý vô tận.”

“Một bút không viết hai chữ Bùi, cháu ruột làm hoàng đế, lại danh chính ngôn thuận, không phải rất tốt à?”

Ta suýt chút nữa bật cười.

“Bùi Tố, ai dạy ngươi nói lời này thế?”

“Ta thấy ngươi đúng là ngu hết thuốc chữa rồi, đứa con trai không rõ cha của ngươi cũng xứng làm hoàng đế à?”

“Nhưng mà ngươi yên tâm đi, ta giữ lại mẹ con các ngươi còn có tác dụng.”

“Bùi Ngọc!”

Sắc mặt Bùi Tố rất khó coi.

“Ngươi thật sự muốn tạo phản sao? Ngươi không sợ cha ở dưới cửu tuyền khó yên sao?”

“Ngươi chưa cưới đã sinh con, cha cũng không bật xác, có thể thấy cha rất rộng lượng, có thể chứa được ngươi đương nhiên cũng chứa được ta.”

Ta đưa tay ra nhận lấy ly rượu trong tay Bùi Tố, cười lạnh, bóp miệng mẹ kế ngồi bên cạnh, đổ vào.

Bùi Tố muốn ngăn cản nhưng một nữ tử yếu đuối như nó sao ngăn được ta chứ?

Nó chỉ khó thể đau khổ kêu gào, nhào lên người mẹ kế.

“Bùi Ngọc, ngươi giết mẹ!”

Ta gõ bàn, lạnh lùng nhìn gương mặt sợ hãi đến trắng bệch của mẹ kế.

“Rượu này do ngươi bưng tới đó Bùi Tố.”

“Khủng khiếp thật, chẳng lẽ mẹ con các ngươi muốn hạ thủ với ta sao?”

“Nhưng ta là mệnh quan triều đình, ngươi có biết hạ độc mệnh quan triều đình phải chịu tội gì không? Ngươi và tiểu súc sinh của ngươi cũng chẳng cần ta lên tiếng đâu, tự nhiên sẽ có người tiễn các ngươi lên đường.”

Đã đến nước này rồi mà Bùi Tố còn muốn hạ độc ta.

Hóa ra hoàng đế lại thích loại ngu xuẩn như thế này.

Có lẽ chính là vật họp theo loài.

“Có biết tại sao hoàng đế để ngươi đi đối phó với ta, chính mình không ra mặt không?”

“Bởi vì hắn muốn một mũi tên bắn trúng hai đích, ngươi tự cho rằng ngươi sinh con cho hắn đã nở mày nở mặt lắm rồi, ngươi hắn lại không muốn nhận con của ngươi.”

Bùi Tố khóc thành tiếng: “Không thể nào, nếu ngươi không ngang ngược ngăn cản, ta đã vào cung từ lâu rồi?”

Ta cười nói: “Ngươi bịa chuyện tự lừa mình luôn đấy à? Lừa ca ca thì được, đừng có tin luôn đấy chứ?”

“Ban đầu tại sao thánh chỉ vào cung lại rơi xuống đầu Bùi Nhan, là do tỷ ấy cầu xin à? Ngươi và hoàng đế là phế vật chỉ biết tránh phía sau bắn lén, muốn quyền thế lại sợ trách nhiệm, trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế chứ.”

“Ngươi!”

Ta nhún vai.

“Ai nha, muội muội nhìn kìa, mẹ ngươi chết rồi!”

Ta nhìn mẹ kế đau khổ giãy giụa, chậm rãi cong môi lên.

Bùi Tố còn sống trong trạch viện này, cho rằng đối với ta chỉ là tỷ muội tranh đấu, có hoàng đế làm chỗ dựa, cho ta một ly rượu độc là có thể giải quyết rồi.

Nhưng hôm nay ta không đóng vở kịch trưởng nữ để tang cho mẹ với bọn họ nữa.

“Bùi Tố, hại chết mẹ ruột, có cảm giác thế nào?”

Bùi Tố quay đầu lại, ánh mắt đầy thù hận.

“Đừng có hận ta, dù hận thì ngươi làm gì được ta chứ?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...