Hoán Nhật Tiễn
Chương 41: Q.2 - Chương 8: Chương 10 - Phần 04
Cảnh Thành Tượng vừa nghe liền hiểu ny ý của nó: Nhộng Tháng Sáu đi từ huyệt Thiên Trì nơi Thủ quyết âm tâm bao kinh tới huyệt Đại Bao nơi Túc thái âm tì kinh, sau đó chạy đến huyệt Lương Môn nơi Túc dương minh vị kinh, cuối cùng đi dọc xuống dưới theo huyệt Trung Quản, Thần Khuyết ở Nhâm mạch, ắt là đang chạy đến bể khí Đan Điền... Trong tình hình bình thường, Nhộng Tháng Sáu sẽ tìm kẽ hở mà chui ra ngoài thân thể, quyết không bao giờ tìm đến những chỗ tràn đầy nội tức trong cơ thể người, việc bây giờ thực là khó hiểu. Nhưng tình hình đang khẩn cấp, ông ta không kịp suy nghĩ kĩ, chỉ có thể ấn ngón tay cái lên huyệt Khí Hải của Tiểu Huyền: “Khi nó đến chỗ này, ta sẽ ra tay giúp cháu...”
Thì ra mấy ngày nay Tiểu Huyền luyện công bừa bãi, tuy tiến triển không lớn nhưng lại làm cho các chức năng của cơ thể bị rối loạn hoàn toàn, lúc này những luồng nội tức tán loạn khắp nơi đổ dồn về Đan Điền, kéo theo cả Nhộng Tháng Sáu...
Tiểu Huyền rất có lòng tin vào Cảnh Thành Tượng nên không hề sợ hãi, miệng còn cười, nói: “Cảnh đại thúc cứ việc ra tay, đợi sau khi lành bệnh, cháu nhất định phải đi chơi mấy ngày cho thỏa thích...” Nghĩ đến việc mình đã tới đỉnh Minh Bội hơn mười ngày, vậy mà đừng nói là tới Ôn Nhu hương, Phiên Thiên lâu thăm Thủy Nhu Thanh và Hoa Tưởng Dung, ny đến Điểm Tình các trông như thế nào nó cũng còn chưa biết, chỉ mong mau lành bệnh để có thể đi dãn gân dãn cốt một phen.
Tiểu Huyền nằm đó suy nghĩ vẩn vơ. Cảnh Thành Tượng ấn ngón tay vào bụng nó, không động đậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt tràn đầy vẻ áy náy, khàn giọng nói: “Tiểu Huyền, Cảnh đại thúc y thuật nông cạn, thực có lỗi với cháu. Một chỉ này mà ấn xuống, chỉ sợ cả đời này cháu sẽ không thể luyện võ công được nữa!”
“A!” Tiểu Huyền không khỏi cả kinh, đầu óc nhất thời ngơ ngẩn, không hiểu ra sao.
“Kinh mạch toàn thân cháu đều bị hư tổn, cả đời này sẽ không thể tu luyện nội công thượng thừa...” Trong mắt Cảnh Thành Tượng tràn đầy vẻ đau khổ, hết sức phức tạp. “Đừng trách thúc thúc, cho dù không có võ công, tốt xấu gì cũng nhặt được tính mạng này về.”
Đầu óc Tiểu Huyền như nổ “uỳnh” một tiếng, tất cả hùng tâm tráng chí tuổi thiếu niên đều bị câu nói này đánh tan.
Trước đây, nó thường mong mỏi có thể đi theo Ám khí vương xông pha giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, nhưng trong khoảnh khắc này, mọi thứ đều đã thành hư ảo! Nhất thời nó há hốc miệng nhưng chẳng thể nói nổi lời nào, mọi ý niệm trong lòng đều nguội lạnh, sống không bằng chết!
Trong cơn ngơ ngẩn, Tiểu Huyền cảm thấy ngón tay Cảnh Thành Tượng nhẹ nhàng ấn xuống, dường như có thứ gì đó đột ngột nhảy ra ngoài thân thể, sau đó lại có một luồng kình lực chạy đi khắp các kinh mạch. Cơ thể như muốn nổ tung, nó đau đớn kêu to một tiếng rồi ngất lịm...
