Hướng Dương Báo Thù
Chương 1
1
Tôi tên là Từ Chiêu Đệ, em trai tôi tên là Từ Diệu Tổ.
Tôi sinh ra trong một gia đình tối tăm không có ánh sáng mặt trời, cha tôi bạo hành gia đình, mẹ tôi nghiện cờ bạc, em trai tôi tham lam.
2
“Đồ đàn bà thối! Hôm nay tao không đánh chết mày thì tao không phải là Từ Quốc Kiến.”
Nắm đấm rơi trên người mẹ tôi, nước mắt bà ta rơi lã chã, nhưng lại không phản kháng trước sự bạo hành diễn ra hằng ngày.
“Cha, đừng đánh nữa, đánh nữa mẹ sẽ chết mất!” Em trai tôi, Từ Diệu Tổ, quỳ xuống bên cạnh, không ngừng dập đầu.
Cảnh tượng này ngày nào cũng xảy ra nửa giờ sau khi cha tôi tan làm, vì sao là nửa giờ ư, vì trong nửa giờ đó đủ để ông ta uống cạn nửa lít nước tiểu ngựa.
Mười năm như một ngày, lâu đến mức tôi cũng trở nên tê liệt như mẹ tôi.
Tuy nhiên, em trai tôi dường như vẫn chưa quen.
Tôi lạnh lùng nhìn họ, quay đầu ra khỏi cửa, trở về phòng của mình trong chuồng bò. A Hoàng nằm bên trái, tôi nằm bên phải, cảm giác an toàn duy nhất trong nhà là do nó mang lại.
Đến mức sau khi lớn lên, bên giường tôi luôn phải có một chiếc gối nhỏ có mùi của A Hoàng mới có thể qua được đêm dài.
Chẳng bao lâu sau, tiếng khóc của em trai tôi cùng với tiếng gào xé lòng của mẹ tôi từ trong nhà vọng ra.
“Đồ vô dụng! Chẳng bằng nửa cái chân của Từ Chiêu Đệ, nó có thể dùng thân xác kiếm tiền cho tao, còn chúng mày thì làm được gì? Một đứa nghiện cờ bạc, một đứa thì vô dụng!”
Tôi cười nhạt, trong mắt ông ta, tiền tôi kiếm được từ việc bưng bê, làm búp bê, bán hoa trên phố, một ngày ba công việc liên tiếp đều là tiền từ việc bán thân.
Không chỉ vậy, mỗi lần sau khi say rượu gây chuyện, ông ta còn thêu dệt chuyện này đồn cho cả làng cả xóm.
“Con gái tôi ở thành phố bán thân! Có thể kiếm tiền mua nhà lớn cho tôi, để tôi được ăn sơn hào hải vị mà các người không bao giờ ăn được.”
Từ đó, mọi người trong làng đều tin tưởng không chút nghi ngờ.
Kiếp trước, vào dịp Trung Thu, tôi tay xách nách mang, vui mừng mang quà sinh nhật tặng cho ông ta – đó là một chiếc điện thoại thông minh mới. Cả làng tụ tập ngoài cửa nhà tôi, hò hét “gà nhà họ Từ”, từ đó tôi mới biết cha tôi đã nói gì.
Không ít mấy lão ế già trong làng còn dẫn theo bò, mang theo gà, giả vờ đến nhà tôi cầu hôn. Miệng thì chửi tôi là đồ rác rưởi, nhưng mắt thì tham lam liếc nhìn bộ quần áo thể thao trên người tôi.
Hóa ra, trên mạng nói không sai, điều có thể đả kích con người không phải là một sự việc nào đó, mà là những lời đồn đại không ngừng đánh tới.
Tôi lắc lắc cánh tay lành lặn, như thể những đau đớn từ kiếp trước vẫn còn trên người tôi. Những nắm đấm hung ác liên tục giáng vào đầu tôi, cho đến khi tôi cuộn tròn nôn ra máu, ông ta vẫn chưa chịu dừng tay.
Họ không biết rằng, tôi đã sống lại.
Sống lại quay về điểm bắt đầu của mọi sự.
3
“Chị ơi, em tin chị.” Em trai tôi, với khuôn mặt bầm tím, ngẩng đầu nhìn tôi, lấy ra một xấp tiền giấy năm hào đưa cho tôi: “Chị ơi, cho chị.”
Tôi hất văng số tiền lẻ của nó, chỉ vào hộp sắt với những tờ giấy rách.
“Em muốn dùng mấy đồng tiền này để che đậy việc em xé nát giấy báo nhập học của chị sao?”
Giấy báo nhập học vào trường trung học trọng điểm là nỗi đau tôi không bao giờ tha thứ cho nó.
“Chị ơi, chị không thể đi, nếu chị đi thì không ai thay em chịu đòn nữa.”
Haha…
Tôi có nhà, nhưng như không có nhà.
Cha tôi là một kẻ nghiện rượu, nhưng cũng rất giỏi kiếm tiền.
Có điều tiền của ông ta rất ít khi chi cho tôi, ông ta không uống rượu xã giao thì cũng là trau chuốt bản thân.
