Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

HÔM NAY THÁI TỬ VẪN CHƯA TẠO PHẢN SAO??? - Chương 2: Vị hôn thê của Thái tử

Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:46:39

Mưa xuân rơi tí tách, sấm chớp đan xen, vang dội đất trời. Những ngày , chủ tử vì thời tiết chuyển ấm mà đạp chăn, nhiễm phong hàn khiến cho Xuân Miên ngày đêm sắc thuốc hầu hạ. Thu Khốn, Đông Phạp cùng Hạ Giác sắp xếp luân phiên từ sớm, chỉ đợi nàng dâng thuốc cho tiểu thư xong mới thể ca nghỉ ngơi.

 

Cách hai cánh cửa, giường trở ngừng, gương mặt nhăn nhó như đang chìm trong cơn ác mộng. Đột nhiên, nàng giật tỉnh giấc khiến bên trong bên ngoài đều vang lên tiếng động.

 

Xuân Miên cẩn thận múc thuốc, bước phòng, châm đèn. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi qua tầng tầng lớp lớp màn che, lộ bóng dáng thiếu nữ đang lặng yên bên trong.

 

“Tiểu thư, gặp ác mộng ?”

 

Người giường chính là chủ tử của nàng, con gái độc nhất của Hữu tướng đương triều – Chiêu An Quận chúa, Chu Lễ.

 

Thiếu nữ khẽ cất giọng, thanh âm trầm thấp mang theo chút khàn khàn: “Không gì, nếu việc khác thì ngươi lui .”

 

Xuân Miên nhướng mày, giọng điệu mềm hẳn xuống: “Tiểu thư… uống thuốc nào.”

 

Nàng kéo dài giọng, mang theo vẻ nũng nịu, chẳng khác nào lời gọi “Đại lang… uống thuốc nào” trong hí khúc.

 

Chu Lễ cứng đờ, ho khẽ một tiếng, cố lấy vẻ yếu ớt: “Bây giờ khó chịu, chỉ ngủ. Xuân Miên, đem thuốc ngoài , mai uống.”

 

Xuân Miên lập tức lấy khăn tay che miệng, đôi mắt ngấn lệ, giọng bi ai: “Nô tỳ khổ cực sắc thuốc suốt ba canh giờ, tiểu thư uống, chẳng công sức của nô tỳ đổ sông đổ bể ? Dĩ nhiên, nô tỳ phận thấp hèn, dám ép buộc tiểu thư. nếu tiểu thư cứ bệnh mãi, chi bằng nô tỳ đ.â.m đầu cột mà c.h.ế.t cho !”

 

Chu Lễ nghiến răng, cam chịu nhận lấy chén ngọc, chất lỏng sẫm màu bên trong mà dày nàng lập tức nhộn nhạo.

 

“Kẹo mứt …”

 

Nghe , Xuân Miên lập tức nở nụ rạng rỡ như ánh dương, đối lập với gương mặt như sắp pháp trường của Chu Lễ.

 

Thuốc đắng chát đến tận tâm can, uống xong nàng liền bịt chặt miệng, sống còn gì luyến tiếc mà vật xuống giường.

 

“Đi , mai hẵng đến!” Nàng cắn chăn, gương mặt uất ức đến tột cùng. Xuân Miên nhịn mà bật .

 

Từ khi phu nhân tướng phủ qua đời lúc tiểu thư ba tuổi, bốn họ coi nàng như chính con ruột của mà yêu thương. Tiểu thư ngoan ngoãn, sở thích kỳ lạ nên trong kinh thành ai nấy đều khao khát phủ việc.

 

Nhìn nàng đến cả câu oán trách cũng nên lời, Xuân Miên chỉ đành đắp chăn cẩn thận cho nàng thổi tắt đèn lui ngoài.

 

Chờ Xuân Miên , gương mặt ngây thơ của Chu Lễ bỗng trở nên lãnh đạm. Trong lòng nàng, sóng lớn nổi lên, xô đổ sự bình lặng vốn .

 

Chu Lễ, kiếp là sinh viên xuất sắc của đại học F. Sau ba năm vì cảnh sống chín giờ sáng đến chín giờ tối mà kiệt sức, gục c.h.ế.t ngay tại bàn việc. Khi mở mắt , nàng trở thành con gái độc nhất của Hữu tướng trong một triều đại xa lạ ghi chép trong chính sử.

