HƯỚNG VỀ TRỜI XANH PHƯƠNG BẮC - 5
Cập nhật lúc: 2025-07-26 21:43:34
Triệu Thiên ban ngày thường bận, giờ Tuất về đến nhà xem là sớm, biểu tiểu thư chẳng còn cách nào khác, đành đợi đến giờ , tự tay mang khay điểm tâm do nhà bếp , tay cầm cổ tịch hoặc bài từ mới sáng tác, tay thể hiện sự hiền thục, tay tỏ học thức, như thể chuẩn mà đến mặt Triệu Thiên.
Mười sáu là nàng uổng công chờ đợi, bốn còn thì gặp , chỉ là từ xa, mỗi nàng tìm Triệu Thiên thỉnh giáo.
Giữa hai vẫn luôn giữ một cách, nét mặt Triệu Thiên cũng vô cùng xa cách khách khí, lời qua tiếng vài câu, Triệu Thiên liền rời .
Suốt một tháng qua, biểu tiểu thư vẫn thể bước nội trạch Nam Viện.
Lần gặp nàng nơi ngõ hẹp, thấy nàng một nữa từ Nam Viện thất bại về.
Chúng va tại hành lang ven hồ, biểu tiểu thư liễu yếu đào tơ hừ lạnh một tiếng, giọng mỉa mai đầy cay độc:
“Có mấy tiểu tiện nhân thật chẳng điều, đến lúc còn hổ mà bám riết buông.”
Ta từ đến nay từng chịu lép vế về mồm miệng trong Triệu phủ, lập tức ngẩng mặt tươi đáp lời:
“Ta bám là bám phu quân thành của , sánh với biểu tiểu thư, là nữ nhi gả mà đêm nào cũng bưng điểm tâm, ôm sách vở lượn viện của nam nhân thê tử.”
Nàng tức đỏ mặt, như thể nhịn nổi nữa mà lao đến tát một cái.
Chỉ tiếc lanh lẹ, né một cái liền tránh , nàng đánh hụt loạng choạng một cái, “bùm” một tiếng rơi xuống hồ.
Đến khi Triệu Thiên hồi phủ buổi tối, mời đến chính viện, vẫn còn quỳ ướt sũng là vì vớt biểu tiểu thư.
Biểu tiểu thư cạnh lão phu nhân, đến lê hoa đái vũ, thì rét run lẩy bẩy, ngẩng đầu chạm ánh mắt Triệu Thiên.
Chỉ thấy đồng tử khẽ co nhanh nhưng biểu cảm mặt vẫn bình tĩnh như thường.
Triệu Thiên là thông minh, chỉ liếc qua một lượt cũng đại khái hiểu chuyện.
Lão phu nhân hòa nhã, mở lời gọi tự của :
“Chính Tắc , Mạt nhi là nha trong viện con, tổ mẫu tiện vượt quyền xử lý khi con vắng mặt, nhưng Nhược Hàm cũng cần một lời giải thích, con xem…"
Lời còn dứt, Triệu Thiên cúi đầu một cái, thản nhiên :
“Chỉ là một nha mà thôi, dám phạm thượng, hiểu quy củ, đuổi ngoài bán là .”
Trên mặt lão phu nhân suýt nữa che giấu nét vui mừng nhưng bà nhanh thu , dù bà cũng hề động đến .
Mọi quyết định đều là chính miệng Triệu Thiên , về cho dù nhớ truy cứu, thì cũng chỉ thể truy chính .
Ta ngẩng đầu Triệu Thiên.
Kỳ thực từ lúc mất trí nhớ đến giờ, vẫn luôn cố gắng gượng gạo chống đỡ.
Đôi lúc dung mạo giống hệt ngày xưa nhưng là ánh mắt xa lạ , cảm thấy trong lòng như xé đôi, nghẹn đến nên lời.
Ta vẫn luôn tự lừa dối , nghĩ rằng sẽ nhanh chóng nhớ , hoặc thời gian lâu dài ở chung, sẽ một nữa chấp nhận .