Thương thế vừa khỏi, Tiểu Huyền liền ngủ vùi suốt mấy ngày liền.
Cảnh Thành Tượng cho Tiểu Huyền uống giải dược của Nhuyễn Cân tán, mọi thứ lại trở về như trước kia, chân tay nó không còn cảm giác tê mỏi, yếu đuối nữa. Chỉ là mỗi lần nghĩ đến các kinh mạch, huyệt đạo, tuy trong cơ thể thấp thoáng có một tia cảm ứng nhưng nó lại không thể phát hiện ra luồng khí lưu kia và điều động như trước đây, nơi đại huyệt Khí Hải cũng trở nên tắc nghẽn, tựa như bị vô số bức vách bao quanh.
Phải biết rằng các cao thủ võ học thường ngày tu thân luyện khí đều phải dựa vào sự tương thông của các kinh mạch trong cơ thể để đưa những luồng khí rời rạc vào bể khí Đan Điền, việc này cũng giống như băng tan thành nước, nước tụ thành sông rồi trăm sông cùng đổ về biển, chỉ khi tập hợp tất cả tiềm năng lại thì các bậc cao thủ mới có thể làm ra những việc thần kỳ hơn hẳn người thường, chẳng hạn như phóng cánh hoa đả thương người, đánh chết con trâu ở cách mình một ngọn núi...
Một chỉ nọ của Cảnh Thành Tượng không chỉ đẩy Nhộng Tháng Sáu ra ngoài, còn khiến cho kinh mạch toàn thân của Tiểu Huyền bị tổn hại, thậm chí đã phá hoại cả bể khí Đan Điền. Nếu sau này Tiểu Huyền tiếp tục tu luyện võ công, tuy vẫn có thể hấp thu tinh hoa của trời đất nhưng lại không thể tập hợp chúng lại, thực khó lòng đạt được thành tựu lớn.
Kỳ thực, hiện giờ Tiểu Huyền chỉ bị thương ở kinh mạch và yếu huyệt nơi Đan Điền, khiến các luồng nội tức rời rạc không thể tập hợp, còn lại thì không khác gì người thường. Nhưng Cảnh Thành Tượng vốn cảm thấy hổ thẹn với Tiểu Huyền, thêm vào đó đang bận rộn chuẩn bị cho Hành Đạo đại hội, cho nên đã cố ý né tránh nó, ny cả việc đưa cơm ngày ba bữa cũng phái người khác làm, thành ra không có cơ hội để giải thích cho Tiểu Huyền nghe những việc ấy.
Tiểu Huyền không hiểu đạo lý bên trong, tưởng rằng cả đời này mình chỉ có thể làm một phế nhân, trong lòng buồn khổ, chán nản tột cùng, cũng không đi tìm Thủy Nhu Thanh và Hoa Tưởng Dung, cả ngày chỉ ở một mình trong phòng. Có lúc nó tùy tiện mở sách ra xem, có lúc thì ngồi ngơ ngẩn trong căn phòng trống trải, chẳng biết là suy nghĩ những gì...
Hôm ấy, nó nhìn thấy một cuốn Lão Tử trên giá sách. Thiên Mệnh bảo điển vốn có nguồn gốc từ học thuyết Lão - Trang, thường xuyên dùng lời của Lão Tử, Trang Tử để chú thích. Hứa Mạc Dương chưa từng được đọc Thiên Mệnh bảo điển nguyên bản, mọi kiến thức đều do Xảo Chuyết đại sư truyền miệng cho, do đó cũng chỉ giảng giải cho Tiểu Huyền được một chút. Lúc này, Tiểu Huyền tuy lòng dạ nguội lạnh nhưng nhìn thấy cuốn sách khá quen thuộc thì vẫn không kìm được lòng tò mò mà mở ra xem.
Nó như hiểu như không, bỗng đọc thấy câu “cái đạo của trời, tựa như việc giương cung”, rồi từ chữ “cung” này đột nhiên lại nghĩ tới Ám khí vương Lâm Thanh.
