HƯỚNG VỀ TRỜI XANH PHƯƠNG BẮC - 2
Cập nhật lúc: 2025-07-26 21:43:30
Từ chân núi đến đỉnh núi, ba ngàn bậc thang phiền não, mỗi một bước đều cầu xin chư thần phù hộ bình an mạnh khỏe.
Ta nguyện dùng tất cả để đổi lấy điều đó.
Và tỉnh thật.
Thần linh núi Nam Dương quả nhiên linh thiêng.
Ta ngậm nước mắt đẩy cửa bước , từng bước từng bước tiến gần.
Lão phu nhân đang cạnh giường Triệu Thiên, nắm tay mà rơi lệ, còn Vương thị thì bên an ủi, đồng thời cũng lấy khăn giả vờ chấm mắt.
Cả phụ đạo mạo của cũng mặt, bên giường lắp bắp điều gì đó chẳng rõ.
Ta khựng , bóng nửa nửa dựa giường, đang cúi đầu uống thuốc.
Một tháng qua, gầy nhiều, sắc mặt tái nhợt nhưng đường nét nghiêng mặt trầm mặc vẫn là dáng hình quen thuộc của .
Trái tim bấy lâu treo lơ lửng rốt cuộc cũng rơi xuống đất.
Nước mắt nhẫn nhịn suốt một tháng trời cũng nhẹ nhàng lăn dài xuống má.
Ta vịn khung cửa, nơi ngưỡng cửa, khẽ khàng gọi:
“Triệu Thiên.”
Giọng nhỏ như muỗi nhưng khí bỗng nhiên như ngưng đọng , trong phòng đều đầu .
Ta thấy mặt , mỉm với .
Cơn hôn mê một tháng dường như chẳng ảnh hưởng gì tới , tuy sắc diện bệnh tật nhưng khí độ vẫn ung dung, ánh mắt vẫn sắc lạnh xa cách như thường, nhưng…
Ta sững .
Đó là ánh mắt quen thuộc của .
Càng ánh mắt dành cho .
Hắn nhíu mày, giữa bầu khí nín thở, lạnh nhạt , giọng mang theo khó chịu và xa cách:
“Ngươi là nha viện nào? Tự tiện xông còn dám gọi thẳng tên chủ tử, quy củ ?”
2
Gần đây trong Triệu phủ ba đại hỉ sự.
Một là, trạng nguyên lang Triệu gia một tháng hôn mê cuối cùng bình an tỉnh , mới ba ngày thể xuống giường bước , đến ngày thứ mười thì triệu nhập cung.
Hoàng thượng rằng vị trạng nguyên do chính tay ban bút ngự phong biến thành kẻ đần độn, nên đích khảo nghiệm một phen.
Người Triệu gia lo lắng nơm nớp, chờ đợi suốt nửa ngày, mãi đến tối, Triệu Thiên ban thưởng trở về với một xe vàng bạc châu báu.
Không những nở mày nở mặt cho Triệu phủ một phen, mà còn tỏ rõ thánh ân vẫn như xưa đổi.
Hai là, vị trạng nguyên lang tuy mất trí nhớ nhưng học vấn vẫn còn, tính tình chẳng , chỉ là duy nhất quên mất những hiềm khích giữa và Triệu gia.
Quên cả những năm tháng khắc nghiệt mà họ đối xử với hân và sinh mẫu , cũng quên luôn chuyện năm xưa từng vì một nha mà cự tuyệt bao mối nhân duyên môn đăng hộ đối, để mặc nha lộng hành trong phủ, chẳng trời cao đất dày.
Ba là, biểu tiểu thư từ Giang Nam đến thăm , vô tình gặp trạng nguyên lang tại hành lang phía viện Nam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/huong-ve-troi-xanh-phuong-bac/2.html.]
Hai trò chuyện mật như tri kỷ lâu năm, lão phu nhân ý tác thành nhân duyên.
Cả Triệu phủ hân hoan rạng rỡ, chỉ trừ một .
O mai d.a.o Muoi
Khi hồn bay phách lạc trong phòng củi, nghĩ mãi cũng chẳng thể hiểu vì cớ chi Triệu Thiên quên mất .
Ngày , khi đang bàng hoàng hiểu câu hỏi của , lão phu nhân hiệu cho thị vệ hai bên cửa.
Ta liền kéo xuống .
Trước khi rời , còn thấy lão phu nhân với Triệu Thiên:
“Nô tỳ mới phủ lâu, quy củ, phủ bận bịu ai quản thúc, ngờ càng ngày càng vô lễ.”
Trong cơn thất thần, chỉ kịp ngoái đầu Triệu Thiên.
Nước mắt mừng rỡ vẫn còn đọng nơi khóe mắt, hóa thành sự mờ mịt chẳng hiểu chuyện chi.
Ta , khẽ gọi:
“Là đây, Triệu Thiên, là Nhị Nhi.”
Ánh mắt sâu như biển, xa cách và lạnh lùng, chỉ lướt qua mặt một cái dời . Không rõ tiếng chăng.
Ta giam trong điện nhỏ. Lão phu nhân tạm thời định xử trí thế nào.
Hy Nhi lén lút mang cơm cho thì thầm rằng, hình như bà xóa bỏ sự tồn tại của .
“Lão phu nhân hạ cấm lệnh,” Hy Nhi , “cấm phủ nhắc đến tỷ mặt Ngũ thiếu gia.”
“Nếu Ngũ thiếu gia hỏi thì chỉ tỷ là nha mới phủ, lòng bất chính, nhân lúc thiếu gia mất trí mà cố tình quyến rũ.”
Ta tựa cửa, cổ họng khô khốc, cất tiếng khàn khàn:
“Vậy vì bà còn lưu ? Với thủ đoạn của lão phu nhân, chẳng đây là cơ hội để dọn sạch ?”
Hậu viện thâm sâu, đến cả thất con còn thể c.h.ế.t ai , huống gì là một nha nhỏ nhoi như ?
Hy Nhi chần chừ một lúc đáp:
“Ngự y , Ngũ thiếu gia thể chỉ là tạm thời mất trí. Lão phu nhân lẽ là lo rằng thiếu gia khôi phục ký ức, nếu phát hiện tỷ biến mất e rằng quan hệ giữa Triệu phủ và Ngũ thiếu gia khó mà vãn hồi.”
Triệu Thiên chỉ là tạm thời mất trí…
Ta liền hiểu, lão thái bà tâm ngoan thủ lạt thể bỏ qua cho dễ dàng như thế.
Ta gắng gượng tinh thần, nhận lấy cơm canh từ Hy Nhi. Nàng ngoài cửa, do dự giây lát vẫn khẽ dặn :
“Nhị tỷ, giữ rừng xanh thì chẳng lo củi đốt, tỷ nhất định bảo trọng thể.”
Ta gượng mà chẳng thốt nên lời.
Hy Nhi chỉ là nha đầu đốt lửa ở phòng bếp, năm đó quản sự của tam phòng nhắm trúng, ép gả cho đứa con nghiện cờ b.ạ.c háo sắc, chính là giúp nàng thoát nạn.
Giờ khắc , cả phủ đều đang nhạo , chỉ nàng phận thấp kém, còn nguyện mạo hiểm đến nhắc nhở .
Ta cố dằn lòng, cảm tạ nàng :
“Đã , mấy ngày tới đừng đến nữa, phát hiện thì dễ giải thích. Tấm lòng của , hiểu.”