Hướng Dương Báo Thù
Chương 3
7
“Cái con quỷ nhỏ này, mày chạy đi đâu đó?”
“Ngày mai là ngày cưới rồi, còn chạy lung tung, đến lúc xảy ra chuyện gì, tao biết ăn nói thế nào với người ta?”
Vừa bước vào sân, tôi đã bị nắm tai.
“Nếu không phải vì ngày mai mày sẽ lấy chồng, tao đã cho mày một trận ra trò, mày nghĩ cái miệng mày có thể nói bậy được à!”
Tôi không kiên nhẫn đẩy tay bà ta ra.
Mẹ tôi hụt tay, tức giận hét lên: “Giỏi lắm, Từ Chiêu Đệ, mày muốn chống đối phải không?
“Mày đợi đấy! Qua ngày mai, tao sẽ xử lý mày!”
Tôi không thèm để ý đến sự cuồng loạn của bà ta, tự mình trở về cái ổ nhỏ.
Nhìn quanh chuồng bò đầy lụa đỏ, tôi không cảm thấy gì.
Mẹ tôi nên cảm thấy ngạc nhiên, vì từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ phản kháng.
Trong mắt họ, tôi còn ngoan ngoãn hơn cả con bò già.
Từ Diệu Tổ đang một mồm nhồm nhoàm đầy thịt nạc, nghe thấy tôi về, vội vàng nuốt xuống, chạy đến bên cạnh tôi: “Chị, trong lớp chị có cô gái nào xinh đẹp không? Giới thiệu cho em đi.”
Nhìn cậu ta trắng trẻo, tôi không cảm thấy gì.
“Mấy bữa nay anh rể hay tới nhà mình chơi lắm, em còn được ảnh cho quá trời tiền tiêu! Chị nghe em đi, cứ yên tâm mà cưới! Dù bạn học của chị lớn hơn em vài tuổi, nhưng em không chê đâu.”
Cậu ta trắng trẻo mập mạp, còn tôi thì vàng vọt gầy gò.
Sự tương phản rõ rệt, dù chúng tôi đứng cạnh nhau, không ai nghĩ chúng tôi là anh em, nhưng Trần Minh thì biết.
“Không có.” Tôi đáp.
“Chị đúng là keo kiệt, chẳng qua chỉ là học ở thành phố, có gì mà tự đắc.”
“Chị mày là đồ hao cơm tốn cửa, đừng nghe lời nó nói bậy. Sau này có tiền, người ta sẽ xếp hàng dài đến nhà chúng ta để được gả cho Diệu Tổ.”
Tôi chỉ cười, người mẹ thường chửi em trai tôi là “đồ trẻ con” bây giờ lại háo hức mơ về cuộc sống được mọi người tôn sùng.
Hãy cứ nghĩ đi, có những chuyện bây giờ không nghĩ, sau này sẽ không có cơ hội nữa đâu.
“Tao nói cho mày biết, từ hôm nay mày không được đi học nữa, ở nhà cho tao! Sáng sớm mai, bên nhà trai sẽ đến đón mày.”
Mẹ tôi nói một tràng dài, nước bọt văng tung tóe, tôi nhìn chằm chằm vào hai cọng rau xanh trong bát, không nghe lọt tai lấy một chữ nào.
Chẳng phải là muốn có người gả đi sao? Rồi sẽ có người hoàn thành mong ước của bọn họ.
Đêm đến, tôi lại bị đuổi về chuồng bò. Theo lời mẹ tôi nói, tôi là “cô dâu chuồng bò”, nên phải ở đây.
Ngẩng đầu nhìn trăng tròn, tôi ra hiệu cho Từ Diệu Tổ đang lén lút.
“Diệu Tổ, ngày mai em tiễn chị nhé.”
Không cần suy nghĩ, nó từ chối ngay: “Mẹ nói rồi, đưa tiễn mày là xui xẻo, nhà chúng ta không ai đi cả.”
Tôi gật đầu hỏi: “Mẹ còn nói gì nữa?”
“Nói cái gì thì liên quan chó gì tới mày? Cha mẹ nói đúng, cho mấy đứa con gái đi học là xui xẻo!”
Từ Diệu Tổ vội vàng muốn đi, tay nó nắm chặt cái gì đó.
