Hướng Dương Báo Thù
Chương 2
5
Như kiếp trước, giấy báo nhập học bị xé nát, nhưng dưới sự giới thiệu hết lòng của thầy cô, tôi nhận được tấm vé vào trường trung học trọng điểm.
Cha mẹ tôi la hét rằng tôi là đồ hao cơm tốn của, sau khi tôi đi, không ai làm việc nhà, nói thế nào cũng không để tôi đi.
“Tao đã sắp xếp nhà chồng cho nó, năm nghìn đồng của người ta tao đã nhận, Từ Chiêu Đệ không thể đi học.”
Đây là lần đầu tiên mẹ tôi nắm tay tôi, tay bà ta mềm mại, ấm áp, khác hoàn toàn với bàn tay thô ráp của tôi.
Nhưng một khi nắm, là sẽ đưa tôi vào địa ngục.
Nhà họ Trần là bạo chúa số một số hai trong làng, không biết là do ông trời có mắt hay là báo ứng, đứa con trai duy nhất của nhà họ Trần là Trần Minh là một kẻ ngốc. Còn bị gia đình nuông chiều thành thói xấu, vừa bạo lực thích đánh người, vừa quái gở tởm lợm.
Điều quan trọng nhất là, hắn còn là một tên biến thái.
Nếu không phải kiếp trước tôi vô tình nhìn thấy mấy bé trai trong hầm, có lẽ mọi người đều bị hắn lừa bằng bộ mặt giả ngây giả dại đó.
Cũng vì phát hiện ra hành vi biến thái đó nên tôi mới bị hắn đánh tới chết, sau khi tôi chết hắn còn đổ cho tôi mới là kẻ bắt cóc. Tôi chết oan, cũng mất đi trong sạch.
“Tôi không đi! Tôi không lấy chồng!” Không ai nghe lời cầu xin của tôi, họ đều chìm trong thế giới của mình, chỉ nghĩ đến số tiền bán tôi.
Tôi biết, càng chống cự, họ càng ép tôi đi.
Dù sao tiền đối với họ là ưu tiên hàng đầu, có tiền rồi, họ mới có thể cưới vợ cho em trai tôi.
“Năm nghìn? Nhà họ Trần nói sẽ cho mười nghìn! Đồ đàn bà thối, lại dám nuốt riêng, có phải mày lại đem đi đánh bạc không?” Cha tôi cầm lấy cây chổi bên cạnh, không nói lời nào đã đánh mẹ tôi: “Hôm nay tao không đánh chết mày, tao không phải là người!”
Mẹ tôi kéo tôi qua, tôi lãnh trọn cú đánh đầy phẫn nộ của ông ta.
Chuẩn xác không chút sai sót, cây chổi đập thẳng vào đầu tôi.
Vừa mới từ trạm y tế làng về, tôi lại phải vào lần nữa.
“Từ Chiêu Đệ, con cứ yên tâm đi học, học phí thầy sẽ lo cho con. Những chuyện ở nhà con đừng lo, cứ cố gắng học tập thật tốt là được.” Cô Hách tuổi đã cao xoa đầu tôi, nước mắt tuôn rơi thành dòng.
“Phải rời khỏi đây, càng xa càng tốt, đừng bao giờ quay lại, hiểu không?”
Tôi đã khắc sâu lời nói ấy vào sâu tận dưới đáy lòng.
Đêm đó, tôi ôm đầu được cô Hách đưa ra khỏi làng.
Tôi nỗ lực gấp ba lần kiếp trước, trong nỗ lực ngày đêm không ngừng của tôi, tôi như ý từ trung bình vươn lên top mười trong lớp.
Ngoài giờ học, tôi còn tranh thủ thời gian làm việc tại nhà ăn trường, cuối tuần đi làm thêm đủ loại việc, chỉ để báo đáp ơn cô Hách.
Đồng thời, tôi đang chờ đợi, chờ cuộc điện thoại đó.
Cuộc điện thoại lừa tôi quay về, đẩy tôi vào địa ngục.
“Từ Chiêu Đệ, gia đình con gọi điện đến, nói là nhà có chuyện, muốn con phải về ngay.”
“Cô, nếu ba ngày nữa con chưa trở lại, cô nhất định phải báo cảnh sát. Nội dung báo cảnh sát là Từ Quốc Kiến, Trương Nguyệt bán trẻ em và phụ nữ bất hợp pháp. Còn Trần Minh hiếp dâm, giết người…”
6
“Từ Chiêu Đệ, cháu đúng là có phúc! Lấy chồng nhà trưởng làng thì ăn ngon mặc đẹp suốt đời luôn đó chứ.”
“Không biết cha mày rót mật vào tai trưởng làng như nào mà hay quá, thím cũng muốn gả con gái vào đó, tiếc là bị từ chối.”
Đi đến đầu làng, mấy bà thím tụ tập dưới cây đa lớn chỉ trỏ vào tôi, miệng không ngừng chúc mừng.
Thật không thay đổi gì, bọn họ vẫn như trước không ngừng nói xấu tôi.
