HÔM NAY THÁI TỬ VẪN CHƯA TẠO PHẢN SAO??? - Chương 3: Quận chúa lại bị ám sát nữa rồi!
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:46:40
Trong khu vườn rực rỡ sắc hoa, muôn hoa đua nở, tỏa hương ngào ngạt. Hòa cùng cảnh sắc là những thiếu nữ yểu điệu, tay phe phẩy quạt, khẽ vuốt những sợi tóc lòa xòa bên tai, nở nụ duyên dáng.
Dẫn đầu nhóm tiểu thư là một cô gái khoác bộ váy dài màu vàng nhạt. Dung mạo nàng thanh tú, phảng phất nét yếu mềm như Lâm Đại Ngọc nhưng thêm vài phần tươi tắn, rạng ngời. Mái tóc búi gọn gàng, hai bên cài thêm trâm bướm xinh xắn, càng tôn lên vẻ đáng yêu của nàng. Đứng cạnh nàng là một thiếu nữ vận y phục màu lam, đôi mắt phượng sắc sảo, bờ môi đỏ rực như chu sa, ánh mắt nhướng lên đủ khiến đối diện dè chừng. Trên nàng đeo đầy trang sức quý giá, lộng lẫy đến mức nếu rõ, e rằng còn tưởng nàng mới là chủ nhân của bữa tiệc hôm nay.
“Quận chúa Đồng Dao, giờ mà tiểu quận chúa Chu vẫn đến. Hay là chúng cứ mở hội thơ ?”
Thiếu nữ áo vàng khẽ mím môi , hai lúm đồng tiền xinh xắn hiện nơi khóe miệng. Giọng nàng ngọt ngào nhưng từng lời sắc bén chút nể nang: “Tiểu thư Ngọc, nếu thấy sốt ruột thì cứ về . Hội thơ của chẳng lẽ thể thiếu ngươi ?”
Ngọc Khê Lan là thiên kim của Ngọc Viễn Hầu, bình thường vẫn luôn tự hào vì phận hoàng quốc thích xa gần của , hoành hành ngang dọc khắp kinh thành. so với Đồng Dao – cháu gái ruột của Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, nàng phản bác cũng chỉ thể nuốt giận trong.
Thực , nếu lòng tự trọng, hôm nay nàng thể đến hoặc ít nhất là ngay khi Đồng Dao buông lời mỉa mai, cứ thế phất tay áo rời . Nếu , Đồng Dao còn chút nể nang nàng hơn.
Dẫu , ai ai cũng hiểu rõ lý do thực sự của buổi hội thơ hôm nay là gì. Ngọc Khê Lan vẫn cứ khoác lên bộ xiêm y quý giá, lộng lẫy như thế mà xuất hiện ở đây, thực sự là phần bất nhã.
“Ta chỉ ý mà thôi. Hôm nay Lục hoàng tử cùng mấy vị công tử danh môn cũng đến dự. Nếu để bọn họ đợi quá lâu, lỡ như trách tội ngươi, chẳng sẽ ?”
Ngọc Khê Lan siết chặt chiếc khăn lụa trong tay đến mức nhăn nhúm nhưng vẫn cố gắng giữ nụ , tìm cách xoay chuyển tình thế.
“Đợi sốt ruột ư? Chu Lễ là chị dâu tương lai của Thái tử nhà . Ngọc Khê Lan, đừng đẩy trách nhiệm sang . Nếu để ca ca , coi chừng da ngươi đấy.”
Giọng trầm thấp nhưng đầy ý vang lên từ phía đình hóng mát. Người lên tiếng là một thiếu niên trạc mười hai tuổi, dáng vẻ lười biếng dựa lan can, hai tay thả lỏng tùy ý. Y phục gấm tím thêu hổ càng nổi bật thần thái bất cần nhưng nguy hiểm của . Đuôi tóc dài buộc cao, lòa xòa rủ xuống lưng, đôi mắt hẹp dài thoáng nheo khiến Ngọc Khê Lan bất giác run lên, lập tức im bặt, dám hó hé thêm lời nào.
Không rõ nàng sợ chính sợ vị Thái tử mà nhắc đến.
