Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com
Tính năng COMING SOON: Phòng Chat Thế Giới

HƯỚNG VỀ TRỜI XANH PHƯƠNG BẮC - 6

Cập nhật lúc: 2025-07-26 21:43:36

Ta òa, thề thốt rằng nhất định sẽ chăm sóc cho , tự trách bất tài:

 

“Có quá vô dụng ? Chẳng giúp chút gì, còn khiến mà vất vả.”

 

Hắn thở dài, đưa tay lau nước mắt mặt , :

 

“Vô dụng cũng chẳng , chúng hai chỉ cần một ích là đủ .”

 

Sau khi khỏi bệnh, ngày đêm thêu hồi môn cho một thiên kim nhà phú hộ, mang đậu hủ bán mãi bên Tây Nhai, mới chuộc miếng ngọc .

 

Triệu Thiên đem ngọc tặng cho .

 

Ta miếng ngọc , rốt cuộc vẫn nỡ rời , yên tâm để Triệu Thiên ở nơi kinh thành như hũ nút ăn thịt một .

 

lợi hại đến , cũng chẳng thể yên lòng.

 

Ta nghĩ, cứ xem Triệu Thiên mất trí nhớ là của Triệu Thiên khi xưa , đặt cho cái tên là “Triệu Oai”, nghĩ rằng nể tình xưa, thể bỏ rơi Triệu Oai , chính là như , tự lừa dỗ lòng .

 

Ta thuê một gian mặt tiền ngay cửa Triệu phủ, dựng quầy bán đậu hủ, còn cả vằn thắn gói tại chỗ.

 

Triệu Thiên triều, tan triều đều sẽ ngang con phố . Ta phiền, cũng chẳng đến gần, chỉ cần xa xa bình an qua là đủ .

 

Quầy ban đầu chẳng khách, đó đối diện một đại nương bán thịt heo thương cô đơn lẻ bóng, nhớ tới nữ nhi gả xa mất vì khó sinh, bèn thương tình chăm sóc , với khách quen của bà rằng ăn vằn thắn mua đậu hủ bên , sang bà mua thịt sẽ giảm vài đồng.

 

Tính như ăn một bát vằn thắn miễn phí, nên khách thường đến ăn vằn thắn, mua hai miếng đậu hủ, sang bên mua vài lạng thịt, nấu lấy mỡ kho đậu hủ, đủ cả nhà bữa cơm thơm ngào ngạt.

 

Ta cũng giúp đại nương giặt đồ, xỏ kim, phụ khuân vác thịt.

 

Sau đó, bà thương quá, hỏi tuổi còn trẻ mà bươn chải một ngoài phố. 

 

Ta kể cho bà chuyện của và Triệu Thiên, chỉ giấu tên tuổi.

 

xong giận dữ, mắng Triệu Thiên là kẻ phụ bạc:

 

“Nữ nhi ngốc, chắc là con tên phụ tình gạt ! Con truyện Trần Thế Mỹ ? Tên phụ bạc chắc là bỏ con, sợ mang tiếng, bèn giả vờ mất trí nhớ, để danh chính ngôn thuận mà bỏ rơi con, cưới thiên kim môn đăng hộ đối!”

 

Ta sững sờ, lâu mới :

 

“Hắn .”

 

Bà nghiến răng, dí tay lên trán :

 

“Con ơi con, thấy quan tài đổ lệ. Rồi sẽ một ngày con hiểu con lừa lớn thế nào!”

 

Lời xong bao lâu, thực sự c.h.ế.t tâm.

 

Triệu Thiên đính hôn .

 

Đối tượng đương nhiên biểu tiểu thư Triệu gia, mà là trưởng nữ dòng chính nhà Quang Lộc đại phu.

 

Nam tài nữ sắc, môn đăng hộ đối.

 

Một mối nhân duyên trời tác hợp.

 

Khắp đầu phố cuối ngõ đều bàn tán chuyện hôn sự của trạng nguyên Triệu gia và thiên kim nhà Quang Lộc đại phu, còn quầy của thì liên tục gây sự, đổ vỡ lung tung.

 

Đại nương xót , hỏi đắc tội với ai

 

Ta một lời, đến ngày thứ năm thì chờ chờ.

O mai d.a.o Muoi

Hôm quầy của lật. Ta kinh nghiệm, nấu vằn thắn nhưng nguyên cả đậu hủ cũng đá văng rải rác đầy đất, giẫm đến nát bét. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/huong-ve-troi-xanh-phuong-bac/6.html.]

Ta thể xổm, đành quỳ xuống mà nhặt những miếng còn lành, nghĩ bụng đem về cắt bỏ phần dính bụi, bên trong rửa sạch, nghiền , trộn chút mỡ bà đại nương để dành, cho lũ mèo hoang ăn.

 

Đang nhặt, bỗng xuất hiện một đôi giày đống đậu hủ giẫm.

 

Ta sững , ngẩng đầu, ngược sáng thấy gương mặt buồn vui của Triệu Thiên.

 

Hắn ngược sáng, rõ nét mặt , nhưng vẫn cứ như

 

Thật lâu , mới :

 

“Ngươi rời khỏi đây .”

 

Ta :

 

“Mọi đều tin thành , thế từng một đến quan tâm ?”

 

“Vị thiên kim qua cửa của , cũng để tâm đến một bán đậu hủ như ư?”

 

Hắn chẳng đáp, thật lâu lặp một câu:

 

“Ngươi rời khỏi đây .”

 

Ta khựng :

 

“Triệu Thiên, thực sự mất trí ?”

 

Hắn khẽ , lâu mới thấy :

 

“Ta là mất trí, chứ mất trí tuệ.”

 

Hắn xuống, ánh mắt ngang hàng với , cuối cùng cũng rõ thần sắc trong mắt , dường như là nghi hoặc, là bối rối nhưng nhiều hơn vẫn là lạnh nhạt:

 

Hắn :

 

“Thư phòng của , cái túi gấm méo mó trong hộp là nàng thêu, tờ tập kẹp trong sách là nàng luyện chữ, những nét vẽ bên cổ tịch sưu tầm là nàng vẽ, thậm chí mỗi bức tranh giấu trong ngăn bí mật đều là hình nàng.”

 

“Ta thấy cả hôn thư cho nàng, thấy song hỷ kẹp trong sách, đó là dạy nàng …”

 

Không hiểu vì , bỗng khẽ đầy giễu cợt:

 

“Ngay cả một tờ song hỷ phai màu cũng nỡ vứt…”

 

Hắn :

 

“Ta tìm dấu vết, Mạt nhi, từng yêu nàng.”

 

Ngừng một chút, bổ sung:

 

“Trước khi mất trí, yêu nàng.”

 

Hắn dường như bối rối, cũng vô cùng mệt mỏi, thở dài một tiếng, hỏi mà cũng như hỏi chính :

 

?”

 

Phải , vì ?

 

Ta kỳ thực thể hiểu Triệu Thiên, một lạnh lùng xa cách, kiêu ngạo tự phụ, luôn lấy mục tiêu trọng, từng phí sức chuyện vô ích. 

 

Mà trong mắt lúc , chẳng qua là một nha tầm thường.

 

Ta nghĩ, chắc chắn từ nhiều dấu vết xác thực rằng từng thật lòng yêu , xác thực rằng lời đều là sự thật. 

 

Loading...