HƯỚNG VỀ TRỜI XANH PHƯƠNG BẮC - 3
Cập nhật lúc: 2025-07-26 21:43:32
Nàng thở dài . Nói là thế, nhưng hai ngày nàng vẫn vài mạo hiểm đưa cơm đến.
Lần nữa gặp Triệu Thiên là nửa tháng .
Lão phu nhân lẽ nên xử trí thế nào, bèn dứt khoát thả .
Đều là cáo già trong phủ cả, nào chẳng bà tính toán điều gì, bịt chi bằng thông, càng giấu giếm càng khiến nghi ngờ, chi bằng đường hoàng thả , để tự chọc giận Triệu Thiên.
Triệu Thiên là cực kỳ lạnh nhạt.
Ta hiểu rõ , rằng lòng như một tảng đá lạnh cứng, kẻ chỉ thể tranh thủ khi nó còn đông cứng hẳn mà sưởi ấm.
Một khi đá thành đá, dẫu ai dốc sức thế nào cũng thể ủ ấm .
Ta may mắn, từng khi trái tim hóa đá.
cũng vô cùng bất hạnh khi trái tim thành đá, mất .
Mà điều bi ai nhất là hiểu rõ, việc sưởi ấm trái tim gần như thể.
cả.
Ta ngừng tự nhủ với bản .
Đó là Triệu Thiên mà.
Người cho dù trong cảnh nào, cũng từng bỏ rơi , là Triệu Thiên của .
Ta như lão phu nhân nghĩ, chẳng dây dưa khổ sở, cũng chẳng quỳ lóc Nam Viện.
Ta chỉ yên lặng chỉnh tề bản , lau sạch lệ nơi khóe mắt đỏ bừng vì , một nữa đến Nam Viện lĩnh việc như cũ.
3
Nam Viện của Triệu Thiên.
Năm đó khi thi đỗ trạng nguyên, và dọn một tửu lâu trong thành, chứ chẳng vì chúng tiền của.
Triệu Thiên lúc tham gia hương thí từng cố ý che giấu tài học, chỉ lấy một thứ hạng cao thấp.
Kẻ sĩ chốn kinh thành háo danh trọng mặt mũi, thời điểm quan trọng như hội thí chẳng ai chịu phân tâm mà kiếm bạc, chỉ Triệu Thiên bận lòng.
Ta , chẳng ngày ngày vùi đầu thêu thùa đến mù mắt nên mới nhận lời chủ nhân tửu lâu dạy học cho nhi tử tám tuổi nhà , nhờ đó và mới rời căn nhà ngói đơn sơ ở vùng ngoại ô để thành cư ngụ.
Đến lúc dự hội thí, Triệu Thiên sắc bén hiển lộ, đội quân báo hỷ gõ chiêng trống đến tửu lâu đòi thưởng, xem náo nhiệt chen chúc từng lớp từng tầng.
Trong đám đông, gia đinh Triệu gia nhận đầu bảng hội thí là vị Ngũ thiếu gia từng đuổi khỏi nhà năm năm , bèn vội vã chạy về báo tin.
Sau đó, Triệu gia liền bộ dạng nồng nhiệt, nghênh tiếp đứa con riêng năm xưa họ từng vứt bỏ.
Khi Triệu gia đến đón, kỳ thực chẳng hề về.
Năm năm sống tự do, tuy thuở đầu gian khổ vô cùng nhưng chí ít và Triệu Thiên cũng thể yên mà chợp mắt.
Nhìn thấy ngày tháng dần quỹ đạo, đợi khảo xong điện thí, sắc phong chức vị, chúng sẽ thuê một tiểu viện hai gian hai sân, khép cửa sống đời của riêng , nào quá ?
Triệu Thiên khi bên cửa sổ, Triệu gia đang chờ lầu.
Hắn thần sắc lãnh đạm, đôi mắt đen như đáy giếng, chút độ ấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/huong-ve-troi-xanh-phuong-bac/3.html.]
O mai d.a.o Muoi
Cứ thế lặng lẽ một hồi lâu, mới nghiêng đầu hỏi :
“Mạt nhi, nàng về ?”