Năm tôi chín tuổi mới được đi học.
Vì cha mẹ tôi đều nói, con gái là đồ hao cơm tốn của, học hành không có tương lai.
Tôi suýt nữa cũng nghĩ như vậy…
Nếu không phải nhờ giáo dục phổ cập bắt buộc, bí thư thôn đến từng nhà kiểm tra tình hình trẻ em trong độ tuổi đi học, có lẽ cả đời tôi cũng không biết cảm giác ngồi trong lớp đi học.
Tôi và em trai có chút khác biệt, nó từ nhỏ đã được cha mẹ cưng chiều, nó trắng trẻo, còn tôi thì vàng vọt.
Giặt giũ, nấu ăn, cho bò, gà ăn, không phân biệt việc tôi làm được hay không làm được, mẹ tôi đều giao hết cho tôi, bà ta chỉ dẫn em trai đến sòng bài ở đầu làng để đánh bạc.
Bà ta thắng thì mang về cho tôi nửa viên kẹo, bà ta thua thì kiếm chuyện với tôi, cuối cùng là cả cha và mẹ cùng đánh tôi.
Lúc đó tôi mới tin rằng, chỉ có học hành mới là con đường duy nhất giúp mình thoát cái kiếp này.
Bây giờ, tôi nhận ra học hành chỉ là lựa chọn thứ hai của tôi, lựa chọn đầu tiên của tôi là để những người đã sỉ nhục tôi ở kiếp trước nhận được “sự trừng phạt” tốt nhất.
4
Vì đi học muộn, tôi phải nỗ lực gấp mười lần người khác. Đêm đến khi cả nhà ngủ, tôi sẽ ôn bài trong chuồng bò dưới ánh trăng, đến trường, tôi cũng sẽ tìm thầy cô không ngừng hỏi bài.
Cho đến khi tôi nghe từ miệng thầy cô câu: “Năm nay em có hy vọng vào trường trọng điểm.”
Kỳ nghỉ hè năm ấy, dù công việc nhà nặng nề đến mức thở không nổi, tôi cũng vô cùng vui vẻ, mong chờ từng ngày để nhận được giấy báo nhập học từ thành phố gửi về.
Thất vọng luôn đến nhiều hơn hy vọng.
Lâu đến mức người khác đã nhập học, tôi vẫn ở nhà chờ đợi trong đau khổ.
Kiếp trước, Từ Diệu Tổ đã dùng khuôn mặt ngây thơ vô hại đó xé nát giấy báo nhập học của tôi, đẩy tôi xuống vực sâu.
“Con dấu này sao lại ở dưới gầm giường?”
Mẹ tôi ném đống giấy vụn xuống đất, nhìn thấy tên tôi với con dấu đỏ chót, đống giấy vụn ấy tan nát như cuộc đời tôi.
“Từ Diệu Tổ!”
“Từ Chiêu Đệ, một tờ giấy rách thôi làm gì ghê vậy, xé rồi thì thôi, học hành có quan trọng bằng em trai của mày không?” Mẹ tôi ôm lấy nó, không ngừng vỗ lưng nó, như thể người chịu thiệt là Từ Diệu Tổ.
“Mẹ, sao con có thể trách nó được. Em trai trắng trẻo thế này, con thương nó còn không kịp.” Tôi cầm giấy báo nhập học, mỉm cười.
Đây là lần đầu tiên tôi đánh nó, cũng là lần cuối cùng, vì sau này người đánh nó sẽ không phải là tôi…
Tiếp theo là đòn roi không phân biệt xanh đỏ trắng đen của mẹ tôi, đầu tiên là lưng tôi, sau đó là đầu tôi…
Đau đớn về thể xác không bằng một phần vạn của đau đớn trong lòng. Cú đánh của mẹ tôi, đã cắt đứt mọi ràng buộc của tôi với gia đình.
Đánh đi, đánh xong lần này tôi sẽ không còn gia đình nữa.
Coi như trả nợ cho bà ta…
Khi tôi tỉnh lại lần nữa, tôi đang nằm trong trạm y tế của làng.
“Trương Nguyệt, cô ra tay quá nặng rồi, phải đưa lên bệnh viện thành phố thôi.”
“Không đi! Dù sao cũng là đồ hao cơm tốn của, miễn là nó không chết, có thể bán được ít tiền làm sính lễ cho Diệu Tổ là được rồi. Dì à, cứ chữa tạm cho nó thôi, không chết là được ấy mà.”
Nghe lời mẹ tôi nói, tôi lặng thinh như đã chết.
“Phụ nữ phải làm việc nhà nhiều mới lấy được chồng.”
“Sau này về nhà chồng, cũng phải hầu hạ họ thật tốt.”
“Sau khi lấy chồng thì đừng quay lại nữa.”
Những lời đó cứ văng vẳng bên tai, như một lời nguyền.
Hóa ra, từ đầu đến cuối tôi chỉ là một người ngoài.
Gia đình bốn người, chỉ có ba người là người.