Tính ra nó đã tới đỉnh Minh Bội hơn nửa tháng, xa Lâm Thanh cũng gần một tháng. Nhớ lại lời của Lâm Thanh lúc chia tay, nó nghĩ chắc chỉ mấy ngày nữa là Lâm thúc thúc và phụ thân sẽ cùng đến đón mình.
Nhớ lại lúc chia tay với Lâm Thanh và Trùng đại sư ở thành Phù Lăng, trong lòng nó vẫn còn tràn đầy hùng tâm tráng chí, một lòng hy vọng sau này có thể hành hiệp giang hồ, tiếu ngạo võ lâm, làm một trang nam tử đội trời đạp đất... Nhưng ai mà ngờ được bây giờ nó đã trở thành một phế nhân, đừng nói là sau này theo Lâm Thanh đến kinh sư khiêu chiến với Minh Tướng quân, cho dù là theo phụ thân trở về Thanh Thủy trấn, chỉ e cũng là một gánh nặng...
Bao nhiêu mối suy tư trào dâng trong lòng, nó bỗng nhớ đến phụ thân giờ này sống chết chưa rõ. Tuy thường ngày Tiểu Huyền rất kiên cường nhưng dù sao nó vẫn còn là trẻ con, không sao kìm nén được nỗi ấm ức chứa đầy trong bụng, cảm thấy buồn bã tột cùng, nước mắt lã chã rơi...
Cửa phòng “két” một tiếng, mở ra, Tiểu Huyền ngẩng đầu nhìn, thấy một bóng người cao lớn chậm rãi bước vào, đi tới ngồi xuống bên giường. Nó còn tưởng là Cảnh Thành Tượng tới thăm mình, sợ ông ta cười chê, vội vàng đưa tay lên lau nước mắt.
Người tới không phải Cảnh Thành Tượng mà là một nam tử vận đồ màu lam chừng hơn bốn mươi tuổi, cực kỳ anh tuấn. Ông ta lặng lẽ nhìn Tiểu Huyền đang hoang mang đưa tay lên lau nước mắt, trên khuôn mặt không có vẻ thông cảm nhưng thái độ vô cùng thành khẩn.
Tiểu Huyền kinh ngạc nhìn người này, nhất thời vẫn còn sụt sịt, không nói năng gì.
Hai người nhìn nhau một lát rồi nam tử áo lam khẽ nở nụ cười, vỗ tay vào mép giường. “Nào, đến đây ngồi đi, thúc thúc nói chuyện với cháu một lát.” Giọng của ông ta mang đầy vẻ hiền từ, rất dễ nghe, mỗi chữ dường như đều được phát ra từ lồng ngực, tràn ngập thứ cảm xúc bể dâu trải đời.
Tiểu Huyền thấy khi cười, trán ông ta nhăn lại thành hình chữ “xuyên[9]”, sau đó chậm rãi dãn ra, toát lên vẻ u uất hoàn toàn không phù hợp với gương mặt tuấn tú kia, dường như thường ngày ông ta rất ít cười.
[9] . Chữ “Xuyên”: 川 - DG.
Nó vốn là người trọng tình cảm, từ nhỏ đã tu luyện Thiên Mệnh bảo điển, do đó rất nhạy cảm đối với vạn vật trên thế gian. Lúc này, nó đang tự xót thương cảnh ngộ của mình, vốn là lúc tâm thần hỗn loạn, định lực giảm hẳn, lại nghe thấy giọng nói trầm ấm của nam tử áo lam kia, sau khoảnh khắc đã cảm nhận được đối phương cũng là người bất hạnh, trong lòng mang quá nhiều mối ưu lo, tuy không biết ông ta có lai lịch thế nào nhưng nó bất giác đã coi đây là người đồng bệnh tương lân... Cố kìm nén nỗi đau xót trong lòng, Tiểu Huyền chậm rãi ngồi xuống bên giường, đến khi bàn tay của nam tử áo lam kia nhẹ nhàng xoa đầu nó, sống mũi nó bắt đầu cay cay, chỉ hận không thể ôm lấy người xa lạ này mà òa khóc thật to, nước mắt trong phút chốc đã tuôn trào...