Lẽ , với phận thiên kim Hầu phủ của , Ngọc Khê Lan cần quá dè dặt như . ai bảo phụ nàng – Ngọc Viễn Hầu – từng là kẻ tranh đoạt ngôi vị với đương kim hoàng thượng, cuối cùng thất bại và phế . Giờ đây, thể bảo mạng sống, giữ danh xưng hoàng quốc thích là phúc phận lớn nhất .
Huống hồ, tước vị Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân của nhà Đồng Dao chỉ dựa ân sủng mà . Gia tộc của nàng, từ cha, ông cho đến trưởng đều xông pha chiến trường, từng đổ máu, dùng tính mạng để đổi lấy vinh quang. Nếu thực sự xích mích với Đồng Dao, chỉ e rằng Ngọc Viễn Hầu phủ cũng khó mà tồn tại lâu.
“Ồn ào gì thế ? Hội thơ bắt đầu ?”
Tiếng nhẹ nhàng vang lên, thu hút ánh .
Ngọc Khê Lan nghiến răng, chằm chằm ảnh xuất hiện.
Thiếu nữ đến khoác bộ xiêm y màu tím nhạt, nhẹ nhàng thanh nhã, từng bước chân đều toát lên vẻ đoan trang, dịu dàng. Nàng nâng váy, thị nữ dìu đỡ, khuôn mặt bừng sáng với nụ rạng rỡ. Ánh nắng xuân soi chiếu xuống khiến đôi mắt nàng như ánh lên sắc vàng óng ánh, tựa như một đóa hoa đang khoe sắc giữa nhân gian.
“Tỷ đến ! Hôm nay trễ như ?”
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Đồng Dao thấy nàng, nụ càng thêm rạng rỡ, lập tức chạy tới nắm lấy tay nàng kéo giữa, đưa nàng đến vị trí trung tâm của hội thơ.
Chu Lễ xuống, vẫn giữ nụ ôn hòa mà đáp lời: “Trên đường gặp chút chuyện, chậm trễ mất . Đến muộn, tự phạt ba chén là .”
Giọng nàng trong trẻo, cất lên khiến xung quanh rõ mồn một.
Buổi hội thơ chia thành ba khu vực, sắp xếp như một vòng tròn lớn và hai nửa vòng tròn nhỏ. Chính giữa là các tiểu thư khuê các danh giá, một bên là những văn nhân, tài tử tiếng, bên còn là các công tử quý tộc.
Phủ chủ của Đại Nhạc phủ phe phẩy chiếc quạt trong tay, ôn hòa mỉm : “Bình thường vẫn danh quận chúa Chiêu An khí chất hiên ngang, đoan trang thanh nhã. Hôm nay gặp quả nhiên danh bất hư truyền.”
Tên tiểu đồng cạnh lập tức cứng đờ cả , vẻ mặt bất lực đưa tay ôm trán.
Lời khen đang yên đang lành, thế nào miệng chủ tử thành chút châm chọc như chứ?
Điều kỳ lạ là Chu Lễ chỉ khẽ , thoáng liếc qua đáp lời, thản nhiên xuống.
Đồng Dao chút áy náy, len lén chắp tay xin nàng gầm bàn: “Hắn quen tâng bốc , chuyện chút kỳ quái đó mà. Chu Chu, tỷ cứ coi như đang nhảm, coi như gió thoảng bên tai ?”
Chu Lễ bất đắc dĩ điểm nhẹ lên trán nàng: “Nếu thực sự tính toán, e rằng giờ lao đánh với . Ta thực sự hiểu nổi , thích kẻ miệng lưỡi cay độc như ? Nếu Thái tử cũng kiểu như thế, thề sẽ liều c.h.ế.t mà hưu ngài !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hom-nay-thai-tu-van-chua-tao-phan-sao/chuong-3-quan-chua-lai-bi-am-sat-nua-roi.html.]
Đồng Dao che trán, khúc khích, đó phất tay hiệu mở màn hội thơ. Rồi như thể chủ ý gì đó, nàng nhoài ghé sát Chu Lễ, nở một nụ gian xảo.
“Chu Chu, tỷ hy vọng Thái tử điện hạ sẽ là thế nào?”