đến giờ phút , mới thực sự cảm thấy mỏi mệt, bối rối.
Là cái cảm giác bất lực như thể Triệu Thiên viễn cũng sẽ nhớ .
Vậy còn thể gì đây? Cứ tiếp tục mặt dày mày dạn bám theo mãi ?
Tuy ngoài mặt luôn tỏ kiên cường nhưng kỳ thực, chịu nổi ánh mắt xa lạ và lạnh lẽo của mỗi đến ...
O Mai d.a.o Muoi
Ta vốn chẳng loại thích dây dưa, nếu vì lo cho cảnh ngộ của trong Triệu phủ thì đến mức bất chấp đối xử , vẫn cứ như cao dán chó bám riết chẳng buông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/huong-ve-troi-xanh-phuong-bac/5.html.]
Hắn chỉ là bệnh thôi, chỉ là đang bệnh thôi... Mỗi tổn thương, vẫn âm thầm tự an ủi như thế.
thật sự… mỏi mệt .
Mệt lắm .
Từ lúc hôn mê đến giờ tới ba tháng, mà thấy như sống trọn ba năm.
Có lúc kìm mà mơ hồ nghĩ:
Triệu Thiên hiện tại, e rằng còn là Triệu Thiên của nữa.
Hắn :
“Chỉ là một nha mà thôi, dám phạm thượng, hiểu quy củ, đuổi ngoài bán là .”
Ta ngẩng đầu , giọng nhàn nhạt, như đang xử lý một vật nhỏ đáng kể.
Nước mắt dằn nén thật lâu, cuối cùng tự chủ mà lặng lẽ rơi xuống.
Ta cụp mi mắt, trông thấy bàn tay giấu trong tay áo rộng của Triệu Thiên như lửa thiêu mà vô thức siết chặt thành nắm đấm.
5
Lão phu nhân nhanh tay, đem bán khỏi phủ.
thật đáng tiếc, trong phủ căn bản khế bán của , bởi vốn dĩ chẳng là nha mua Triệu phủ.
Ta xách tay nải cửa Triệu phủ, con phố đông xe ngựa tấp nập, hiếm hoi mà sinh lòng mờ mịt, nhất thời chẳng nên .
Ta nhiều ngân lượng, trừ phần tự dành dụm, còn ngân phiếu Triệu Thiên đưa cho khi rời .
Ta nghĩ, là dứt khoát về căn nhà ngói khi xưa và Triệu Thiên từng ở, chờ một ngày khôi phục ký ức, tự tìm đến đó, diễn một vở truy thê.
Nghĩ tới nghĩ lui, tự giễu cợt chính mà nở nụ .
Cúi đầu, thấy bên hông còn đeo một miếng ngọc bích, là miếng ngọc mà Triệu Thiên tặng . Là di vật mẫu để .
Miếng ngọc từng đem cầm. Khi và đuổi khỏi Triệu phủ, sống những ngày đói ăn đói mặc.
Tuyết rơi thêm sầu, yếu, bệnh nặng một trận.
Ta sốt cao lui, mơ mơ hồ hồ mà thấy Triệu Thiên giặt đồ nấu cơm, thức suốt đêm canh bên , còn chữ kiếm tiền, bốc thuốc bắt mạch, cầm miếng ngọc duy nhất mẫu để đổi tiền chữa bệnh cho .
Sau đó tỉnh , thấy bên hông trống trơn, nhịn mà hu hu:
“Đó là vật duy nhất mà Quỳnh nương để cho , đem cầm ?”
Ta vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ khi .
Triệu Thiên tuấn tú, lên càng tuấn, chỉ tiếc ít , dẫu cũng chỉ như hoa quỳnh thoáng nở, bóng sáng lướt qua.
hôm luôn mỉm , đút thuốc cho :
“Ngọc chỉ là vật c.h.ế.t, thể so với mạng . Hơn nữa…”
Ánh mắt mang theo ý sâu sắc:
“Nàng chẳng cũng là mà mẫu để cho đó ?”