Hoàng Tử Phi Ngốc Bạch Ngọt - 5
Cập nhật lúc: 2025-07-11 03:06:05
Xuân Uyển tiếp lời: "Khổ Tiểu Đào Hạnh của , lấy một tên hoàng tử tàn tật xí. Muội đừng lo, đợi tỷ tỷ ngày gả cho Thái tử, nhất định sẽ nâng đỡ ."
Lời lẽ cay nghiệt của hai họ, đến nhàm tai. Chỉ là trong đầu cứ hiện lên khuôn mặt lạnh lùng của Thất hoàng tử.
Ta thấy lời tỷ tỷ đúng, bèn lên tiếng giải thích: "Thất hoàng tử , dung mạo tuấn tú."
Lời dứt, phụ , Lý đại nhân liền quát lớn: "Chuyện của Thất hoàng tử há để các ngươi tùy tiện bàn tán! Người , lôi nha láo xược xuống đánh năm mươi trượng, đuổi khỏi phủ bán !"
Ta còn đang ngơ ngác, thì thấy vài bước từ phía tảng đá lớn bên cạnh. Người đầu chính là Thất hoàng tử, đang một tiểu đồng đẩy xe lăn.
Phụ , Lý đại nhân bên cạnh, lúc sắc mặt vô cùng khó coi khi về phía chúng .
【Tiểu pháo hôi cũng khá đấy chứ, chọn đúng thời điểm để nịnh bợ, Thất hoàng tử xong chắc mừng thầm trong bụng.】
【Ta tuyên bố, đây là tiểu pháo hôi đáng yêu nhất từng thấy, ngốc đáng yêu, đúng kiểu con gái nuôi mạng mà yêu thích.】
Phụ vốn thiên vị tỷ tỷ, lúc càng nhắc đến việc tỷ mới ăn xấc xược, chỉ đổ hết tội lên đầu nha bên cạnh.
Sau khi trừng phạt nha xong, ông sang , quát lớn: "Còn ngươi nữa, Lý Đào Hạnh, ngươi thật to gan, dám cả gan bình phẩm về Thất hoàng tử! Xem quá nuông chiều ngươi , ! Lên gia pháp!"
Ta từ đầu đến cuối chỉ một câu Thất hoàng tử xí, nếu cũng coi là "bình phẩm", thì những lời lẽ khiếm nhã của Lý Xuân Uyển lúc nãy đáng tội gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hoang-tu-phi-ngoc-bach-ngot/5.html.]
Ta cúi đầu mũi giày thêu ẩn tà váy, một lời. Thôi thì cứ để phạt , dù cũng chẳng còn về Lý phủ mấy nữa, ngày nào đó sẽ chết, so với cái c.h.ế.t thì chút gia pháp đáng là gì.
Ta là tiểu thư ghẻ lạnh nhất Lý phủ, chuyện bất công như thế theo từ nhỏ đến lớn, trong phủ, dù là hạ nhân, cũng thể tùy ý bắt nạt .
Chẳng ai thèm giải thích, cũng chẳng ai chịu lên tiếng bênh vực , quen . Ta bình thản chờ đợi hình phạt giáng xuống, bỗng giọng lạnh lùng của Thất hoàng tử vang lên: "Lý Đào Hạnh."
"Dạ?"
Ta ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Sở Dực Chúc đưa tay hiệu: "Lại đây."
"Vâng."
Ta vui vẻ chạy đến, ngón tay bỗng Sở Dực Chúc nắm chặt. Hắn kéo lưng, ánh mắt chế giễu lạnh lùng phụ : “Lý đại nhân thật to gan, hoàng tử phi há để ngươi tùy tiện trách phạt? Ta thấy hết đấy, ngươi thiên vị cũng quá rõ ràng."
Phụ rõ ràng ngờ Sở Dực Chúc lên tiếng bênh vực , mặt lộ vẻ lúng túng. Thực cũng ngờ tới.
Ta cúi đầu mũi giày thêu, chỉ cảm thấy ngón tay nắm chặt nóng ran, mắt cũng cay cay. Chắc là do gần đây trời bắt đầu nóng . Trên xe ngựa trở về phủ, và Sở Dực Chúc cạnh .
Đây là đầu tiên cùng chung xe ngựa, trong gian nhỏ hẹp, kín đáo , dường như chúng gần hơn. Ta lấy hết can đảm, nhẹ nhàng kéo tay áo , khi qua, nhỏ giọng mà chân thành : "Cảm ơn ngài, Thất hoàng tử."