Chu Lễ cầm chén nước lên nhấp một ngụm, dáng vẻ nhàn nhạt mà đáp: “Ta mong ngài ôn nhu một chút, dịu dàng dỗ dành khác. Tốt nhất là giống phụ , một đời một kiếp một đôi. Dĩ nhiên, đây cũng chỉ là mong mà thôi, nghĩ cho vui.”
Nàng hạ mắt, lặng lẽ những đôi mắt lấp lánh tình ý xung quanh. Các tiểu thư, công tử nơi đây đều đang ngầm trao đổi ánh mắt, hoặc dịu dàng như gió xuân thổi qua liễu biếc, hoặc sáng rực như trời đầy , trong mắt chỉ chứa mỗi mà họ quan tâm.
Bọn họ đều vô khả năng cho tương lai. Chỉ nàng là định sẵn phận là Thái tử phi tương lai.
Đừng đến chuyện nuôi dưỡng một nam sủng, ngay cả kết giao với bằng hữu khác giới cũng thể rước lấy họa sát .
Là Thái tử, thể là một con cún ngoan ngoãn dễ thương, thể chung thủy trọn đời với một ? Bởi lẽ, chính là Thái tử.
Dù , triều thần cũng sẽ đồng ý.
Nghĩ đến đây, Chu Lễ đột nhiên cảm thấy chút khó chịu, may mắn là cảm xúc đến nhanh mà cũng nhanh. Nàng bỗng nhiên bật dậy, nở nụ rạng rỡ bước giữa sân.
“Đã náo nhiệt thế , chi bằng cũng góp vui với một bài thơ.”
Tiểu đồng bên cạnh Phủ chủ Đại Nhạc phủ vô cùng tinh mắt, lập tức mang lên một chiếc trống nhịp.
Chu Lễ khẽ cất giọng:
“Tiểu viên đông, hoa cộng liễu,
Hồng tử hựu nhất tề khai liễu.
Dẫn tương phong điệp yến hòa oanh,
Thành trận giá, mang mang tẩu.”
Dịch thơ:
“Vườn nhỏ , hoa cùng liễu,
Tím hồng, sắc thắm hòa nở rộ.
Dẫn ong bướm, oanh yến tung bay,
Nhộn nhịp cả trời xuân rực rỡ.”
Bài thơ tràn đầy thi vị, phối hợp cùng tiếng trống nhịp nhàng khiến cảnh xuân như hiện ngay mắt khiến lòng ngây ngất.
Không khí hội thơ đang dâng đến đỉnh cao thì bất ngờ, biến cố ập đến!
Một bóng đen lao giữa sân, tay vung thanh kiếm sắc bén lóe lên hàn quang, nhắm thẳng Chu Lễ!
Chuyện xảy quá bất ngờ, cả hội trường rơi trạng thái c.h.ế.t lặng. Đồng Dao lao nhưng thị nữ giữ chặt, cách nào cử động.
Ngay khoảnh khắc mũi kiếm sắp đ.â.m xuyên qua nàng, một thanh phi tiêu xé gió lao tới, va mạnh lưỡi kiếm, bật một tiếng leng keng chói tai!
Bốn hộ vệ cận Xuân Miên, Thu Khốn, Đông Phạp, Hạ Giác lập tức lao lên, kiếm khí tung hoành, tay nhanh như chớp.
Đông Phạp vốn thích nghiên cứu những món ám khí nhỏ nên rút cây trâm đầu liền dùng như phi tiêu, nhắm thẳng thích khách.
Mà thích khách, chỉ một ?
Ngay giữa thanh thiên bạch nhật, một toán hắc y nhân bất thình lình xuất hiện từ bốn phương tám hướng!
Các tiểu thư, công tử hét lên thất thanh, hoảng loạn bỏ chạy. Chu Lễ cũng ngoại lệ, lập tức phi trèo tường mà bỏ trốn.
Bên ngoài khung cảnh hỗn loạn, vang lên một giọng đầy oán trách:
Chu Lễ: Trả cho hình tượng phong lưu tiêu sái, ung dung tự tại !! Sao thể nhục nhã thế chứ!!