Hoán Phong Hoa
Chương 17: Hoàn
17.
Ta cách bờ hồ không xa, qua đó rất nhanh. Lúc nhìn thấy Tùng Lộ cả người ướt nhẹp bên hồ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không sao là tốt rồi.
Tùng Lộ chỉ vào trong hồ, thở không ra hơi nói:
"Nương, công tử đấy con xuống hồ, may mà con biết bơi."
"Con bơi lên hắn lại đẩy con xuống, con chỉ tóm lấy hắn xuống cùng..."
Ta nhìn theo nàng, Kỳ Cẩn đang đạp loạn xạ dưới ao.
Nó không biết bơi.
Có gã nô cởi giày với áo ngoài ra, bơi về phía Kỳ Cẩn.
Nhưng Kỳ Cẩn càng trôi càng xa, chỉ còn nửa cái đầu lộ trên mặt nước.
Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, cho người hầu quay lại, thì nó sẽ hoàn toàn bị hồ nước nuốt chửng.
Trong lòng ta đang đấu tranh.
Cứu?
Hay là không cứu?
Ta không biết nên làm gì, kiểu như làm thế nào cũng không đúng.
Mặt hồ rất nhanh không còn hình bóng Kỳ Cẩn.
Không biết qua bao lâu, Kỳ Cẩn bị vớt lên bờ, cả người đã mất ý thức.
Rất nhiều người áp ngực cho nó, vỗ mặt nó nhưng vẫn không có phải ứng.
Sắc mặt nó trắng bệch, không có sức sống.
Ta chết lặng nhìn tất cả những thứ này.
Mãi đến tận khi có người tới nói với ta "Người nén bi thương, công tử đã...đi rồi."
Ta không rõ là tâm trạng gì, hít một hơi dà hai tay ôm đầu gối ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
"Các ngươi lùi xuống đi, ta muốn yên tĩnh."
Hai đời ân oán như một giấc mộng dài.
Người phản bội ta, tổn thương ta, rốt cuộc cũng chết hết rồi.
Chỉ có đối với Kỳ Cẩn ở kiếp này, ta không thể nào nói rõ cũng như tả rõ nỗi lòng mình được. Đem oán hận kiếp trước đều đè lại trên người hắn là đúng hay sai?
Người tốt có khuyết điểm đó chính là dễ có gông xiềng.
Ta tự đấm mình một hồi, dù sao cũng chết rồi, ta nên thông suốt thôi.
Hắn hại ta và Tùng Lộ trước, có tội thì phải chịu.
Ta đứng lên đi về phía trước, chuẩn bị gọi người đến nhặt xác.
Phía sau lưng đột nhiên có một giọng nam lạnh lẽo truyền đến:
"Nương muốn đi đâu vậy?"
Tim ta nhảy thót một cái, bỗng nhiên quay đầu lại.
Kỳ Cẩn đang đứng trước mặt ta khỏe mạnh, khóe môi cong lên cười khiến người ta sợ hãi.
Giọng điệu này, vẻ mặt này, cả đời ta không thể quên được!
Ta sợ đến nỗi lảo đảo lùi về sau, lại bị hắn đỡ lấy.
Hắn lại gọi một tiếng "Nương."
"Đã lâu không gặp!"
Là Kỳ Cẩn, là Kỳ Cẩn của kiếp trước!
Kỳ Cẩn kiếp này chết rồi, Kỳ Cẩn ở kiếp trước trọng sinh quay lại.
Mặc dù hắn ở trong cơ thể 12 tuổi, nhưng khí chất tuyệt nhiên không giống. Mỗi bước đi về phía ta đều mang theo khí thế hùng hổ dọa người.
Dù cho đời này ta có mạnh mẽ thế nào, những hình ảnh bị giam dưới địa lao vẫn luôn xuất hiện trong đầu. Kẻ thù chân chính xuất hiện trước mặt ta, khiến ta lạnh cả sống lưng, tóc gáy dựng thẳng.