 

Có lẽ vì lúc sinh va đập đầu nên nàng mất trí nhớ, mãi đến năm bảy tuổi, một cơn sốt cao mới nhớ kiếp . Những tưởng thể sống yên đến già, ai ngờ bệnh nặng khiến nàng kết nối với một cô gái khác ở thế giới song song đang trong lớp học.

 

Tiếng ve kêu râm ran ngoài cửa sổ, ánh nắng chói chang khiến nàng chói mắt. Cô gái đang ở chỗ , lật sách sử, trùng hợp , bài giảng hôm nay là triều đại nàng đang sống.

 

“Năm Thọ Khang thứ 37, sử sách ghi chép về một tiểu quốc. Thái tử nước đột nhiên tạo phản, g.i.ế.c cha đoạt vị, tàn bạo ai sánh bằng. Về , hoàng đế còn một vị hoàng tử khác tính tình nhân hậu, thống lĩnh ngàn quân, phản công đánh bại thái tử. Sau đó, bộ phe cánh của Thái tử tru di cửu tộc…”

 

“Ghi chép trong Sử Ký , Thái tử là kẻ thâm độc, nổi tiếng với các thủ đoạn như thiêu xác cho lợn ăn, vùi xương cho chó gặm… Hoàng đế hình như sớm phòng nên mới giấu một đứa con bên ngoài. lịch sử vốn dĩ chỉ là phỏng đoán dựa ghi chép, còn thực tế thế nào, chúng thể nào …”

 

“Sau khi Thái tử thất bại, bộ quan viên cận đều tru di cửu tộc, nhất là gia tộc vị hôn thê của . Nữ thì sung quân, nam thì thiến hoạn quan…”

 

Hai tiết học trôi qua, đầu óc Chu Lễ chỉ còn câu: Nữ sung quân, nam thiến hoạn quan.

 

Lúc đầu nàng còn tưởng chỉ đang hồi tưởng ký ức. khi đến những chữ “năm Thọ Khang thứ 37” cùng “Thái tử Cơ Hoán” và “Hữu tướng Chu Khôn”, đầu óc nàng như sét đánh, mất sự tỉnh táo.

 

Nghe đến tạo phản thì nghĩ ngay đến thái tử, mà nhắc đến Thái tử thì thể nhớ đến cái bản mặt như cá c.h.ế.t của . Chu Lễ ôm đầu bứt tóc, chỉ hận thể hóa thành bạo chúa, nắm lấy cái đầu gỗ của Thái tử mà lay thật mạnh.

 

Ngươi là Thái tử , ráng nhịn thêm vài năm thì c.h.ế.t ?!

 

Có tin lập tức diễn ngay một màn: Nàng trốn, đuổi, nàng cánh cứng càng bay xa, nhốt nàng lao, ngược đến c.h.ế.t sống ?!

 

Nàng cùng Thái tử là do hoàng thượng ban hôn. Ba năm , Thái tử vô danh mới kinh lập tức phong vị, chẳng ai bao nhiêu con bài trong tay mà khiến hoàng thượng nhanh chóng lập trữ quân như . Chỉ rằng, thâm sâu khó lường, ít quan viên, thái giám đều rơi bẫy của . Đến cả nàng, vị hôn thê danh nghĩa, cũng gặp mặt quá ba .

 

Mỗi gặp, đều mang một bộ mặt cá chết, quanh năm chỉ gặp mặt đôi ba , mà nào cũng chỉ qua tấm màn. Thậm chí câu cũng chỉ ba câu quen thuộc: “Quận chúa, gần đây thế nào?”

 

“Mọi sự vẫn , điện hạ ?”

 

“Cô cũng .”

 

*Cô ( 孤) là cách xưng hô của hoàng tử hoặc quân vương, thường dùng để thể hiện phận tôn quý của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hom-nay-thai-tu-van-chua-tao-phan-sao/chuong-2-vi-hon-the-cua-thai-tu.html.]