Những lời đồn thổi của bọn họ đã gây không ít rắc rối cho tôi, vì quan điểm của bọn họ và mẹ tôi đều giống nhau.
Con trai là trên hết, con trai là ông trời con của cả nhà,
Phải nói rằng, mỗi người phụ nữ trong làng này đều bị thuần hóa như vậy.
Dù trước đó có suy nghĩ khác, nhưng dưới những đòn roi lâu ngày, dần dần cũng sẽ bị đồng hóa.
“Nếu các người muốn, tôi có thể giới thiệu cho con gái các người làm vợ lẽ của hắn.” Tôi nói lạnh lùng.
“Trời trời con nhỏ này, sao mới bây lớn mà ác ôn quá trời quá đất! Cái đầu của nó ha, toàn mấy chuyện bậy bạ!”
“Cho nó đi học chi, cũng được cái mẹ gì đâu thấy chưa!”
“Mốt đừng có cho mấy con nhỏ đê tiện trong nhà đi học, vừa tốn tiền vừa chả có ích lợi gì!”
“Ừ, với tư tưởng của lũ các người, muốn học cũng không được.” Tôi cười rạng rỡ nhìn bọn họ.
Mấy bà thím tức giận, lườm tôi vài cái, buổi họp nhỏ của bọn họ tan rã.
Tôi cười toe toét, nói vài câu mà đã chịu không nổi sao?
So với những ngày bị bọn họ chỉ trỏ kiếp trước, thật chẳng là gì.
Lời đồn đại như lưỡi dao bén, đâm nát người bị hại.
Nhưng người gieo rắc lại không tự biết.
“Haha…” Tôi cười, nắm chặt “mồi câu” tiết kiệm từ việc ăn uống, thong thả bước về nhà.
Thấy sân đầy màu đỏ, tôi không hề ngạc nhiên.
Chỉ buồn cười là, chuồng bò của tôi cũng bị dán chữ hỷ sơ sài.
“Mẹ, hôm nay có chuyện gì vui vậy? Là cha mẹ định sinh đứa thứ ba hay Diệu Tổ định cưới vợ?”
“Phì! Từ Chiêu Đệ mày nói gì mà xui xẻo dữ vậy! Em trai mày mới bây lớn?”
Tôi vờ như không hiểu, giả vờ ngạc nhiên, đi tới đi lui trong nhà hai vòng, vỗ tay.
“Trang trí đẹp thật! Vui quá, chúng ta lại có thêm em trai hoặc em gái!”
Bốp một cái, cái tát tới bất ngờ, làm tôi không kịp phản ứng.
“Đừng tưởng ra ngoài là có thể từ gà rừng hóa phượng hoàng! Ngày mai là ngày mày lấy chồng!”
Lời bà ta nói còn đau hơn cái tát.
Tôi ôm mặt, nhìn bà ta chằm chằm: “Mẹ, con bị mẹ bán được bao nhiêu?”
Tiền đó không quan trọng với tôi, nhưng tôi chỉ muốn biết, tôi “đáng giá” bao nhiêu!
“Con quỷ nhỏ, tay đã hướng ra ngoài phải không? Bắt đầu để ý đến tiền của nhà này rồi phải không?”
“Mày nghĩ cái con mụ già họ Hách kia cho mày ít lợi lộc, cho mày đi học là ân nhân của mày à? Nó cũng bị chúng tao tìm cách đuổi khỏi làng rồi!”
Bà ta nhổ một bãi nước bọt xuống đất, mắt đầy khinh miệt.
“Còn mày á hả? Cuối cùng mày vẫn phải quay về đây!” Mẹ tôi hớn hở dán chữ hỷ lớn: “Tao nói cho mày biết, cuộc hôn nhân này mày không lấy cũng phải lấy, bọn tao đã nhận sính lễ của người ta từ lâu rồi!
“Học làm cái chó gì! Mày giỏi thì đi học cách nịnh bợ nhà trưởng làng, mang nhiều thứ về đây đi, rồi tao sẽ nhìn mày với con mắt khác.”
Không màng đến đau đớn trên mặt, tôi nắm lấy tay bà ta hỏi: “Cô Hách bị các người làm gì? !”
“Con mụ già đó hả?” Mẹ tôi cười lớn, thờ ơ dán chữ hỷ lên tường: “Bị đuổi đi rồi.”
Vứt bỏ cặp sách, tôi quay người chạy về trường.
“Cô Hách bị mấy lời đồn bậy bạ trong làng ép phải đi, thương cô quá.”
“Trưởng làng cứ ba ngày hai bữa lại cho trẻ con trong làng đến gây rối, hiệu trưởng cũng đành chịu.”
“Từ Chiêu Đệ, đã đi thì đừng quay lại, chúng tôi đều tin tưởng em…”
…
Những lời nói văng vẳng bên tai khiến tôi khóc ròng.
Cô Hách bị tôi hại…
Cô ấy lẽ ra nên có một sự nghiệp giáo viên hạnh phúc ở đây…