Hoan Lạc Thoáng Qua - 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
“Bọn họ tặng em những món quà rất đắt tiền, em cũng sẽ không trả lại hết. “
Tôi cụp mắt xuống, lặng lẽ rơi lệ.
Tấn Thần không phải là người kiên nhẫn.
Nhưng vẫn nhẫn nại ôm tôi vào lòng dỗ dành: “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa.”
“Anh cho em tiền là vì anh thương bạn gái anh.”
“Không có ý gì khác, là anh hoàn toàn tự nguyện.”
“Ngoan nào bé cưng.”
Tôi không nói gì, chỉ đưa tay mềm mại ôm lấy eo anh ta.
“Tấn Thần, em cũng là tự nguyện…”
Hôm đó khi tôi về nhà, Tấn Thần chuyển cho tôi mười vạn, ghi chú là tự nguyện tặng.
Tôi nằm trên chiếc giường sắt kêu cót két ở nhà.
Lật đi lật lại, đếm đi đếm lại mấy con số 0 kia không biết bao nhiêu lần.
Nhà chúng tôi chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
Nhưng vẫn còn lâu mới đủ.
Năm đó mẹ tôi gây thương tích cho người ta, người đó bây giờ vẫn còn nằm liệt ở nhà.
Mỗi tháng đều đúng giờ đến đòi tiền thuốc men và tiền bồi thường.
Giống như một cái hố không đáy.
Nhưng bây giờ, tôi hình như đã nhìn thấy một chút hy vọng.
Tôi nghĩ, sau này tôi sẽ ngoan hơn một chút.
Như vậy, Tấn Thần sẽ ở bên tôi lâu hơn một chút.
Tôi không chỉ có thể tận hưởng anh ta, mà còn có thể lấy được nhiều tiền hơn.
Sau đó đi đến ngôi trường mà tôi hằng mơ ước.
Trả hết nợ nần, rồi đưa mẹ tôi rời đi mãi mãi.
06
Vì đang trong kỳ nghỉ tốt nghiệp, cho nên trong nhóm bạn học cũ không ai biết tôi và Tấn Thần yêu nhau.
Tôi cũng ăn ý không tiếp cận anh ta trước mặt người khác.
Nhưng nơi nào anh ta xuất hiện, cũng sẽ luôn thu hút các cô gái vây quanh.
Nhưng tôi sẽ ngoan ngoãn tránh ra thật xa.
Có đôi khi anh ta về sân thể dục của trường chơi bóng rổ.
Các cô gái đều gào khản cả giọng, tranh nhau đưa nước và khăn mặt cho anh ta.
Nhưng để tránh hiềm nghi, tôi thậm chí không nhìn anh ta một cái.
Lúc rời đi.
Tấn Thần lại đột nhiên đi ngang qua tôi.
"Sầm Hoan, người đàn ông của em sắp bị mấy cô gái kia ăn sạch rồi, em không ghen à?"
Anh ta nhìn tôi từ trên cao xuống.
Kiêu ngạo, tự phụ, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên nụ cười lạnh.
Tôi nắm chặt mép tay áo, ngoan ngoãn lắc đầu.
"Tấn Thần, anh đẹp trai, gia cảnh lại tốt."
"Bọn họ thích anh, rất bình thường."
"Em không ghen, chỉ cần có thể ở bên anh là được."
Tôi ngoan như vậy, Tấn Thần lại dường như không vui chút nào.
Thậm chí trên mặt anh ta không còn chút ý cười nào.
Không thèm nhìn tôi, anh ta vung tay bỏ đi.
Tôi có chút hoảng, nhưng may mắn là tối đó Tấn Thần vẫn hẹn tôi gặp mặt.
Chỉ là tối đó, anh ta dường như rất tức giận.
Đến cuối cùng, xương cốt của tôi như muốn rã rời.
Chỉ có thể nghẹn ngào cầu xin anh ta.
Nhưng anh ta lạnh mặt: "Sầm Hoan, nhớ cho rõ thân phận của em."
07
Từ ngày đó trở đi, tôi càng thêm cẩn thận, giữ gìn chừng mực.