Người áo lam thở dài một tiếng, cũng không khuyên giải Tiểu Huyền, đợi sau khi tâm trạng nó phần nào hồi phục mới nhẹ nhàng cất tiếng: “Ta có nghe Thanh Nhi nói về cháu, sớm đã muốn gặp mặt, chỉ là mãi tới hôm nay mới tìm được chút thời gian rảnh.”
Tiểu Huyền nghe ông ta nói năng lịch sự, lại càng cảm thấy gần gũi. Dạo gần đây, Cảnh Thành Tượng không hỏi han đến nó, ngày nào nó cũng chỉ ở trong phòng xem sách, quả thực rất cô đơn, lúc này nghe thấy tên Thủy Nhu Thanh, tinh thần nó phấn chấn hẳn. “Cô ấy vẫn khỏe chứ? Tại sao không tới thăm cháu?”
Người áo lam khẽ nở nụ cười. “Hai đứa nhóc bọn cháu thật là thú vị, ở trước mặt ta, nó cứ nói cháu đáng ghét thế này, đáng ghét thế kia, nhưng không cho nó đến gặp cháu thì nó lại không chịu...”
Tiểu Huyền ngạc nhiên hỏi: “Tại sao lại không để cô ấy đến gặp cháu?”
“Là ta không cho nó đến.” Người áo lam nghiêm túc nói. “Ta sợ sau khi biết võ công của mình bị phế, cháu sẽ cảm thấy không thoải mái khi gặp nó.”
Tiểu Huyền ngẩn người. “Tại sao lại không thoải mái?”
Người áo lam chăm chú nhìn Tiểu Huyền hồi lâu rồi mới chậm rãi nói: “Xem ra ta đã nhầm. Ta vốn nghĩ cháu nhất định cũng là một thiếu niên tâm cao khí ngạo giống ta trước đây, ai ngờ lại không phải.”
Tiểu Huyền lại càng cảm thấy khó hiểu. Người áo lam chợt hỏi: “Cháu cảm thấy nó là đối thủ của cháu sao?” Trước mắt Tiểu Huyền đột nhiên xuất hiện bộ dạng vênh váo, tự đắc của Thủy Nhu Thanh khi chống nạnh nói chuyện với mình, cho dù trên mặt còn hai hàng nước mắt chưa lau nhưng vẫn cười “hì hì”, ny sau đó lại nghĩ đến muôn vàn sự “đáng ghét” của nàng, bèn khẽ “hừ” một tiếng. “Đúng thế, cô ấy cứ cho rằng mình ghê gớm lắm, lúc nào cũng coi thường cháu, cháu rất không phục. Bây giờ đúng là cô ấy biết nhiều thứ hơn cháu, võ công cũng cao hơn cháu, nhưng rồi sẽ có một ngày...” Nói tới đây, tâm thần nó chợt chấn động, rốt cuộc đã hiểu ra sự “không thoải mái” mà người áo lam vừa nói là gì: trong cuộc đời này, ít nhất là về mặt võ công, nó sẽ không thể nào theo kịp Thủy Nhu Thanh.
“Không sai, bây giờ cháu đã biết mình không thể luyện thành võ công cao thâm được nữa.” Người áo lam đưa tay khẽ vỗ vai Tiểu Huyền tỏ ý an ủi, nhưng lời nói thì không khách sáo chút nào. “Vậy cháu còn muốn gặp Thanh Nhi không?”
Nghe người áo lam nói thẳng ra việc mình bị phế võ công, Tiểu Huyền ngây người hồi lâu, nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Nó thầm nghĩ, nếu sau này gặp Thủy Nhu Thanh mà phải nghe lời châm chọc của nàng, vậy thì thà rằng không gặp.
“Ta kể cho cháu nghe một câu chuyện nhé!” Người áo lam ngẩng đầu nhìn trần nhà, sắc mặt hờ hững, mãi một lúc sau mới thở ra một hơi thật dài.