 

Sau đó là một lặng dài đầy kỳ quái. Mỗi như thế, Chu Lễ đều cảm thấy lúng túng đến mức chỉ hận thể dùng ngón chân bới cả một tòa lâu đài Disneyland huyền ảo ngay mặt đất!

 

Kỳ thực, Khải Quốc một đất nước quá mức phong kiến. Ở nơi chỉ chợ đêm mà còn những tiểu tín quán dành riêng cho nữ tử. Thậm chí, vị hoàng đế khai quốc của Khải Quốc cũng một nửa dòng m.á.u nữ nhân.

 

Hoàng đế khai quốc là một thiên nhân. Đến vị hoàng đế thứ ba, đại tướng quân thường thắng trận cũng là một nữ tử tài mạo song , chẳng hề thua kém bậc trượng phu nào.

 

*Ở thời cổ, thiên nhân mang ý nghĩa như mang giới tính thứ ba.

 

Trong lịch sử Khải Quốc, thiếu những nữ tử xuất sắc, nên xã hội ở đây cũng đặt quá nhiều ràng buộc với họ. Nữ tử thể cùng nam nhân đến thư viện học tập, thể ngoài tự do, thậm chí thể luyện võ.

 

Chu Lễ giường cân nhắc hồi lâu nhưng vẫn nghĩ gì rõ ràng. Sau khi phân tích tình thế hiện tại của , nàng nhận rằng chỉ cần khuyên Thái tử điện hạ sớm tạo phản là .

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Dẫu cũng là thái tử, giữa những thông minh với , hẳn là dễ đối thoại ?

 

Sáng hôm , khi trời mới tờ mờ sáng, tiếng gà gáy vang lên hai hồi. Bốn tỳ nữ của nàng là Xuân Miên, Thu Khốn, Đông Phạt và Hạ Giác cùng đám hạ nhân gõ cửa phòng.

 

Chu Lễ dậy, Đông Phạt lập tức tiến lên, dâng đến một đôi giày thêu trắng viền xanh. Đợi nàng xỏ giày xong, Hạ Giác liền nâng một bộ váy màu sương khói tím nhạt lên giúp nàng mặc .

 

Chiếc váy thật dài nhưng là dài theo chiều dọc mà là dài theo chiều ngang. Nó quấn quanh eo nàng ba vòng mới thể cố định . Cũng may eo nàng vốn thon thả, nếu e là sẽ trông vô cùng cồng kềnh. Bên trong, nàng mặc một chiếc áo ngắn tay kiểu tỳ bà cùng chất liệu với giày, bên ngoài khoác thêm một lớp áo sa mỏng màu tím nhạt, đường viền thêu chỉ vàng tinh xảo, cài nút kiểu điểu khấu đang ưa chuộng gần đây.

 

Tỳ nữ dâng lên khay vàng, cốc vàng và dải lụa mềm. Chu Lễ nhấp một ngụm nước nhỏ súc miệng trong cốc, vị nước đắng như thuốc Bắc nhưng hậu vị thanh mát. Việc chải răng thực chỉ mất thời gian như súc miệng nhưng sạch sẽ, còn lưu mùi hương thoang thoảng.

 

Trong khay là một bát nước ấm, Thu Khốn cẩn thận dùng lụa thấm khô nước, nhẹ nhàng lau mặt, cổ và cổ tay của Chu Lễ.

 

“Tiểu thư, hôm nay du ngoạn cùng Đồng Dao tiểu thư, cần dùng chút hương ?”

 

Thu Khốn là một nữ tử vẻ dịu dàng, thanh nhã như một bức tranh phong cảnh Giang Nam đầy sương khói. Ngay cả giọng của nàng cũng nhẹ nhàng, chậm rãi khiến cảm thấy dễ chịu vô cùng.

 

Chu Lễ suy nghĩ một lát lắc đầu.

 

“Đồng Dao mời tham gia thi hội, nơi đó vốn thanh nhã, nếu đốt hương thành màu quá mức. Lấy hương cao mà Đông Phạt điều chế gần đây , chỉ cần bôi một chút lên cổ tay và tai là đủ. Nếu ai hỏi, cũng tiện thể quảng bá giúp nàng .”