Cũng không bao giờ chủ động gọi điện thoại hay nhắn tin WeChat cho anh ta.
Tôi biết đám bạn bè của anh ta đều khinh thường tôi.
Trừ khi có nhu cầu, anh ta cũng không muốn nhìn thấy tôi và ở bên tôi.
Cho nên những hoạt động bình thường, tôi đều lấy cớ giúp mẹ bán hàng để từ chối.
Ở bên ngoài, anh ta không bao giờ nhìn thẳng vào tôi, thỉnh thoảng còn mập mờ trêu ghẹo các cô gái khác.
Nhưng khi đến căn hộ riêng của anh ta.
Anh ta lại hôn tôi từ đầu đến chân.
Phải nói rằng, kỹ thuật của Tấn Thần ngày càng tốt.
Còn đối với tôi, áp lực to lớn từ việc chờ đợi kết quả thi và khoản nợ, luôn biến mất không dấu vết trong những lúc phóng túng như vậy.
Dần dần, tôi dường như còn nghiện hơn cả Tấn Thần.
Tấn Thần cũng rất mê đắm tôi.
Tôi tưởng rằng mối quan hệ của chúng tôi ít nhất có thể duy trì đến khi chính thức vào đại học.
Nhưng một tháng sau, Tấn Thần đột nhiên đòi chia tay.
Còn chưa đợi tôi trả lời, đã chặn tôi luôn.
Lúc nhìn thấy tin nhắn WeChat đó, cả người tôi đều ngẩn ra trong giây lát.
Ý nghĩ đầu tiên là đi kiểm tra số dư tài khoản.
Còn bốn mươi vạn tệ.
Thiếu hai mươi vạn tệ là đủ trả hết nợ.
Nhưng may mắn là không còn là con số trên trời như trước kia nữa.
Tôi thở phào một hơi dài.
Bị đá thì bị đá vậy.
Ít nhất vẫn còn bốn mươi vạn tệ.
Phần còn lại, tôi lên đại học rồi cố gắng kiếm thêm là được.
Chỉ là đáng tiếc.
Sau này có lẽ sẽ không bao giờ gặp được người cực phẩm như Tấn Thần nữa.
Cho dù có, chắc cũng là dưa chuột héo.
Không giống như Tấn Thần, lần đầu tiên của anh ta cũng dành cho tôi.
08
Tâm trạng của Tấn Thần rõ ràng rất tệ.
Đám bạn bè ăn chơi của anh ta nhân dịp cuối tuần, sắp xếp không ít hoạt động.
Nhưng Tấn Thần đều không có hứng thú.
Chỉ vùi đầu vào uống rượu.
Sau khi đá cô gái đầu gỗ kia, Tấn Thần cũng thử hẹn hò với những cô gái xinh đẹp khác.
Nhưng không hiểu sao, cứ nhìn thấy lớp trang điểm trên mặt họ, anh ta lại nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của Sầm Hoan.
Mềm mại như trứng gà bóc vỏ.
Nhìn thấy ánh mắt nịnh nọt của họ, anh ta cũng sẽ nhớ đến đôi mắt của Sầm Hoan khi nhìn anh ta ở trên giường.
Như chứa cả trời sao, tràn đầy yêu thích và ngưỡng mộ.
Điện thoại vẫn im lìm.
Anh ta chỉ chặn WeChat của Sầm Hoan.
Điện thoại thì không.
Nhưng một tuần trôi qua.
Sầm Hoan không gọi cho anh ta một cuộc nào.
Sắc mặt của Tấn Thần ngày càng đen.
Rõ ràng lần trước, anh ta đã cảnh cáo cô.
Bảo cô nhớ rõ thân phận của mình.
Nhưng bây giờ xem ra, cô chẳng rút ra được chút bài học nào.
Gần sáng rồi.
Trong phòng bao liên tục vang lên tiếng chuông điện thoại.
Đám bạn của anh ta phần lớn đều có bạn gái.
Nửa đêm không về nhà, bạn gái đều gọi điện nhắn tin hỏi han.
Tấn Thần lại cầm điện thoại lên, mở khung chat WeChat với Sầm Hoan.
Anh ta lướt xem lịch sử trò chuyện, sắc mặt càng lúc càng trầm xuống.