“Trước đây có một thiếu niên xuất thân danh môn kiếm phái, thiên tư xuất chúng, lại một lòng chăm chỉ khổ luyện, năm mười tám tuổi xuất sư, chỉ trong vòng hai năm đã có được thanh danh rất lớn trên giang hồ. Y vốn có gia thế hiển hách, liền được một đám người rảnh rỗi trên giang hồ tâng bốc khắp nơi, nói y là Trung Nguyên đệ nhất kiếm, có kiếm pháp gia truyền xuất thần nhập hóa, đánh đâu thắng đó. Thiếu niên kia vốn háo danh, không hề ngăn chặn việc này. Đương nhiên, những cao thủ võ lâm thật sự chẳng thèm tranh đoạt chút danh tiếng đó với y. Đúng như câu “thiếu niên khinh cuồng”, kể từ đó thiếu niên kia bắt đầu kiêu căng, phách lối, thật sự cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất kiếm khách, chẳng coi ai ra gì. Một hôm, y đến một ngọn núi, đang dạo chơi ngắm cảnh thì chợt nghe thấy xa xa có tiếng đàn vọng lại, hết sức êm tai. Thiếu niên ấy vốn xuất thân thế gia, có chút hiểu biết về âm luật, đôi lúc cũng học đòi thanh à gảy mấy khúc đàn, nhưng dù thế nào cũng không ngờ được trên đời này lại có người có thể gảy ra thứ âm thanh dễ nghe đến vậy, thực chẳng khác gì tiếng nhạc thần tiên giữa chốn nhân gian...”
Người áo lam nói đến đây thì hơi ngẩng đầu, trên khuôn mặt thoáng hiện nét dịu dàng, như thể đang lắng tai nghe gì đó. Tiểu Huyền từng nghe Nhật Khốc quỷ kể chuyện, đoán chừng thiếu niên mà người áo lam đang nói đến chính là bản thân ông ta. Nhìn bộ dạng si mê đến mức gần như thất hồn lạc phách của ông ta hiện giờ, có lẽ là vẫn đang đắm chìm trong tiếng nhạc thần tiên ngày đó. Nó nghĩ bụng người này ăn nói bất phàm, nếu không phải tiếng đàn ấy thật sự tột cùng tuyệt diệu, ắt ông ta sẽ không bao giờ thất thố như thế, do đó liền nảy sinh hứng thú với người gảy đàn kia.
Người áo lam ngơ ngẩn hồi lâu mới nói tiếp: “Thiếu niên đó ngẩn ngơ lắng nghe, tiếng đàn đột nhiên biến đổi, từ trôi chảy, êm tai biến thành rắn rỏi, mạnh mẽ, những âm đơn được gảy ra như đứt quãng, như liền mạch. Tiếng đàn tuy không còn thành làn điệu nhưng mỗi âm tiết vang lên hết sức rõ ràng, khơi dậy một tia suy tư ở nơi sâu kín nhất trong trái tim người ta... Thiếu niên đó biết chắc là có cao nhân đang gảy đàn trong núi, liền muốn làm quen. Y lần theo tiếng đàn, quả nhiên phát hiện một cây đàn cổ dưới một gốc cổ thụ trên đỉnh núi, nhưng xung quanh lại chẳng có người nào. Y cảm thấy kinh ngạc, tới gần mới phát hiện trên cây có một người cầm sợi dây dài phóng xuống dây đàn, chẳng trách tiếng đàn đó đột nhiên trở nên đơn điệu. Sợi dây dài liên tục lên lên xuống xuống, kình lực được sử ra vừa khéo để đàn phát ra tiếng chứ không khiến cây đàn cổ bị tổn hại. Thiếu niên kia hết sức ngạc nhiên: chỉ e là tự cổ chí kim chưa từng có người nào gảy đàn như vậy, hơn nữa tiếng đàn lại dễ nghe tới nhường này... Người gảy đàn nhìn thấy thiếu niên đó lên núi, bèn nhảy từ trên cây xuống. Thiếu niên đó cả kinh, y vốn tưởng người có thể gảy được tiếng nhạc diệu kỳ như vậy ắt phải là một vị tiền bối cao nhân, chẳng ngờ nàng lại là một thiếu nữ chừng mười bảy, mười tám tuổi. Thiếu nữ đó đeo khăn sa trên mặt, không thể nhìn rõ dung mạo, nhưng thân hình nàng tha thướt, thân pháp linh động, rõ ràng cũng là người trong giới võ lâm. Thiếu niên đó bị tiếng đàn của nàng làm xao động, bèn bước tới có ý muốn làm quen, trong lúc nói năng không kìm được tự khoe khoang mấy câu về mình...”