Hắn thừa dịp ta chưa sẵn sàng vòng tới phía sau, chế trụ ta trong tay. Một cánh tay khác của hắn vòng qua cổ ta, dần dần bóp chặt.
"Không cho ta đọc sách, cố ý nuôi ta thành phế vật, hại ta phụ tử tương tàn, bà rất đắc ý đúng không?"
"Bà cảm thấy bà thắng rất vinh quang rất rực rỡ sao?"
"Nếu như không phải do trọng sinh thì bà căn bản không phải đối thủ của ta!"
"Độc phụ..."
Cánh tay của hắn càng ra sức thu chặt, lúc ta sắp thở không nổi, hắn đột nhiên buông ta ra.
Ta quay đầu nhìn lại, thấy Tùng Lộ đang cầm trâm vàng trên tay, cắm trên vai Kỳ Cẩn.
Kỳ Cẩn không thể tin quay đầu lại, hai mắt đồ au màu máu như thể muốn ăn thịt người.
Lạc Hoa, Vi Vũ, Tiểu Thúy cũng chạy tới, cùng nhau chế trụ Kỳ Cẩn đang bị thương.
Tùng Lộ sợ đến buông lỏng tay, hỏi ta thế nào rồi.
Ta hỏi "Hai người các ngươi sao lại tới đây rồi?"
"Mẹ muốn yên lặng một mình nên mọi người rất lo lắng, đứng ở xa bảo vệ."
Trong lòng ta ấm áp.
Ta thở dài một hơi, nhổ cây trâm xuống rồi nói:
"Tùng Lộ, con nhắm mắt lại, nương muốn giết một người."
Ta bước từng bước về phía Kỳ Cẩn.
"Ngươi coi như đọc được hết sách thánh hiền trên đời này, nhưng quay đầu lại cũng chẳng hiểu gì, lấy oán trả ơn."
"Kiếp này ngươi không xứng đáng đọc sách."
"Coi loại thiếu đạo đức, bất hiếu như ngươi là rác rưởi, đã là quá nhân từ rồi."
"Ngươi còn có mặt mũi sống lại à!"
"Ta trọng sinh bao nhiêu lần thì sẽ giết ngươi bấy nhiêu lần!"
"Giết tới khi nào ngươi hiểu cách làm người tốt mới thôi!"
......"
Mỗi một câu phát ra, ta lại đâm cây trâm sâu hơn một chút, nhưng tránh chỗ chí mạng.
Cuối cùng hắn cũng bị đau tới chết.
Lạc Hoa và Vi Vũ nhìn thấy ta điên cuồng đâm, không nhịn được bèn khuyên nhủ:
"Tỷ tỷ, ty ngừng tay đi, hắn chết rồi."
"Ừm"
Ta mệt đến thở hồng hộc, ném cây trâm đầy máu xuống, ngồi sụp xuống đất.
Lạc Hoa tới quan phủ báo án, giải thích là "Chết vì đuối nước"
18.
Ta sửa lại phủ đệ, rửa sạch dấu vết.
Biển "Kỳ phủ" được dỡ xuống.
Chúng ta chọn ngày lành tháng tốt, treo đèn kết hoa, khua chiêng gõ trống treo biển "Trần phủ"
Trần phủ có ta.
Có con gái bảo bối Tùng Lộ.
Còn có tỷ muội tốt Lạc Hoa, Vi Vũ và Tiểu Thúy.
Chúng ta mở Bố Y Phường ở thành đông, mở tửu lâu ở thành tây.
Tiểu Thúy đắm chìm trong việc làm bà chủ, buôn bán phát đạt rực rỡ.
Lúc rảnh rỗi, chúng ta uống rượu dưới ánh trăng, đánh đàn nhảy múa, đạp tuyết tìm mai.
Phủ đệ đều là nữ tử, trong không khí cũng thoang thoảng mùi hương.
Hoàn!