Anh ta hẹn cô đi ăn, xem phim, tham gia tụ tập bạn bè.
Cuối tuần đi du lịch ngắn ngày, tắm suối nước nóng, mua sắm.
Cô không một lần nào đồng ý.
Nhưng chỉ cần anh ta hẹn cô đến căn hộ, cô chưa từng từ chối một lần nào.
Hơn nữa, lần nào cũng trả lời ngay lập tức.
Tấn Thần không nhịn được nghiến răng.
Không hiểu sao, anh ta lại nhớ đến mấy lần trước đó.
Vẻ mặt vô cùng động tình của Sầm Hoan.
Cô nũng nịu gọi tên anh ta, gọi đi gọi lại.
Nói thích anh ta, yêu anh ta, muốn ở bên anh ta cả đời.
Nhưng vừa ra khỏi nhà, cô giống như chuột trốn mèo vậy.
Hận không thể cách xa anh ta cả tám trượng.
Gặp anh ta ở bên ngoài thì càng hận không thể khắc lên mặt hai chữ "không quen".
Tấn Thần hình như đột nhiên phát hiện ra, nguyên nhân khiến anh ta luôn cảm thấy bực bội không rõ lý do trước đây.
Bọn họ đều cho rằng anh ta đang đùa giỡn với Sầm Hoan.
Nhưng thực tế, có lẽ, anh ta mới là người bị đùa giỡn?
Tấn Thần cầm điện thoại lên rồi ra khỏi phòng bao.
Anh ta lạnh mặt tìm số điện thoại của Sầm Hoan, ấn gọi.
Nhưng đầu dây bên kia, đáp lại anh ta lại là giọng nữ lạnh lùng: "Xin chào, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Tấn Thần tức đến bật cười.
"Giỏi lắm Sầm Hoan."
Anh ta nghiến răng ken két, ném mạnh điện thoại xuống đất, rồi quay người bước vào thang máy.
Cái trọ tồi tàn của Sầm Hoan ở đâu, anh ta đã từng dò hỏi, rõ như lòng bàn tay.
Chẳng phải cô sợ nhất là mẹ cô biết chuyện của mình và anh ta sao?
Vậy hôm nay, anh ta nhất định phải đến nhà cô.
Nhất định phải ở trên giường của cô, hành hạ cô thật tàn nhẫn.
09
Buổi tối cuối xuân, phòng trọ đã có chút oi bức.
Tôi không ngủ được, lại dậy đi tắm rửa một chút.
Vừa về phòng, cửa sổ đột nhiên bị đá cuội đập trúng.
Tôi theo phản xạ ngồi bật dậy, nắm chặt con dao rọc giấy giấu dưới gối.
Không dám bật đèn, rón rén đi đến bên cửa sổ.
Kéo rèm ra một khe hở, lén lút nhìn xuống.
Ánh đèn đường vàng vọt, chiếu xuống mặt đường ngõ hẹp gồ ghề.
Còn Tấn Thần, người vốn cả đời này không có khả năng đặt chân đến nơi này.
Lúc này lại đang đứng dưới ánh đèn đường đó.
Ánh đèn bao phủ lấy dáng người cao gầy thẳng tắp của anh ta.
Khuôn mặt tuấn tú lại mơ hồ không rõ.
Tôi nắm chặt tấm rèm cửa thô ráp.
Trong lòng dâng lên một nỗi chua xót khó tả.
Tấn Thần cúi người, lại nhặt đá cuội định ném vào cửa sổ.
Tôi vội vàng kéo rèm ra, đẩy cửa sổ ra.
Tấn Thần thấy tôi, dừng động tác.
Giây tiếp theo, lại đột nhiên quay người bỏ đi.
Tôi không kịp nghĩ nhiều.
Vội vàng khoác áo vào rồi mở cửa.
Phòng bên cạnh, tiếng ngáy cảu mẹ tôi sau một ngày mệt mỏi vang lên.
Tôi cẩn thận đẩy cánh cửa sắt kêu cót két, chạy xuống lầu.
Tấn Thần không đi xa.
Một mình đứng bên đường hút thuốc.