Tôi biết rõ, đó là tiền xu tôi treo ở túi bên ngoài chuồng bò.
“Nếu em đồng ý tiễn chị, chị sẽ cho em toàn bộ số tiền mà chị đã tiết kiệm được trong thời gian qua.”
“Chị làm việc ở trường, cũng có ít tiền lương.”
“Chị đi học, số tiền này để lại cũng vô ích…”
Nghe thấy vậy, mắt Từ Diệu Tổ sáng lên ngay.
Còn tôi, chỉ thấy buồn cười.
“Chỉ cần em đưa chị vào cửa, mấy trăm đồng này đều là của em.”
Có tiền, Từ Diệu Tổ như một con chó con, tôi bảo đi hướng Tây, nó tuyệt đối không dám đi hướng Đông.
Điều tốt nhất là, con cá mục này cuối cùng cũng cắn câu.
Để đảm bảo nó sẽ không đổi ý, tôi đưa trước mười đồng.
Tôi biết rõ lý do nó cần tiền như vậy, nó đang kết bạn với mấy cô bạn gái nhỏ ở trường, nếu muốn khoe khoang thì tất nhiên số tiền tiêu vặt ít ỏi cha mẹ cho nó là không đủ.
Vì thế nó bắt đầu đe dọa học sinh lớp dưới, cướp tiền tiêu vặt của người khác.
Đôi khi tôi tự hỏi, ảnh hưởng của cha mẹ lớn đến mức đó sao?
Lớn đến mức không thể thoát khỏi bùn lầy, cuối cùng chỉ trở thành con lươn lội bùn trong ao.
“Đàn bà thật phiền phức! Nói rồi, tao chỉ đưa mày vào cửa, những chuyện khác tao không quản.”
Tôi không nói gì, đồng ý ngay.
Chỉ cần để cho kẻ điên đó thấy, những chuyện khác hắn sẽ tự làm.
8
Tiếng chiêng trống reo vui vang vọng khắp làng.
Khác với tâm trạng xem kịch của họ, tôi ngồi trong kiệu hoa, nói chuyện bâng quơ với Từ Diệu Tổ.
“Mấy cô bạn gái nhỏ của em tốt như vậy, em có nghĩ sẽ cưới họ không?”
Chiếc khăn voan đỏ đã bị tôi kéo xuống, nắm chặt trong tay, như cuộc đời của tôi vậy.
“Chị cổ hủ quá! Chỉ là chơi thôi, ai muốn cưới tụi nó làm gì? Mẹ nói rồi, người sau này cưới tôi nhất định là con gái nhà giàu.”
Câu trả lời của nó khiến tôi hoàn toàn buông bỏ sự mềm lòng cuối cùng.
Có những người sinh ra không đáng để người khác cảm thông, vì chúng sinh ra đã là ác quỷ.
Từ lúc nó xé giấy báo nhập học của tôi, tình cảm giữa chúng tôi đã cắt đứt.
“Cô dâu xuống kiệu!”
“Hehe, vợ ơi, vợ tới rồi…”
Tiếng cười ngớ ngẩn như ác mộng vang lên trong tai tôi, tôi siết chặt nắm tay, cố gắng ép bản thân mình bình tĩnh.
“Diệu Tổ, em cõng chị vào cửa đi.”
So với kẻ điên đó, tôi thà để Từ Diệu Tổ làm.
Bị đe dọa, Từ Diệu Tổ đành phải mở cửa kiệu.
Không có khăn voan, tôi lập tức gây ra một phen xôn xao, nhưng tôi không quan tâm, tôi lén lút nhìn Trần Minh, ánh mắt lóe lên của hắn tôi không bỏ qua.
Được rồi…
9
“Quy tắc quái quỷ gì nữa đây, con muốn về!” Từ Diệu Tổ ở bên ngoài phòng la hét om sòm.
“Diệu Tổ ngoan nào, họ đã thêm tiền rồi. Chỉ cần con ở đây một đêm, cùng chị con thức đêm, con muốn gì mẹ cũng mua cho.”
“Nhà trưởng thôn làng tập tục, tiền này đến tay, con muốn gì mà không được?”
Mẹ tôi đứng ngoài cửa cố gắng thuyết phục, cuối cùng Từ Diệu Tổ cũng đồng ý.
Tình mẹ con giả tạo này, cuối cùng vẫn bị đồng tiền chi phối.
Bàn tay biến thái sao có thể tha cho con mồi trắng trẻo mập mạp như em trai tôi?
“Thật là xui xẻo!”
Một lời oán thán khiến “kẻ ngốc” bên cạnh cực kỳ khó chịu: “Không phải nói dùng tiền có thể giữ nó lại sao? Mày lừa tao?”
Bàn tay trên cổ tôi siết chặt khiến mắt tôi mờ đi, tôi dùng hết sức, ép ra vài chữ: “Giả… Nó giả bộ.”
“Hả?” Trần Minh thả tôi ra, ánh mắt sáng rỡ: “Tao ra ngoài đây, chờ tao về động phòng.”
Cửa vừa đóng lại, tôi mới hoàn toàn thả lỏng, ho khan dữ dội cố gắng hít thở chút không khí loãng, sợ hãi tràn ngập trong đầu tôi, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.
Những hành vi bạo hành của kiếp trước như bóng ma ám ảnh, tôi run rẩy dựa vào góc, từ từ ngồi xuống.
Không biết bao lâu sau, tôi điều chỉnh lại tâm trạng, hít một hơi thật sâu, quen thuộc lấy chìa khóa từ cửa sổ, bước đến chiếc tủ bị khóa của hắn. Trước những vật chứng đầy tội lỗi, tôi chụp vô số bức ảnh, sau đó khóa lại như chưa có gì xảy ra.
Sau khi hiểu rõ ác quỷ, tôi càng căm ghét hắn, càng muốn tiêu diệt hắn!
“Tiểu Tình, chị đang bận, hôm nay không thể đến gặp em. Em yên tâm, xong việc ngày mai chị sẽ tặng quà cho em…”
Lúc này Từ Diệu Tổ đang chìm đắm trong niềm vui sướng sắp nhận được nhiều tiền thưởng, đẩy cửa, uống cạn chai nước đặt trên bàn.
“Mượn giường mày ngủ một lát! Còn không phải tại mày mới hại tao dậy sớm vậy.” Nó vừa ngáp vừa cởi giày, nằm xuống giường đẩy tôi ra.
Có lẽ nó không biết giường cưới có ý nghĩa gì, nhưng tôi biết.
Nghe tiếng thở đều đều của Từ Diệu Tổ, tôi cởi bỏ bộ đồ cưới khiến tôi ghét cay ghét đắng ra, ném lên người nó.
“Em trai, chúc mừng tân hôn nhé!”
Khi chạy ra ngoài, tôi cảm thấy mọi thứ thật nhưng lại không thật.
Nấp ở đồi sau nhìn ngôi làng nhộn nhịp, tôi chỉ thấy bi thương.
“Chị Chiêu Đệ, chúng em đã làm theo lời chị dặn.”
Mấy cô gái cùng làng có hoàn cảnh giống tôi xuất hiện phía sau, ánh mắt đầy kiên định.
“Đến nửa đêm, khi làng hỗn loạn, chúng ta sẽ vào hầm cứu người.”
Họ là đồng minh tôi đã tìm từ lâu, đều là những cô gái có năng lực học tập xuất sắc, nhưng vì gia đình cực kỳ trọng nam khinh nữ mà không thể đi học.
Chuyện của họ tôi cũng đã nói với thầy cô ở trường, chỉ cần họ vượt qua bài kiểm tra, nếu có thành tích xuất sắc sẽ được miễn tất cả các khoản học phí.
Họ không có lỗi khi sinh ra, lỗi là gia đình méo mó cực độ!
“Chị Chiêu Đệ, học xong chúng em có thể không quay lại đây không? Chúng em không muốn trở lại đây.”
“Em cũng vậy!”
Mong muốn của họ, cũng là mong muốn của tôi.
Năm bàn tay nắm chặt nhau, trong đêm tối, nhìn nhau, sưởi ấm cho nhau.
Trong lúc chờ đợi, tôi và họ tưởng tượng về những ngày tươi đẹp ở trường…
Ánh sáng cứu rỗi, dù đến muộn nhưng đấy vẫn là ánh sáng.