Dẫu chẳng nhưng cũng hiểu, chúng về.
Thứ nhất, Triệu gia dù cũng là bản tộc của , trong tay nhân mạch và tài nguyên hơn xa , diệt nâng đều chỉ tùy thức thời ; thứ hai, điện thí, Hoàng thượng tất nhiên sẽ tra xét thế của đỗ đầu.
Dù và Triệu gia bao ân oán thâm sâu thể rõ với ngoài nhưng trong mắt kẻ cầm quyền, việc chính là thể hiện sự bất lực, đến nhà còn xử lý xong thì còn tư cách nào trị thiên hạ?
Hắn sợ chịu ủy khuất.
Vậy nên nắm lấy tay , giả vờ cao ngạo :
“Tất nhiên là về. Bây giờ là tân khoa trạng nguyên, là thê tử của trạng nguyên, chúng cùng về, khiến lão thái bà cùng tiện nhân Vương thị tức c.h.ế.t mới .”
Sau khi về phủ, lão phu nhân đem khu viện nhất của Triệu gia dọn , và Triệu Thiên liền dọn Nam Viện.
Triệu Thiên mới đỗ trạng nguyên, ngoại trừ mấy cần tiếp đãi ngoài mặt, chỉ từng gặp hai ba vị đồng môn từng dự hội thí với năm .
Tính vốn lãnh đạm, đại khái là thói quen từ thuở nhỏ, việc gì cũng thích tự xử lý nên những tiểu đồng nha mà lão phu nhân đưa hầu hạ đều chẳng ai đến gần .
Chỉ một tiểu đồng dùng quen tay nhưng vẫn luôn việc ở tiền viện, thời gian lâu, cũng chẳng quen mấy.
Trước chẳng cảm thấy gì, chỉ nghĩ hai sống đơn sơ thanh tịnh là .
biến cố, mới hiểu , chuyện gì cũng chế ngự, yên cũng chẳng yên.
Ta ở cửa Nam Viện, ôm đầu gối đợi Triệu Thiên hồi phủ.
Hắn dạo hẳn bận, khỏi trọng bệnh Hoàng thượng sủng ái.
Nghe , nhận một chức vụ cực kỳ trọng yếu.
Ta chờ lâu, mãi đến lúc trăng sáng thưa, mới mơ hồ thấy ánh đèn lồng yếu ớt như đom đóm từ xa dần tiến gần.
Khi đến gần, mới thấy là chính Triệu Thiên một cầm đèn.
Cũng , Triệu gia vốn chẳng thật tâm đối đãi với , bề ngoài giả bộ cho qua, còn tiểu đồng thì vui mừng lười nhác, ai chịu đợi khuya khoắt trở về?
Ta dậy, chắc tưởng chẳng ai, nét mệt mỏi nhàn nhạt phủ lên mi tâm, ánh mắt đăm chiêu, đang nghĩ điều gì, thậm chí chút thất thần.
Ta từng thấy Triệu Thiên thất thần như thế.
Từ thuở thiếu niên trải qua bao sóng gió, sớm rèn bản lĩnh Thái Sơn sụp mặt mà sắc mặt đổi.
Dù với vô cùng thiết, cũng bao giờ thấy thất thần khác.
lúc đây, như đang đối mặt với một chuyện vô cùng nan giải.
Ta nhẹ giọng gọi: “Triệu Thiên…”
Hắn lập tức hồn, bao nhiêu cảm xúc mặt thoáng chốc rút sạch còn chút dấu vết, hóa thành vị trạng nguyên công trầm tĩnh, nội liễm, lạnh nhạt trong mắt đời.
Ta gắng sức mỉm , khẽ :
“Triệu Thiên, nước nóng đun xong, bữa khuya đặt án kỷ, là một bát miến bạc, ăn chút đồ nước sẽ dễ tiêu. Ban ngày trời vẫn nóng nhưng đêm về chút lạnh, giường đặt một tấm chăn mỏng mới giặt sạch, sạch sẽ.”