Tiểu Huyền nghe tới đây, bất giác nhớ lại lúc mới quen Thủy Nhu Thanh trong Tam Hương các ở thành Phù Lăng, mình đã dùng bạc gạt được từ chỗ Phí Nguyên để mời khách, từng hành động, cử chỉ chẳng khác gì một tên trọc phú... Tới bây giờ, nó mới biết thì ra tâm tính của các thiếu niên trong thiên hạ đều giống nhau, nhìn thấy một cô nương xinh đẹp liền muốn khoe khoang, khoác lác về bản thân mình, bèn khẽ mỉm cười, gật đầu lia lịa.
Người áo lam lại nói tiếp: “Thiếu nữ kia nghe thấy tên y, không những không lấy làm vui mừng, ngược lại còn coi thường ra mặt, nói: “Thì ra ngươi chính là tên Trung Nguyên đệ nhất kiếm khách gì đó sao? Ta sớm đã muốn đi gặp ngươi một phen, chi bằng chúng ta hãy tỷ thí ở đây luôn.”
Thiếu niên nọ nào thèm để ý tới võ công của nàng, huống chi vừa được nghe tiếng đàn của nàng, y đời nào chịu đồng ý tỷ thí, do đó liên tục lấy cớ thoái thác. Thiếu nữ kia tuy có tiếng đàn dịu dàng nhưng ngôn từ lại cực kỳ sắc bén, nói ra đủ những lời giễu cợt, chê bai, còn tỏ vẻ coi thường ra mặt, rốt cuộc đã khiến thiếu niên nọ nổi giận...”
Tiểu Huyền nghĩ bụng lúc mới gặp nhau, mình và Thủy Nhu Thanh há lại chẳng như thế, nhất thời thích chí vô cùng.
Trên khuôn mặt người áo lam tràn ngập vẻ dịu dàng vô hạn. “Thiếu niên nọ chỉ sợ làm thiếu nữ kia bị thương, lúc ra tay đã lưu lại mấy phần dư kình, chẳng ngờ chỉ sau mấy chiêu đã rơi vào thế hạ phong, cuối cùng sau hơn một trăm chiêu thì bị sợi dây của thiếu nữ kia quấn lấy mắt cá chân, giật ngã lăn ra đất. Thiếu nữ cười vang: “Cái gì mà Trung Nguyên đệ nhất kiếm khách, thì ra là do người trên giang hồ tâng bốc mà ra.” Sau đó nàng rời đi luôn. Thiếu niên nọ vốn tâm cao khí ngạo, vừa rồi vì cố ý nhường nên mới bị thiếu nữ kia chiếm mất tiên cơ, làm sao chịu phục, bèn dốc sức đuổi theo, một lòng muốn đấu lần nữa để lấy lại thể diện. Thiếu nữ kia võ công lợi hại, khinh công cũng chẳng kém, hai người đuổi nhau một mạch từ Giang Nam đến Tái Ngoại, lại từ Tái Ngoại chạy về Quan Trung. Suốt dọc đường, bọn họ giao đấu với nhau không ngừng, thiếu niên tuy thỉnh thoảng cũng chiếm được thế thượng phong nhưng thiếu nữ kia thân pháp linh động, liên tiếp sử ra các thủ thuật, thành ra y chẳng làm gì được nàng...”
Tiểu Huyền thấy khuôn mặt vốn thấp thoáng mấy phần sầu khổ của người áo lam kia lấp lánh ánh sáng, dường như vừa tìm lại được chút niềm vui trong quãng hồi ức ngày xưa, bèn nói chen vào: “Cháu biết rồi, cuối cùng thiếu niên kia đã đánh bại thiếu nữ đó, không những khiến nàng tâm phục khẩu phục, còn khiến nàng trở thành thê tử của mình.”
