Hôn Nhân Mạnh Mẽ: Sếp Tha Cho Tôi Đi
Chương 20: Ngài khỏe, đây là bộ phận pr của quán bar
Lúc Phục Linh chạy xong đã là xế chiều, không thấy ai đến hối thúc cô chạy nhanh hoặc tranh thủ thời gian đến trước khi phòng tạm giam đóng cửa.
Đã bảy giờ rưỡi tối rồi, sắc trời cũng không còn ánh sáng mà cũng chẳng âm u, thật là đói bụng, thầm nghĩ phải đi ăn cơm trước khi đến phòng tạm giam báo danh, nhưng cô vừa ra khỏi sân tập đã có người đứng chờ sẵn.
Trợ lý của Mạnh Thiệu Đình là Triệu Dương gương mặt nghiêm túc nhìn Phục Linh hơi cười nói: “Tiểu thư, lão gia bảo cô phải lập tức đến phòng tạm giam báo danh”.
“Cái gì?”
“Lão gia nói, vốn dự tính cô sẽ hoàn thành trước bốn giờ rưỡi , giờ lại mất thêm ba giờ, cô đã câu giờ quá lâu, vì thế không còn thời gian ăn cơm”.
“Nói nhảm”. Phục Linh liền quát lạnh một tiếng, mắt nhìn khắp bốn phía nói: “Dù sao cha không có ở đây, anh châm chước một chút đi”.
Triệu Dương nhếch miệng cười một tiếng: “Không được”.
“Anh đúng là một người bỉ ổi”.
Biết có nhiều lời cũng vô ích, Phục Linh tuyệt vọng lắc đầu một cái rồi nhắm hướng phòng tạm giam đi tới.
Một căn phòng tối tăm ngoài trừ chiếc giường ra chẳng có gì cả, sợ hãi ôm đầu nhìn cửa đóng lại, gió lạnh từ cửa sổ thổi vào hù hù, lạnh thấu xương.
“Phòng này giam ai vậy? Nhìn bộ dáng thật sáng láng xinh đẹp nha”.
“Nghe nói là con gái của trưởng ban hậu cần, thiên kim tiểu thư đấy”.
Có người bật cười một tiếng: “Thiên kim tiểu thư này sao lại tới đây chịu tội chứ?”
Tôi cũng đâu có tình nguyện đến đây chịu tội. Trong lòng Phục Linh không ngừng gào thét, cảm thấy mình cực kỳ mệt mỏi.
“Ngày mai là ngày 25, thế là tên nhóc này kết hôn, thật tình chú mày làm cho anh em đây thấy trái tim bồi hồi rạo rực quá”.
“Sao lại trái tim bồi hồi?”
“Chú mày là thằng đàn ông ăn no đủ nên đâu biết nỗi lòng của những thằng đói, có vợ rồi liền quên mất chúng ta cả ngày ở doanh trại, ngay cả động vật giống cái còn không thấy nói gì đến phụ nữ”.
Ngày 25? Phục Linh nhất thời sửng sốt, ngày mai là ngày 25 tháng 06? Trong đầu chợt lóe, hiện lên gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo dịu dàng hệt như con gái Giang Nam.
Chết tiệt, sáng ngày mai, Phó Trường An ra tù, sẽ không ai đi đón cậu ấy.
Nhớ tới cô bạn gái tốt nhất của mình, trong lòng Phục Linh liền cảm thấy đau, bốn năm trước, chỉ vì một tranh chấp thương nghiệp, cô bị mang tội đồng lõa, bị kêu án bốn năm, lại là một cô nhi không người thân để nương tựa hay giúp đỡ, lúc ấy Phục Linh chỉ là một cô gái nhỏ mới lớn, cũng không biết làm sao để giúp đỡ.
Ngày mai Trường An ra tù, không thể không đi đón.
Nhưng mà, tình hình này, phải làm sao bây giờ?
Mẹ kiếp, cắn răng một cái, liền nằm lăn lộn trên đất.
“Ai da, ai da... có ai đó không nhanh vào đây đi?”
“Nè tụi bây, hình như bên trong có tiếng gì đó?”
Tận đáy lòng gầm lên một tiếng, Mạnh tiểu thư tiếp tục lăn lộn rên rỉ: “Tôi.. đau quá, mau tới giúp tôi một chút!!!”
“Ken két”, cửa vừa mở ra, hai người mặc quân phục đi vào, nhìn thấy bộ dạng của Phục Linh, sắc mặt nhất thời khó coi: “Mạnh tiểu thư, cô làm sao vậy?”
Đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, cô gái mảnh mai vô lực thều thào nói: “Tôi...đau..quá...Mau giúp tôi gọi...bác sĩ dùm”.
Đau? Đau ở chỗ nào?
Viên sỹ quan nhất thời luống cuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh tiểu thư đỏ bừng, ngập ngừng nói: “Giúp tôi gọi bác sĩ tới đây...Nhanh đi...Đau quá ...đi mất”.
Bệnh của phụ nữ, đàn ông không rõ a.
“Mãnh Tử, cậu mau chạy đi gọi nữ bác sĩ quân y tới đây”.
Tên còn lại vừa nghe, liền vội vàng vọt ra ngoài.
Làm sao bây giờ, còn lại một người?
“Anh trai, anh giúp tôi gọi điện thoại được không, gọi cho anh trai của tôi”.
Anh trai? Viên sỹ quan vừa nghe liền ngây ngẩn cả người, chưa từng nghe nói trưởng ban Mạnh có con trai nha?
Mạnh tiểu thư nói xong khóe miệng cũng run lên, vội vàng sửa lời: “Là anh họ của tôi”.
“Nhưng mà, không được, Mạnh tiểu thư, tôi mà đi cô phải làm sao?”
Please! Thời khắc mấu chốt, có thể đừng tốt bụng như vậy được không.
“Ông anh, xin anh xót thương, nếu để cha tôi biết tôi bị giam ở chỗ này còn gây ra nhiều chuyện như vậy, không biết tôi sẽ bị hành hạ thành cái bộ dạng gì nữa, cho nên tôi chỉ có thể tìm anh họ mà thôi”.
“Số điện thoại anh họ cô là số mấy?”
“xxxxxxxxxxx”
“Được, cô trước mắt nằm nghỉ ở đây, tôi đi một chút sẽ quay lại”.
Anh đi, không cần quay lại, bằng không sẽ phiền phức lớn.
Hé một con mắt nhìn viên sỹ quan đi ra ngoài, tiếng bộp bộp vừa biến mất, Phục Linh lập tức liền như cá chép hóa rồng bật người đứng dậy, lén lén lút lút đi tới cửa phòng tạm giam, nhìn trái nhìn phải.
Chạy vụt ra ngoài nhanh như chớp .
Làm thế nào để đi ra ngoài đây? Trèo tường? Không khả thi, tường vừa cao vừa dầy như thế mà còn có lính trinh sát trông chừng, chưa leo lên tới trên cả người đã bị bắn như tổ ong rồi, lo trái lo phải, rốt cuộc Phục Linh nhận thấy, mình đường nào đi vào, đi ra đường ấy là tốt nhất.
Chạy như điên một mạch đến cửa lớn sân huấn luyện quân khu, nhìn thấy một viên sỹ quan đang đứng nói chuyện cùng một gã đàn ông cao gầy.
Tấm lưng kia, có chút quen thuộc, Phục Linh nhìn thoáng qua là nhận ra ngay, trên mặt liền hiện ra nụ cười phấn khởi, vui mừng nhanh chóng chạy đến.
“Tề Tiểu Chấn”
Gã đàn ông cao gầy quay đầu nhìn lại, thấy một người ăn mặc bộ quần áo rằn ri, cô gái có gương mặt thanh thuần dáng vóc bắt mắt đang nhìn mình, không khỏi có chút mờ mịt: “Cô là?”
“Anh không biết tôi sao?”
Tề Tiểu Chấn sửng sốt: “Tôi có quen biết cô sao?”
“Anh thật mau quên, buổi tối hôm trước anh cùng Đồng Trác Khiêm chạy ngang qua quán bar, còn mang tôi lên xe đấy”.
Trong lúc nhất thời, hô hấp của Tề Tiểu Chấn như chậm lại, hai mắt mở to nhìn Phục Linh, trong trí nhớ của anh, cô gái kia mặc một bộ sườn xám, cả người tản ra hơi thở ưu nhã của phụ nữ, như thế nào trong nháy mắt lại trở thành bộ dáng của một học sinh.
Bị nhìn đến ngượng ngùng, Phục Linh liền giải thích: “Không phải mọi người đều nói, phụ nữ khi trang điểm sẽ biến thành người khác sao?”
“Ờ ờ ờ”, rốt cuộc cũng tìm lại được chính mình, Tề Tiểu Chấn không khỏi hỏi: “Cô làm gì ở đây?”
“Tôi phụng lệnh thủ trưởng đến đây lấy ít đồ”.
“Lão đại vẫn còn ở bên trong mà?”
“....Ờ...”
“Không phải nói anh ra ngoài thi hành nhiệm vụ sao? Sao lại quay trở về?”
Tề Tiểu Chấn ồ lên một tiếng, liền đi ra bên ngoài: “Việc hoàn thành trước thời hạn, cho nên đã trở về lúc xế chiều, tôi cũng phải đi, cùng đi đi”.
Trong lòng không cầm được thở hắt ra, Tề Tiểu Chấn anh đúng là cứu tinh, ngay trước mắt anh lính gác cổng Mạnh tiểu thư quỷ quyệt bỏ trốn.
Mạnh tiểu thư bỏ chạy thành công.
Nửa giờ sau, tại phòng làm việc.
“Người đâu?”
Binh lính đứng dưới dất nhất thời run lên, vẻ mặt như đã cầm chắc cái chết, ảm đạm hành lễ đáp: “Báo thủ trưởng, không thấy”.
Tròng mắt Đồng thiếu gia rét lạnh, có thể so với điện cao áp mấy ngàn Vôn: “Tôi đương nhiên biết không thấy cô ấy, vấn đề là cô ta đi chết ở đâu?”
“Đúng rồi, thủ trưởng, Mạnh tiểu thư trước khi đi có đưa cho tôi một số điện thoại, nói là của anh họ cô ấy, tôi vừa mới gọi, đường dây vẫn bận, hay là ngài tự mình gọi hỏi thăm một chút đi”.
Một tay nhấc lên điện thoại trên bàn: “Đọc”.
Yên lặng một lúc, đầu dây bên kia bắt đầu thông, chỉ nghe tiếng chuông đổ reng reng làm cho mọi người hồi hộp, sắp không nhẫn nại được nữa kích động định gác điện thoại, thì chợt có người bắt máy.
Là một giọng nói vô cùng nũng nịu, rả rích đi vào lòng người.
“Xin chào, ngài khỏe, đây là bộ phận PR của quán bar, xin hỏi tiên sinh, ngài định bao phòng với em gái nào? Phòng hạng sang, phòng riêng biệt, phòng đôi, Laury, phụ nữ thành thục, cô hầu gái, nữ sinh đại học đáng yêu trong sáng, em gái mới lớn trẻ trung ngây ngô hay thục nữ nóng bỏng quyến rũ,..chỗ chúng tôi kiểu nào cũng có. Tiên sinh, ngài muốn phục vụ kiểu nào?”
Điện thoại còn chưa tắt, giọng nói đầu bên kia vẫn không ngừng vang lên, tiên sinh, tiên sinh, âm thanh quyến rũ đến tận xương, làm cho người nghe tầng tầng rung động.
Nhưng mặt Đồng thiếu gia đã hoàn toàn đen thui.
“Tốt! Rất tốt! Mạnh Phục Linh, lão tử đã nói cho cô ăn đòn, cô vẫn chưa tin”.
Đã bảy giờ rưỡi tối rồi, sắc trời cũng không còn ánh sáng mà cũng chẳng âm u, thật là đói bụng, thầm nghĩ phải đi ăn cơm trước khi đến phòng tạm giam báo danh, nhưng cô vừa ra khỏi sân tập đã có người đứng chờ sẵn.
Trợ lý của Mạnh Thiệu Đình là Triệu Dương gương mặt nghiêm túc nhìn Phục Linh hơi cười nói: “Tiểu thư, lão gia bảo cô phải lập tức đến phòng tạm giam báo danh”.
“Cái gì?”
“Lão gia nói, vốn dự tính cô sẽ hoàn thành trước bốn giờ rưỡi , giờ lại mất thêm ba giờ, cô đã câu giờ quá lâu, vì thế không còn thời gian ăn cơm”.
“Nói nhảm”. Phục Linh liền quát lạnh một tiếng, mắt nhìn khắp bốn phía nói: “Dù sao cha không có ở đây, anh châm chước một chút đi”.
Triệu Dương nhếch miệng cười một tiếng: “Không được”.
“Anh đúng là một người bỉ ổi”.
Biết có nhiều lời cũng vô ích, Phục Linh tuyệt vọng lắc đầu một cái rồi nhắm hướng phòng tạm giam đi tới.
Một căn phòng tối tăm ngoài trừ chiếc giường ra chẳng có gì cả, sợ hãi ôm đầu nhìn cửa đóng lại, gió lạnh từ cửa sổ thổi vào hù hù, lạnh thấu xương.
“Phòng này giam ai vậy? Nhìn bộ dáng thật sáng láng xinh đẹp nha”.
“Nghe nói là con gái của trưởng ban hậu cần, thiên kim tiểu thư đấy”.
Có người bật cười một tiếng: “Thiên kim tiểu thư này sao lại tới đây chịu tội chứ?”
Tôi cũng đâu có tình nguyện đến đây chịu tội. Trong lòng Phục Linh không ngừng gào thét, cảm thấy mình cực kỳ mệt mỏi.
“Ngày mai là ngày 25, thế là tên nhóc này kết hôn, thật tình chú mày làm cho anh em đây thấy trái tim bồi hồi rạo rực quá”.
“Sao lại trái tim bồi hồi?”
“Chú mày là thằng đàn ông ăn no đủ nên đâu biết nỗi lòng của những thằng đói, có vợ rồi liền quên mất chúng ta cả ngày ở doanh trại, ngay cả động vật giống cái còn không thấy nói gì đến phụ nữ”.
Ngày 25? Phục Linh nhất thời sửng sốt, ngày mai là ngày 25 tháng 06? Trong đầu chợt lóe, hiện lên gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo dịu dàng hệt như con gái Giang Nam.
Chết tiệt, sáng ngày mai, Phó Trường An ra tù, sẽ không ai đi đón cậu ấy.
Nhớ tới cô bạn gái tốt nhất của mình, trong lòng Phục Linh liền cảm thấy đau, bốn năm trước, chỉ vì một tranh chấp thương nghiệp, cô bị mang tội đồng lõa, bị kêu án bốn năm, lại là một cô nhi không người thân để nương tựa hay giúp đỡ, lúc ấy Phục Linh chỉ là một cô gái nhỏ mới lớn, cũng không biết làm sao để giúp đỡ.
Ngày mai Trường An ra tù, không thể không đi đón.
Nhưng mà, tình hình này, phải làm sao bây giờ?
Mẹ kiếp, cắn răng một cái, liền nằm lăn lộn trên đất.
“Ai da, ai da... có ai đó không nhanh vào đây đi?”
“Nè tụi bây, hình như bên trong có tiếng gì đó?”
Tận đáy lòng gầm lên một tiếng, Mạnh tiểu thư tiếp tục lăn lộn rên rỉ: “Tôi.. đau quá, mau tới giúp tôi một chút!!!”
“Ken két”, cửa vừa mở ra, hai người mặc quân phục đi vào, nhìn thấy bộ dạng của Phục Linh, sắc mặt nhất thời khó coi: “Mạnh tiểu thư, cô làm sao vậy?”
Đôi mắt đẫm lệ mờ mịt, cô gái mảnh mai vô lực thều thào nói: “Tôi...đau..quá...Mau giúp tôi gọi...bác sĩ dùm”.
Đau? Đau ở chỗ nào?
Viên sỹ quan nhất thời luống cuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh tiểu thư đỏ bừng, ngập ngừng nói: “Giúp tôi gọi bác sĩ tới đây...Nhanh đi...Đau quá ...đi mất”.
Bệnh của phụ nữ, đàn ông không rõ a.
“Mãnh Tử, cậu mau chạy đi gọi nữ bác sĩ quân y tới đây”.
Tên còn lại vừa nghe, liền vội vàng vọt ra ngoài.
Làm sao bây giờ, còn lại một người?
“Anh trai, anh giúp tôi gọi điện thoại được không, gọi cho anh trai của tôi”.
Anh trai? Viên sỹ quan vừa nghe liền ngây ngẩn cả người, chưa từng nghe nói trưởng ban Mạnh có con trai nha?
Mạnh tiểu thư nói xong khóe miệng cũng run lên, vội vàng sửa lời: “Là anh họ của tôi”.
“Nhưng mà, không được, Mạnh tiểu thư, tôi mà đi cô phải làm sao?”
Please! Thời khắc mấu chốt, có thể đừng tốt bụng như vậy được không.
“Ông anh, xin anh xót thương, nếu để cha tôi biết tôi bị giam ở chỗ này còn gây ra nhiều chuyện như vậy, không biết tôi sẽ bị hành hạ thành cái bộ dạng gì nữa, cho nên tôi chỉ có thể tìm anh họ mà thôi”.
“Số điện thoại anh họ cô là số mấy?”
“xxxxxxxxxxx”
“Được, cô trước mắt nằm nghỉ ở đây, tôi đi một chút sẽ quay lại”.
Anh đi, không cần quay lại, bằng không sẽ phiền phức lớn.
Hé một con mắt nhìn viên sỹ quan đi ra ngoài, tiếng bộp bộp vừa biến mất, Phục Linh lập tức liền như cá chép hóa rồng bật người đứng dậy, lén lén lút lút đi tới cửa phòng tạm giam, nhìn trái nhìn phải.
Chạy vụt ra ngoài nhanh như chớp .
Làm thế nào để đi ra ngoài đây? Trèo tường? Không khả thi, tường vừa cao vừa dầy như thế mà còn có lính trinh sát trông chừng, chưa leo lên tới trên cả người đã bị bắn như tổ ong rồi, lo trái lo phải, rốt cuộc Phục Linh nhận thấy, mình đường nào đi vào, đi ra đường ấy là tốt nhất.
Chạy như điên một mạch đến cửa lớn sân huấn luyện quân khu, nhìn thấy một viên sỹ quan đang đứng nói chuyện cùng một gã đàn ông cao gầy.
Tấm lưng kia, có chút quen thuộc, Phục Linh nhìn thoáng qua là nhận ra ngay, trên mặt liền hiện ra nụ cười phấn khởi, vui mừng nhanh chóng chạy đến.
“Tề Tiểu Chấn”
Gã đàn ông cao gầy quay đầu nhìn lại, thấy một người ăn mặc bộ quần áo rằn ri, cô gái có gương mặt thanh thuần dáng vóc bắt mắt đang nhìn mình, không khỏi có chút mờ mịt: “Cô là?”
“Anh không biết tôi sao?”
Tề Tiểu Chấn sửng sốt: “Tôi có quen biết cô sao?”
“Anh thật mau quên, buổi tối hôm trước anh cùng Đồng Trác Khiêm chạy ngang qua quán bar, còn mang tôi lên xe đấy”.
Trong lúc nhất thời, hô hấp của Tề Tiểu Chấn như chậm lại, hai mắt mở to nhìn Phục Linh, trong trí nhớ của anh, cô gái kia mặc một bộ sườn xám, cả người tản ra hơi thở ưu nhã của phụ nữ, như thế nào trong nháy mắt lại trở thành bộ dáng của một học sinh.
Bị nhìn đến ngượng ngùng, Phục Linh liền giải thích: “Không phải mọi người đều nói, phụ nữ khi trang điểm sẽ biến thành người khác sao?”
“Ờ ờ ờ”, rốt cuộc cũng tìm lại được chính mình, Tề Tiểu Chấn không khỏi hỏi: “Cô làm gì ở đây?”
“Tôi phụng lệnh thủ trưởng đến đây lấy ít đồ”.
“Lão đại vẫn còn ở bên trong mà?”
“....Ờ...”
“Không phải nói anh ra ngoài thi hành nhiệm vụ sao? Sao lại quay trở về?”
Tề Tiểu Chấn ồ lên một tiếng, liền đi ra bên ngoài: “Việc hoàn thành trước thời hạn, cho nên đã trở về lúc xế chiều, tôi cũng phải đi, cùng đi đi”.
Trong lòng không cầm được thở hắt ra, Tề Tiểu Chấn anh đúng là cứu tinh, ngay trước mắt anh lính gác cổng Mạnh tiểu thư quỷ quyệt bỏ trốn.
Mạnh tiểu thư bỏ chạy thành công.
Nửa giờ sau, tại phòng làm việc.
“Người đâu?”
Binh lính đứng dưới dất nhất thời run lên, vẻ mặt như đã cầm chắc cái chết, ảm đạm hành lễ đáp: “Báo thủ trưởng, không thấy”.
Tròng mắt Đồng thiếu gia rét lạnh, có thể so với điện cao áp mấy ngàn Vôn: “Tôi đương nhiên biết không thấy cô ấy, vấn đề là cô ta đi chết ở đâu?”
“Đúng rồi, thủ trưởng, Mạnh tiểu thư trước khi đi có đưa cho tôi một số điện thoại, nói là của anh họ cô ấy, tôi vừa mới gọi, đường dây vẫn bận, hay là ngài tự mình gọi hỏi thăm một chút đi”.
Một tay nhấc lên điện thoại trên bàn: “Đọc”.
Yên lặng một lúc, đầu dây bên kia bắt đầu thông, chỉ nghe tiếng chuông đổ reng reng làm cho mọi người hồi hộp, sắp không nhẫn nại được nữa kích động định gác điện thoại, thì chợt có người bắt máy.
Là một giọng nói vô cùng nũng nịu, rả rích đi vào lòng người.
“Xin chào, ngài khỏe, đây là bộ phận PR của quán bar, xin hỏi tiên sinh, ngài định bao phòng với em gái nào? Phòng hạng sang, phòng riêng biệt, phòng đôi, Laury, phụ nữ thành thục, cô hầu gái, nữ sinh đại học đáng yêu trong sáng, em gái mới lớn trẻ trung ngây ngô hay thục nữ nóng bỏng quyến rũ,..chỗ chúng tôi kiểu nào cũng có. Tiên sinh, ngài muốn phục vụ kiểu nào?”
Điện thoại còn chưa tắt, giọng nói đầu bên kia vẫn không ngừng vang lên, tiên sinh, tiên sinh, âm thanh quyến rũ đến tận xương, làm cho người nghe tầng tầng rung động.
Nhưng mặt Đồng thiếu gia đã hoàn toàn đen thui.
“Tốt! Rất tốt! Mạnh Phục Linh, lão tử đã nói cho cô ăn đòn, cô vẫn chưa tin”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương