Hứa Nhất Và Game Kinh Dị
Chương 4
16
Người phát sóng rõ ràng bị uy hiếp, nuốt một ngụm nước bọt.
“Vậy chúng ta cứ chờ như vậy sao?”
“Đúng vậy.”
Tôi gật đầu, chịu đựng sự mất trọng lượng khổng lồ của tàu lượn siêu tốc, hét lên với hắn ta: “Cho tới bây giờ anh còn không biết điều khiển trò chơi này người nào sao?”
“Hắn không phải muốn giết chúng ta, mà là muốn nói cho chúng ta biết điều gì đó.”
“Cho nên chúng ta tiếp theo cứ chờ là được rồi.”
Tàu lượn siêu tốc chạy như bay, vào đến đường hầm lại bỗng nhiên thả chậm tốc độ.
Cùng lúc đó, tôi cảm thấy một cơn đau nhói ở cánh tay.
Người phát sóng kia dùng sức ôm lấy cánh tay tôi, run rẩy chỉ về phía trước.
“Có ma! Thật sự có ma!” Tôi và Chung Nhiên nhìn sang, đều sửng sốt.
Ở vị trí phía trước, bất ngờ xuất hiện nba người.
Nhìn qua cao cao gầy, trên người còn mặc đồng phục học sinh, hình như là học sinh vừa thi tốt nghiệp xong.
“Lúc chúng ta lên rõ ràng không có ai.” Tôi nín thở, nhìn chằm chằm động tác của mấy người phía trước.
Nam sinh vóc dáng cao nhất dường như có chút tức giận, cao giọng nói: “Coi như cậu thi đậu đại học, cả đời cũng không kiếm được số tiền này, cậu nhường cho tôi thì đã làm sao?”
Cậu bé ngoài cùng bên trái cũng nói theo: “Cậu ngẫm lại đi, đây chính là đại cơ hội, đừng không biết tốt xấu!”
Cậu bé ở giữa lưng gầy gò, cúi đầu, giọng điệu cũng không tốt.
“Các cậu nói đơn giản, tôi đã điền xong báo danh, nếu như bỏ qua thì ngay cả thi tốt nghiệp cũng không thể tham gia!”
“Đến lúc đó tôi phải làm sao?”
Nam sinh cao to nói chẳng hề để ý: “Dù sao cậu học giỏi như vậy, nhiều tiền như vậy, cậu học lại một năm là được rồi.”
17
Nhưng thứ nhận lại vẫn chỉ là sự im lặng.
Hai người dường như có chút không kiên nhẫn chờ đợi, cậu bé bên trái dứt khoát đe dọa: “Bây giờ chúng tôi đang nói chuyện với cậu. Nếu cậu vẫn còn ngu ngốc như vậy, thì chúng tôi có thể dùng một số thủ đoạn để chiếm lấy vị trí của cậu.”
“Đến lúc đó một phân tiền cũng không kiếm được, còn không lên được đại học!”
Cậu nhóc ở giữa dường như cảm giác oan ức, lập tức nổi giận.
“Các ngươi đừng khinh người!”
“Tôi sẽ không đồng ý, hơn nữa hôm nay các người nói lời này, tôi đều ghi lại!”
“Chúng ta sẽ gặp nhau ở Phòng Giáo dục. Không ai có thể đe dọa được tôi!”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của hai người lập tức trở nên hoảng sợ.
Tàu cũng leo lên đồi và tốc độ tăng dần.
“Đừng có vô liêm sỉ như vậy!”
“Đưa máy ghi âm ra đây!”
Ba người bắt đầu tranh giành nhau khiến ghế rung chuyển.
Không biết ai đã chạm vào dây an toàn nhưng tôi nghe thấy một tiếng hét, cậu bé ngồi giữa bị kéo mất dây an toàn.
Tàu đang xuống dốc!
“Dây an toàn của tôi! Hãy giữ tôi nhanh lên!”
“Mau bấm chuông báo động! Nhanh lên!” Nhưng hai người giống như ngây dại, liếc mắt nhìn nhau, lại dùng sức hất tay ra.
Trong nháy mắt, sống lưng cậu bé cứng đờ.
“Các người…” Không đợi cậu ta nói xong, tàu bỗng nhiên rơi mạnh xuống, gần như 90 độ lao nhanh xuống dưới.
“Không! Hãy giữ tôi nhanh lên!”
Tôi vươn tay về phía trước, nhưng vẫn chậm một bước.
Cậu bé kinh hãi nhìn chằm chằm và lơ lửng không trọng lượng như một chiếc lông vũ.
Trong nháy mắt phục hồi tinh thần, tôi thấy rõ bộ dáng của cậu ta.
Đó là Z.
Vẻ mặt của cậu ta từ tuyệt vọng biến thành hiểu rõ, giang hai tay nhắm hai mắt lại.
Thời gian dường như đứng yên, sau khi cậu ta bước ra khỏi đường hầm, bóng dáng dần biến mất, giống như một giấc mơ tan vỡ.
Tàu lượn cuối cùng cũng dừng lại.
18
[Chúc mừng người chơi, trò chơi chính thức kết thúc.]
Nhưng hình ảnh trước mắt vẫn chưa kết thúc.
Hai thiếu niên kia sắc mặt trắng bệch, ngồi yên trên tàu lượn siêu tốc.
“Nó ngã rồi, làm sao bây giờ?”
“Chúng ta đã giết người!”
“Câm miệng!” Cậu bé cao lớn cắn răng hung tợn, mạnh mẽ đứng lên.
“Liên quan gì đến chúng ta! Là chính nó không thắt chặt dây an toàn, không phải chúng ta hại!”
Vừa nói, sắc mặt của của hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Cách này không tốn nhiều công sức và vị trí đó là của tôi!”
“Cậu không thấy lá thư tuyệt mệnh mà nó viết khi bị trầm cảm sao? Là nó đã tự sát. Người phụ trách công viên chắc cũng muốn trốn tránh trách nhiệm.”
Cậu trai khác há hốc miệng vì sốc và dường như muốn nói điều gì đó.
Nhưng đổi lại thứ cậu ta nhận được là một mối đe dọa nham hiểm.
“Cậu không được phép nói bậy bạ biết không? Nếu không cậu sẽ có kết cục giống nó!”
“Tôi hiểu…”
Hai cậu bé bắt đầu giả vờ sợ hãi và chạy vào phòng bảo vệ với lá thư tuyệt mệnh trên tay.
Mà khuôn mặt của bọn họ, tôi cũng thấy rõ.
Đây là hai người đã biến mất trong công viên vài ngày trước.
Họ không phải là những thí sinh thi đại học mà là những người tốt nghiệp từ những trường đại học danh tiếng, quay trở về để tìm lại ký ức tuổi học trò.
Trong vòng nhân quả, họ không ngờ rằng điều này sẽ trở thành kết cục của họ.
Bầu trời dần sáng hơn, tôi nhìn bầu trời, hình dáng vừa rơi xuống biến thành một con chim bồ câu trắng, bay dưới luống hoa với đôi cánh lóe sáng.
Một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu.
Tôi đẩy Chung Nhiên ra, nhanh chóng chạy về phía bồn hoa.
“Nhất định ở đây.”
“Chắc hẳn nó đang ở đây phải không? Cậu muốn nói với tôi điều này phải không?”
“Nó đâu rồi?”
Chung Nhiên và người phát sóng vội vàng chạy tới, tôi đã đào trong bồn hoa lên.
“Mau tìm nó đi! Bút ghi âm đó! Có lẽ nó ở đây!”
Hai người sững sờ, lập tức giúp tôi đào đất.
Ước chừng nửa giờ sau, trời đã sáng.
Mặt trời xuyên qua bầu trời và dần dần chiếu xuống chúng tôi.
Đất bị đào, lộ ra chiếc bút ghi âm đã bị chôn vùi suốt năm năm.
Sự thật về một chàng trai có cuộc đời bi thảm và cái kết đau đớn.
19
Cùng ngày, Chung Nhiên giao bút ghi âm cho khoa Kỹ thuật.
Không nghĩ tới chôn trong đất năm năm, số liệu bên trong còn có thể bảo tồn hoàn hảo.
Năm đó tên thiếu niên kia bởi vì danh sách đề cử, cho nên hại chết bạn mình rồi giả thành cậu ta tự sát.
Trường đại học nổi tiếng xóa tên học tịch của hắn, lại một lần nữa truyền thông báo trúng tuyển của thiếu niên Z, trả lại cho cậu ta một kết quả công bằng.
Nhưng tất cả đều không thể vãn hồi.
Kể từ ngày đó, công viên giải trí không còn xảy ra hiện tượng kỳ lạ nữa.
Về phần hai người mất tích kia, Chung Nhiên trực tiếp đem vấn đề giao cho bên điều tra hình sự, hơn nữa còn không hỗ trợ.
Tôi nhún nhún vai: “Vậy nhỡ bọn họ không tìm được thì sao?”
Chung Nhiên trợn mắt.
“Vậy coi như hai người họ đáng đời.”
Tôi đồng ý.
Người phát sóng đã làm hỏng điện thoại và không thể phát sóng trực tiếp. Nội dung trước đó cũng gián đoạn do bị ảnh hưởng từ trường khác nhau, cuối cùng chỉ bị mọi người xem như một trò đùa.
Nhưng bản thân hắn ngược lại cũng không để ý, tuyên bố đã đổi hướng đi.
Tôi cũng chẳng quan tâm.
Tôi luôn nghĩ đến cuộc đời bi thảm lại khổ sở của thiếu niên Z kia.
Khi còn nhỏ đã bất hạnh, niên thiếu bị vứt bỏ, sau khi trưởng thành lại gặp phải bạn bè phản bội.
Sinh mệnh của cậu ta kết thúc, rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh.
Nhưng tôi chỉ là khán giả, có thể làm cũng chỉ là vì cậu ta mà tìm ra chân tướng, tặng cậu ta một bó hoa đưa tiễn mà thôi.
Kiếp sau, hy vọng cậu ta có cuộc sống tốt đẹp, tự do.
Chung Nhiên vô cùng không hài lòng với biểu hiện của tôi, nói tôi mượn lý do thương cảm này để trốn làm việc nửa tháng.
Tôi nhanh chóng hứa sẽ có mặt khi được gọi, nhưng không ngờ, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa…
“Có một vụ án!”
“Ai tới phụ trách đây?”
– HẾT-