 

Đông Phạt là một sự tồn tại kỳ quặc, trông như một tiểu cô nương chính hiệu nhưng thực chất hai mươi ba tuổi, lớn nhất trong ba tỳ nữ. Nghe nàng từng là ngoại môn tử của Lỗ Ban, cực kỳ thích nghiên cứu những vật kỳ lạ cổ quái.

 

Mọi lời. Xuân Miên dẫn Chu Lễ đến bàn trang điểm, cầm lấy chiếc lược gỗ đàn hương mạ kim tuyến, chải tóc nàng. Lược đàn hương tỏa hương thơm dìu dịu, giống như chính Chu Lễ : Bình thản, dịu dàng tựa cơn gió mang đến sự thư thái.

 

“Hôm nay quận chúa đeo gì? Là đóa hoa lụa Đông Phạt mấy ngày , là trâm ngọc của tụ bảo các đưa tới, là món quà mà Thái tử điện hạ tặng?”

 

Chu Lễ suy nghĩ một lúc, cuối cùng chọn cây trâm mới của Tụ Bảo Các, phối cùng một đóa hoa lụa tím nhạt hình én. Dẫu nàng cũng chỉ tham gia thi hội chứ tuyển mỹ nhân. Ngày thường vì thể diện phủ thừa tướng mà ăn mặc quá mức lộng lẫy, hôm nay đơn giản một chút cũng .

 

Ngồi lên xe ngựa, Chu Lễ nghiêng đầu nhắm mắt dưỡng thần. Hạ Giác bên trong giúp nàng bóc hạt óc chó, Thu Khốn kể chuyện. Đông Phạt và Xuân Miên mỗi một bên, một bóp vai, một xoa đầu, quả thực là vô cùng sung sướng.

 

“Tiểu thư, tiểu thư! Sao đột nhiên Đồng Dao quận chúa tổ chức thi hội ?”

 

Hạ Giác là tính cách đơn thuần nhất trong bốn , cũng là kẻ hiếu kỳ nhất. Chu Lễ ngáp một cái, quyết định giải đáp thắc mắc cho nàng.

 

“Hạo Mệnh lão phu nhân sắp mừng thọ bảy mươi tuổi. Tiểu nha đầu Đồng Dao mượn dịp để chiêu tập văn nhân tài tử, nhân cơ hội dâng thơ chúc thọ.”

 

Đồng Dao là bạn học thuở nhỏ của Chu Lễ. Khi , trí nhớ kiếp của nàng hồi phục, vô cùng nghịch ngợm. Vì phụ là thừa tướng nên nàng nuông chiều đến mức quậy phá vô cùng.

 

Ngày thường, học muộn là chuyện bình thường. Không chỉ đến trễ, nàng còn kéo cả đám bạn cùng lớp trèo tường, leo cây, lội sông bắt cá.

 

Trong đám trẻ con đó, thiếu kẻ xu nịnh vì phận của nàng. Chu Lễ khi trí tuệ khôi phục, ngây thơ nghĩ rằng bạn bè xung quanh đều chân thành.

 

Cho đến một ngày, một bạn học mới cả đám bắt nạt đến mức bật , thậm chí còn cắt mất b.í.m tóc nhỏ xinh xắn. Lúc Chu Lễ mới giật nhận bọn chúng ỷ thế h.i.ế.p đến mức nào.

 

Cái gì gọi là: “Đại tỷ của chúng ganh tị với ngươi nên chúng đến dạy cho ngươi một bài học”?!

 

Nàng, Tiểu Chu Chu, kiểu bá đạo như ?! Ai mà nàng thích nhất là những tiểu cô nương đáng yêu chứ?!

 

Ngươi thích bôi nhọ khác như , cha ngươi ?!

 

Chu Lễ tức giận, vì mỹ nhân mà tay nghĩa hiệp, đánh đuổi bọn bắt nạt đưa tay với tiểu cô nương tội nghiệp . Nàng bày một vẻ mặt mà tự cho là oai phong lẫm liệt nhưng trong mắt khác trông chẳng khác gì một tiểu quỷ lấm lem bùn đất.

 

“Từ hôm nay, ngươi theo ! Đại tỷ đây sẽ bảo kê cho ngươi, ngươi thấy thế nào?”

 

Nhìn y như một tiểu bá vương thực thụ.

Loading...