Người áo lam cười vang, vỗ mạnh vào vai Tiểu Huyền. “Hảo tiểu tử, lợi hại lắm!”
Tiểu Huyền thấy ông ta cất tiếng cười tràn đầy hào khí, liền quên hết mọi nỗi ưu thương, lớn tiếng cười cùng ông ta.
Người áo lam cười, nói: “Cặp thiếu niên, thiếu nữ đó đều là người tâm cao khí ngạo, tuy tình cảm ngày càng đậm sâu nhưng vẫn không ai chịu phục đối phương, cứ coi nhau như đối thủ. Ha ha, ny cả sau khi kết hôn, sinh được một cô con gái bảo bối, họ vẫn thường xuyên tỷ thí với nhau.”
Tiểu Huyền một lòng muốn nghe quá trình thiếu niên kia theo đuổi thiếu nữ nọ, nghĩ bụng hai người bọn họ suốt dọc đường đấu đá với nhau, lâu ngày sinh tình, ắt hẳn mười phần thú vị. Chỉ là người áo lam không chịu nói, nó cũng không tiện dò hỏi.
Người áo lam dần ngưng cười, trên khuôn mặt lại hiện vẻ hờ hững. “Thiếu nữ đó xuất thân từ một môn phái thần bí trên giang hồ, gần như không qua lại với người đời. Hơn nữa, nàng có địa vị không kém trong môn phái, do đó các trưởng bối không đồng ý gả nàng cho thiếu niên kia, dù nàng đã khổ sở van nài nhưng họ vẫn không cho phép. Thế rồi, sau rất nhiều phen tranh chấp, tình cảm của hai người qua bao sóng gió lại càng sâu đậm. Thiếu niên đó rất yêu nàng, cuối cùng tự nguyện đi ở rể. Y biết hầu hết các trưởng lão trong môn phái của thiếu nữ đều coi thường mình, do đó có ý làm nên một phen sự nghiệp. Thiếu nữ kia cũng ủng hộ phu quân, bèn từ bỏ quyền lực của mình trong môn phái, dốc lòng nuôi dưỡng con gái cho y. Vì hiền thê, ái nữ nên thiếu niên đã thu lại sự cuồng ngạo ngày xưa, từng bước thể hiện được mình, rốt cuộc đã nhận được sự tin tưởng và thừa nhận của các trưởng lão trong môn phái... Thiếu niên đó vốn cho rằng mình công thành danh toại, cũng coi như đã giành được thể diện giúp thê tử. Sau khi tuổi tác lớn dần, y quên hẳn quãng thời gian ruổi ngựa giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa khi xưa, chỉ mong có thể cùng hiền thê, ái nữ sống cuộc sống bình thường cho đến lúc già. Ai ngờ...” Người áo lam nói tới đây thì thở dài một tiếng. “Ai ngờ y lại quên mất một việc.”
Tiểu Huyền loáng thoáng đoán được điều đó là gì, trong lòng cảm thấy không hay, ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt người áo lam lộ vẻ đau khổ, nhưng lại không biết phải an ủi thế nào.
Người áo lam thở dài mấy tiếng rồi nói tiếp: “Thì ra tuổi tác có thể tăng lên chứ tính cách con người thì không bao giờ thay đổi. Y và thê tử đấu đá với nhau suốt nửa đời người, bây giờ y có địa vị cao quý, được người trong môn phái kính trọng, còn thê tử chỉ là một người vợ, người mẹ đảm đang. Y cứ nghĩ mình rốt cuộc đã khuất phục được ái thê, thỉnh thoảng lộ vẻ kiêu ngạo. Thê tử của y tuy đã ẩn nhẫn nhiều năm nhưng tính cách không hề thay đổi, hai người thỉnh thoảng lại nảy sinh tranh chấp, không ai chịu nhường ai. Rốt cuộc có một ngày, y nói quá lời, thê tử y trong cơn giận dữ đã tiếp nhận một nhiệm vụ hết sức gian nan của sư môn, rời nhà đi xa, một lòng muốn làm nên việc lớn để khiến y bớt kiêu ngạo. Ban đầu, y còn nghĩ ái thê chỉ giận dữ nhất thời, ắt sẽ không nhẫn tâm bỏ lại đứa con gái mới mấy tuổi mà đi xa, do đó không chịu nhận sai với nàng. Hai người đều để bụng chuyện hơn thua, vậy nên cơn hờn giận ấy cứ kéo dài mãi. Đến khi thời gian qua lâu rồi, cả hai lại càng vì sợ mất thể diện mà không chịu nhận thua...”