Ta cách bờ hồ không xa, qua đó rất nhanh. Lúc nhìn thấy Tùng Lộ cả người ướt nhẹp bên hồ mới thở phào nhẹ nhõm.
Nàng không sao là tốt rồi.
Tùng Lộ chỉ vào trong hồ, thở không ra hơi nói:
"Nương, công tử đấy con xuống hồ, may mà con biết bơi."
"Con bơi lên hắn lại đẩy con xuống, con chỉ tóm lấy hắn xuống cùng..."
Ta nhìn theo nàng, Kỳ Cẩn đang đạp loạn xạ dưới ao.
Nó không biết bơi.
Có gã nô cởi giày với áo ngoài ra, bơi về phía Kỳ Cẩn.
Nhưng Kỳ Cẩn càng trôi càng xa, chỉ còn nửa cái đầu lộ trên mặt nước.
Chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, cho người hầu quay lại, thì nó sẽ hoàn toàn bị hồ nước nuốt chửng.
Trong lòng ta đang đấu tranh.
Cứu?
Hay là không cứu?
Ta không biết nên làm gì, kiểu như làm thế nào cũng không đúng.
Mặt hồ rất nhanh không còn hình bóng Kỳ Cẩn.
Không biết qua bao lâu, Kỳ Cẩn bị vớt lên bờ, cả người đã mất ý thức.
Rất nhiều người áp ngực cho nó, vỗ mặt nó nhưng vẫn không có phải ứng.
Sắc mặt nó trắng bệch, không có sức sống.
Ta chết lặng nhìn tất cả những thứ này.
Mãi đến tận khi có người tới nói với ta "Người nén bi thương, công tử đã...đi rồi."
Ta không rõ là tâm trạng gì, hít một hơi dà hai tay ôm đầu gối ngồi chồm hỗm trên mặt đất.
"Các ngươi lùi xuống đi, ta muốn yên tĩnh."
Hai đời ân oán như một giấc mộng dài.
Người phản bội ta, tổn thương ta, rốt cuộc cũng chết hết rồi.
Chỉ có đối với Kỳ Cẩn ở kiếp này, ta không thể nào nói rõ cũng như tả rõ nỗi lòng mình được. Đem oán hận kiếp trước đều đè lại trên người hắn là đúng hay sai?
Người tốt có khuyết điểm đó chính là dễ có gông xiềng.
Ta tự đấm mình một hồi, dù sao cũng chết rồi, ta nên thông suốt thôi.
Hắn hại ta và Tùng Lộ trước, có tội thì phải chịu.
Ta đứng lên đi về phía trước, chuẩn bị gọi người đến nhặt xác.
Phía sau lưng đột nhiên có một giọng nam lạnh lẽo truyền đến:
"Nương muốn đi đâu vậy?"
Tim ta nhảy thót một cái, bỗng nhiên quay đầu lại.
Kỳ Cẩn đang đứng trước mặt ta khỏe mạnh, khóe môi cong lên cười khiến người ta sợ hãi.
Giọng điệu này, vẻ mặt này, cả đời ta không thể quên được!
Ta sợ đến nỗi lảo đảo lùi về sau, lại bị hắn đỡ lấy.
Hắn lại gọi một tiếng "Nương."
"Đã lâu không gặp!"
Là Kỳ Cẩn, là Kỳ Cẩn của kiếp trước!
Kỳ Cẩn kiếp này chết rồi, Kỳ Cẩn ở kiếp trước trọng sinh quay lại.
Mặc dù hắn ở trong cơ thể 12 tuổi, nhưng khí chất tuyệt nhiên không giống. Mỗi bước đi về phía ta đều mang theo khí thế hùng hổ dọa người.
Dù cho đời này ta có mạnh mẽ thế nào, những hình ảnh bị giam dưới địa lao vẫn luôn xuất hiện trong đầu. Kẻ thù chân chính xuất hiện trước mặt ta, khiến ta lạnh cả sống lưng, tóc gáy dựng thẳng.
