Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi

Chương 2: Bỏ rơi?



"Lúc mới quen biết tôi, chẳng phải anh cũng đã biết tôi làm nghề này sao? Bây giờ không sờ được, không hôn được thì bỏ rơi như thế hả? Đi chết đi". Câu cuối cùng vừa thốt, Phục Linh dùng sức đá mạnh mủi chân, chợt đá vào hạ bộ Thẩm Giai Thành, nhìn gương mặt hắn bởi vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, trong lòng không nhịn được cảm thấy sảng khoái.

"Giai Thành, Giai Thành, anh có sao không?" Tô Hoán Nhiên lập tức tiến lên đỡ hắn, trong mắt hiện lên sự tức giận tột độ, nhìn đôi mắt sáng ngời và nụ cười giễu cợt trên khóe môi của cô gái trước mắt, cứ như gai đâm thật sâu vào mắt cô.

"Mạnh Phục Linh, cô nhớ đó"

"Được, tôi sẽ ở đây chống mắt chờ cô"

Nói xong câu đó, Phục Linh suy nghĩ kỹ một chút, câu nói này có phải là bị đảo ngược? Người nổi giận phải là cô mới đúng chứ, vội vàng bước lên nói :”Tô Hoán Nhiên, cô chờ mà xem tôi đi”.

Cô gái vẫn còn khỏa thân, quấn chăn, giống như chim công cao ngạo đắc y ngẩng cao đầu, vừa vuốt ve bờ vai gã đàn ông, vừa hả hê nói:“được đó, tôi chờ”.

Nghĩ thấy buồn cười, Phục Linh cười một hơi không ngừng đến lạc cả giọng, khiến hai người trước mặt càng thêm tức giận, vỗ vỗ cặp mông, xoay người rời đi.

"Thẩm thiếu gia, mau đến bệnh viện khám một chút đi, đừng để sau này bị bất lực”

——

“Con mẹ nó”

Thầm mắng chửi ở trong lòng, Phục Linh vẫn như cũ, mặc bộ sườn xám với họa tiết chòm mây màu tím, tùy tiện tìm một nhà vệ sinh công cộng trang điểm thật đậm, liền đi taxi đến quán bar.

Hiện đã gần rạng sáng, quán bar lúc này ồn ào tiếng nói cười, rất náo nhiệt, mặc sườn xám màu đỏ, Tiểu Nhạn đứng ở cửa quan sát xung quanh, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, lập tức chạy ra chào đón, miệng lẩm bẩm.

"Chị Phục Linh, sao lại trở lại nhanh như vậy? Chị đúng là đánh nhanh thắng nhanh nha"

Một tay choàng qua vay Tiểu Nhạn, tay còn lại nhẹ xỉ vào trán cô: "Em thật nhiều chuyện đó nhé”.

"Sắp xếp cho chị một phòng, lấy chai rượu đỏ năm 87 đến, hôm nay, không say không về”.

Nghe vậy, sắc mặt Tiểu Nhạn có chút khó coi: "Chị Phục Linh, hôm nay La gia tới, bảo chị giới thiệu cho hắn một em đấy”

"Giới thiệu cái mẹ gì, nói với hắn hôm nay chị nghỉ làm, không có ở đây, vậy là xong sao hắn trách chị được"

"Hả ——" dừng một chút, Tiểu Nhạn khôi phục khuôn mặt tươi cười: "Được."

Chỉ một lát sau, rượu được mang tới, nhìn dáng vẻ thất tình của Phục Linh, Tiểu Nhạn còn đặc biệt chuẩn bị một cái ly nhỏ, nhưng người trong phòng cầm ly nhỏ được uống vài ngụm, dường như cảm thấy chưa đã ghiền, liền cầm cả chai rượu đổ vào miệng, uống ừng ực.

Tiểu Nhạn sửng sốt.

Má ơi, đây chính là rượu tây, một chai mấy vạn đó.

Uống một hơi hết nửa chai rượu, cộng thêm mới vừa rồi cũng đã uống khá nhiều, chai rượu cũng chẳng còn bao nhiêu, Mạnh tiểu thư nhất thời đứng lên, cảm thấy đầu không choáng váng, chân cũng không lảo đảo, không khỏi thở dài nói: "Rượu uống không say lòng người say, haizz”

Vừa bước chân ra khỏi cửa quán bar, gió lạnh thổi, nỗi buồn càng thêm sâu, Mạnh tiểu thư bước chân lảo đảo.

Ngước mắt, nhìn thấy tòa nhà đối diện như đang lay động, bước vài bước từ bậc thang quán bar xuống đường tốn hơn 10 phút, tiếp đó thong dong bước từng bước trên đường trong cơn say.
Chương trước Chương tiếp
Loading...