Tiểu Huyền ngẩn ngơ lắng nghe, bỗng buột miệng hỏi:
“Y hối hận rồi sao?”
“Đúng thế!” Trong mắt người áo lam thoáng qua một tia sáng mờ đục. “Những năm nay, tuy y vẫn luôn cố kìm nén bản thân, không đi tìm thê tử nhưng mỗi khi đêm khuya thanh vắng, trong lòng y rất hối hận vì không thể đặt sự kiêu ngạo nhất thời xuống, khiến cho đứa con gái bé bỏng ny từ nhỏ đã mất đi tình mẹ...” Ông ta ngoảnh đầu nhìn Tiểu Huyền. “Cháu có biết tại sao ta lại nói với cháu những lời này không?”
Tiểu Huyền hiện đã xác định được tám phần thân phận của người này, nghe ông ta nói vậy, trái tim lập tức đập loạn nhịp, khuôn mặt đỏ bừng, ấp úng nói: “Cháu... cháu và Thanh Nhi không có gì đâu...” Nói tới đây, trong đầu nó bất giác xuất hiện câu thành ngữ “giấu đầu hở đuôi”.
Người áo lam khẽ cười mỏi mệt. “Ta chỉ đưa ra ví dụ với cháu thôi, trên đời này có rất nhiều chuyện vốn không cần phải tranh sự hơn thua nhất thời. Công thành danh toại thì có ích gì? Tuyệt thế võ công cũng để làm gì? Có một số thứ đến khi mất rồi con người ta mới biết là nó quý giá, sống trên đời này, nhất định phải biết lùi một bước thì mới có thể thấy được biển rộng trời cao.”
Lúc này, Tiểu Huyền mới hiểu được dụng ý của người áo lam, bèn thầm mắng mình suy nghĩ bậy bạ. “Thúc thúc yên tâm, cho dù sau này không thể luyện thành võ công tuyệt thế, cháu cũng sẽ không tự ruồng rẫy mình đâu.”
“Cháu có thể hiểu được điều này là tốt.” Người áo lam khẽ gật đầu. “Ta từng nghe Thanh Nhi kể về việc cháu nhường cờ, trong lòng có khá nhiều cảm xúc. Thiếu niên đó nếu sớm có được lòng nhường nhịn như cháu đây thì đã không khiến bản thân và thê tử phải ôm hận cả đời.”
Tiểu Huyền thấy ny đến việc mất mặt như được nhường cờ mà Thủy Nhu Thanh cũng kể cho người áo lam này nghe, trong lòng không còn hoài nghi về thân phận của ông ta nữa, bèn mạnh dạn nói: “Kỳ thực, nếu bây giờ thúc thúc lùi một bước thì vẫn còn kịp, cháu biết là Thanh Nhi rất nhớ mẹ...”
Người áo lam thoáng ngẩn người rồi lại thở dài một tiếng. “Nếu ta có thể buông được thì sớm đã buông rồi.” Sau đó, ông ta liền đứng dậy rời đi, khi ra đến cửa thì chợt dừng lại, xoay người, nở nụ cười tự giễu, thấp giọng nói: “Ta quên chưa giới thiệu với cháu, ta là Mạc Liễm Phong, ny đến ông trời cũng bảo ta đừng thu liễm cái phong mang của mình lại đấy, ha ha ha ha...” Dứt lời, ông ta đi thẳng, không ngoảnh lại lần nào nữa.