Hắn thừa dịp ta chưa sẵn sàng vòng tới phía sau, chế trụ ta trong tay. Một cánh tay khác của hắn vòng qua cổ ta, dần dần bóp chặt.
"Không cho ta đọc sách, cố ý nuôi ta thành phế vật, hại ta phụ tử tương tàn, bà rất đắc ý đúng không?"
"Bà cảm thấy bà thắng rất vinh quang rất rực rỡ sao?"
"Nếu như không phải do trọng sinh thì bà căn bản không phải đối thủ của ta!"
"Độc phụ..."
Cánh tay của hắn càng ra sức thu chặt, lúc ta sắp thở không nổi, hắn đột nhiên buông ta ra.
Ta quay đầu nhìn lại, thấy Tùng Lộ đang cầm trâm vàng trên tay, cắm trên vai Kỳ Cẩn.
Kỳ Cẩn không thể tin quay đầu lại, hai mắt đồ au màu máu như thể muốn ăn thịt người.
Lạc Hoa, Vi Vũ, Tiểu Thúy cũng chạy tới, cùng nhau chế trụ Kỳ Cẩn đang bị thương.
Tùng Lộ sợ đến buông lỏng tay, hỏi ta thế nào rồi.
Ta hỏi "Hai người các ngươi sao lại tới đây rồi?"
"Mẹ muốn yên lặng một mình nên mọi người rất lo lắng, đứng ở xa bảo vệ."
Trong lòng ta ấm áp.
Ta thở dài một hơi, nhổ cây trâm xuống rồi nói:
"Tùng Lộ, con nhắm mắt lại, nương muốn giết một người."
Ta bước từng bước về phía Kỳ Cẩn.
"Ngươi coi như đọc được hết sách thánh hiền trên đời này, nhưng quay đầu lại cũng chẳng hiểu gì, lấy oán trả ơn."
"Kiếp này ngươi không xứng đáng đọc sách."
"Coi loại thiếu đạo đức, bất hiếu như ngươi là rác rưởi, đã là quá nhân từ rồi."
"Ngươi còn có mặt mũi sống lại à!"
"Ta trọng sinh bao nhiêu lần thì sẽ giết ngươi bấy nhiêu lần!"
"Giết tới khi nào ngươi hiểu cách làm người tốt mới thôi!"
......"
Mỗi một câu phát ra, ta lại đâm cây trâm sâu hơn một chút, nhưng tránh chỗ chí mạng.
Cuối cùng hắn cũng bị đau tới chết.
Lạc Hoa và Vi Vũ nhìn thấy ta điên cuồng đâm, không nhịn được bèn khuyên nhủ:
"Tỷ tỷ, ty ngừng tay đi, hắn chết rồi."
"Ừm"
Ta mệt đến thở hồng hộc, ném cây trâm đầy máu xuống, ngồi sụp xuống đất.
Lạc Hoa tới quan phủ báo án, giải thích là "Chết vì đuối nước"
18.
Ta sửa lại phủ đệ, rửa sạch dấu vết.
Biển "Kỳ phủ" được dỡ xuống.
Chúng ta chọn ngày lành tháng tốt, treo đèn kết hoa, khua chiêng gõ trống treo biển "Trần phủ"
Trần phủ có ta.
Có con gái bảo bối Tùng Lộ.
Còn có tỷ muội tốt Lạc Hoa, Vi Vũ và Tiểu Thúy.
Chúng ta mở Bố Y Phường ở thành đông, mở tửu lâu ở thành tây.
Tiểu Thúy đắm chìm trong việc làm bà chủ, buôn bán phát đạt rực rỡ.
Lúc rảnh rỗi, chúng ta uống rượu dưới ánh trăng, đánh đàn nhảy múa, đạp tuyết tìm mai.
Phủ đệ đều là nữ tử, trong không khí cũng thoang thoảng mùi hương.
Hoàn!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương