HÔN PHU ĐỨNG RA BAO CHE TIỂU TAM, HẠI TÔI MẤT MẠNG - 5
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:05:55
Anh đúng là tính thật.
so với những gã đàn ông bội bạc như Thẩm Vi Châu thì còn dễ thương chán.
Sáng hôm , Tống Dao yêu cầu kiểm điểm công khai tại đại hội bệnh viện, Băng Băng và bố cô cũng mặt.
Tuy nhiên, bố Băng Băng vẫn nguôi giận, lúc về còn với viện trưởng:
“Bác sĩ thế mà các ông còn đuổi việc, đừng trách nhắc , giữ loại bệnh viện sớm muộn gì cũng hối hận.”
Băng Băng kéo bố , đến cửa thì , nở nụ chân thành:
“Bác sĩ Hạ, cảm ơn chị.”
chỉ ngắn gọn:
“Vì là bác sĩ.”
Kiếp chính bố cô c.h.é.m chết, cũng từng hận họ lắm.
nếu vì Thẩm Vi Châu và Tống Dao, chịu cảnh thảm thương như .
Huống chi, là bác sĩ, chọn buông bỏ mối hận .
Kẻ thù thực sự của chính là Thẩm Vi Châu và Tống Dao.
Sau khi họ rời , viện trưởng tiếp tục nghiêm khắc phê bình Tống Dao thể bệnh viện và điều cô về thực tập sinh thêm ba tháng.
Nếu đạt yêu cầu ba tháng sẽ lập tức sa thải.
Kết thúc cuộc họp, Tống Dao chạy đến chặn .
“Hạ Lê, ! Cô hại mất mặt viện, điều về thực tập, cô hài lòng ?”
Loại như cô , dù chỉ sai cũng sẽ thừa nhận, nên chẳng phí lời thêm với cô .
bố thầy cô của cô .
Kẻ như cô , gây chuyện lớn , sớm muộn cũng dạy cho bài học.
nhún vai:
“Chưa hài lòng lắm, ít nhất cô vẫn còn ở bệnh viện . Đợi đến khi nào cô cút khỏi đây, cái miệng thối của cô nữa, lúc đó mới vui.”
Dường như Tống Dao chợt nhớ tới lời bố Băng Băng , cô bỗng nở nụ đắc ý, ghé sát tai :
“ và Vi Châu ngủ với lâu , ngày nào cũng khen đấy.”
nổi hết da gà.
Tống Dao nhướn mày:
“Vi Châu thích , mỗi ở giường đều chê cô chút quyến rũ nào, chẳng chiều chuộng đàn ông, còn mang cái thói công chúa.”
Cô lắc đầu thở dài:
“Hạ Lê Hạ Lê, phụ nữ mà như cô đúng là thất bại. Bị đàn ông của chê thậm tệ ngay giường khác, thật đáng thương.”
bình thản đáp:
“Ồ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hon-phu-dung-ra-bao-che-tieu-tam-hai-toi-mat-mang/5.html.]
Sau đó tắt thiết phát thanh lưng:
“Sao vô tình bật trúng thế nhỉ?”
“A!” Tống Dao hét toáng lên, “Cô… cô…”
nhẹ:
“ như cô nghĩ đấy, những gì cô , cả bệnh viện – từ bác sĩ, y tá đến bệnh nhân – đều thấy cả .”
Sắc mặt Tống Dao trắng bệch, đỏ bừng, biến đổi liên tục.
Tâm trạng hẳn lên, mỉm rời khỏi đó.
Từ xa, thấy Thẩm Vi Châu đang lao về phía .
chủ động nhường đường cho , dù cũng vô ích, tất cả đều phát qua loa .
Thẩm Vi Châu dừng mặt , tức tối:
“Hạ Lê, thật ngờ cô là loại phụ nữ thâm độc như , nhầm cô !”
mỉm :
“Tống Dao lắm mà, mau về với cô . Cặp đôi cẩu nam cẩu nữ, chúc hai trăm năm hạnh phúc.”
Nói xong, lướt qua Thẩm Vi Châu bỏ .
—-------
Thực tập sinh dẫn dắt vội vã chạy tới:
“Bác sĩ Hạ, viện trưởng đang tức giận, gọi chị lên gặp ngay.”
bước văn phòng viện trưởng, thẳng:
“Viện trưởng, những lời đó . Nếu bệnh viện mất mặt thì cũng liên quan đến , gọi tới?”
Viện trưởng mặt mày đầy vẻ đau khổ:
“Ba các cô loạn mấy ngày nay khiến bệnh viện chẳng yên . Hạ Lê, xin cô đấy, bệnh viện chúng mà sụp thì cô thể về tiểu thư, nhưng cô nghĩ đến khác ?”
nhướn mày:
“Viện trưởng, ông đổ lên đầu cái mũ to quá đấy. Từ đầu đến cuối, sai chỗ nào? Nếu dẹp yên chuyện , thôi, hãy sa thải cả Thẩm Vi Châu và Tống Dao.”
Viện trưởng nhíu mày đau đầu, bóp trán:
“Tiểu Lê, và bố cô là bạn cũ, cũng là cô lớn lên. về phía cô. chỉ mong cô đừng lúc nào cũng to chuyện, hãy giữ chút thể diện cho bệnh viện.”
Ông đoán định gì, liền ngắt lời:
“ , khiến bệnh viện mất mặt là Thẩm Vi Châu và Tống Dao. sẽ trực tiếp sa thải Tống Dao, còn Thẩm Vi Châu… nể mặt nhà họ Thẩm.”
gật đầu, ngoan ngoãn:
“Cháu hiểu , thưa bác.”
“...” Viện trưởng khoát tay:
“Cô ngoài .”