HƯỚNG VỀ TRỜI XANH PHƯƠNG BẮC - 8
Cập nhật lúc: 2025-07-26 21:43:38
“Người cưới ngươi tên là Triệu Vương, là Triệu Tư. Báo quan? Cứ báo thử xem ai để ý .”
Rồi dần dần biến thành khuyên dụ:
“Triệu Thiên học hành như , nếu trở về Triệu gia mãi mang tiếng con hoang, khoa cử cũng chỉ trích. Dù về Triệu gia, thứ tử vẫn hơn là gọi là con hoang.”
Mẫu cứng cỏi đến , một khi con cũng sinh nhược điểm.
Quỳnh nương từng rơi một giọt lệ, cuối cùng cũng rơi lệ mà thoả hiệp.
Bà đưa và Triệu Thiên trở về Triệu phủ. Chúng ở nơi hẻo lánh nhất, đến nội viện là địa bàn của Vương thị.
Khi chúng chịu ít khổ cực.
Có lẽ vì tâm tình u uất, đến đông năm , Quỳnh nương mắc trọng bệnh, cố gắng chống chọi vì yên tâm với con và cả , đứa bé bà nhặt về nuôi nấng.
rốt cuộc bà vẫn qua khỏi.
Lúc lâm chung, bà rơi lệ ngớt, mắt trợn trừng thể thành lời.
Ta đến nghẹt thở. Nhìn bà giãy giụa, lòng càng thêm đau.
Ta nức nở thề: “Quỳnh nương, cứ yên tâm, sẽ lấy cả sinh mệnh mà bảo hộ Triệu Thiên.”
Quỳnh nương , miệng mấp máy lâu, mới cố thốt câu cuối cùng:
“Con… con cũng … sống cho… thật .”
Sau đó, chỉ còn và Triệu Thiên nương tựa lẫn .
Từ đó chẳng bắt nạt nữa. Cả hai như dã thú nhỏ co ro giữa gió lạnh, dùng ấm sưởi cho .
Vương thị cho học.
Ta lanh lẹ, ca ca bà thích sách nên thường lén thư phòng trộm sách cho Triệu Thiên , cùng thức suốt đêm, sáng sớm đem trả.
Chúng bút mực giấy nghiên.
Mỗi món Vương thị đều quản nghiêm, chẳng dám lấy.
Triệu Thiên chỉ thể dùng nước lên mặt đất, xót lòng liền âm thầm học thêu.
Chiếc túi thêu trong hòm của Triệu Thiên, lẽ là vật đầu tiên tặng , ngờ giữ đến tận hôm nay.
Trong phủ cũng nha thương xót lén giúp chúng nhưng cuộc sống vẫn thiếu thốn trăm bề.
Về , thêu thành thạo bắt khi trộm sách.
Ca ca của Vương thị cùng đám gia nhân đánh đập tàn nhẫn, cho đến khi Triệu Thiên nhận sự lạ mà đến tìm .
Ta sợ nổi giận đánh , cả hai càng khó sống, bèn nén đau :
“Triệu Thiên, .”
Khi cao ráo, tuấn tú trầm lặng, thấy liền đỏ hoe mắt.
Hắn siết chặt nắm tay, ngẩng đầu :
“Ngươi tha cho Mạt nhi, đánh .”
Ta tận mắt thấy quỳ gối chui qua háng ca ca Vương thị, lòng như xé nát, gào thảm thiết.
O mai d.a.o Muoi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/huong-ve-troi-xanh-phuong-bac/8.html.]
Trên đường dìu trở về, kể chuyện Hàn Tín, Câu Tiễn… nhưng đến nổi. Chỉ nhớ rõ câu cuối của :
“Mạt nhi, một ngày nào đó, sẽ để ngươi giẫm lên đầu tất cả bọn chúng.”
Về , ca ca Vương thị nhận tài năng của Triệu Thiên, thường ném hết bài vở cho , còn thì rượu chè đàn đúm, cũng xem như phúc hoạ song hành.
Rồi Vương thị phát hiện, lòng sinh sợ hãi, vu cho Triệu Thiên trộm vòng tay tổ truyền.
Dâng lên lão thái thái và phụ , đưa chúng đến điền trang, kỳ thực là đuổi ngoài mặc kệ sống c.h.ế.t.
Năm , chúng mới mười bốn.
Ngoài tro cốt và bài vị của Quỳnh nương, và chẳng mang theo thứ gì.
Sáu tuổi Quỳnh nương cứu, mười tuổi cùng Triệu Thiên trở về Triệu phủ, mười bốn tuổi cùng lưu lạc đầu đường xó chợ, mười tám tuổi bài vị Quỳnh nương bái đường thành , hai mươi tuổi thấy sắc phong Trạng nguyên trẻ nhất lịch sử Đại Dao.
Nay, bước sang sinh thần hai mươi mốt, phu quân ngã ngựa mà vong, vấn tóc thành quả phụ, trong bụng còn một thai nhi sáu tháng, đứa con lưu khi khuất.
Phải, khi rời khỏi Triệu phủ mới mang thai ba tháng.
Đứa nhỏ cũng thật kiên cường, những ngày tháng Triệu Thiên gặp nạn, khổ sở như thế mà nó vẫn trụ vững.
lẽ do thời gian đầu quá cực nhọc, thai nhi chậm lớn, đến sáu tháng mà vẫn lộ bụng rõ ràng.
Hôm Triệu Thiên tìm đến là mùa đông, áo choàng dày cộm, quỳ gối, nhận cũng là lẽ thường.
Ta nghĩ, vì đứa trẻ thể ở nữa.
Triệu Thiên đưa cho nhiều ngân phiếu. Làm quan, gia chủ, tay quả nhiên rộng rãi.
Ta với đại nương Tề quận, bà đỏ mắt bụng nhô , bảo:
“Ngươi là quả phụ trẻ, còn mang thai, đường xa vạn dặm hiểm trở lắm .”
thể để đứa nhỏ sinh tại kinh thành. Không thể để nó con đường của phụ nó.
Đại nương trầm ngâm một hồi như hạ quyết tâm, :
“Cô nương, phu quân mất sớm, nữ nhi xuất giá khó sinh mà mất. Ta vốn còn ai thích. Nếu ngươi bằng lòng, nhận dưỡng mẫu, cùng ngươi đến Tề quận.”
Ta hiểu rõ, bà bỏ tất cả để theo đến Tề quận là quyết định lớn đến nhường nào.
Vậy nên lập tức quỳ xuống, dập đầu mà :
“Nương, con nguyện phụng dưỡng đến cuối đời.”
Lệ lớn như hạt đậu rơi khỏi gò má bà, môi mấp máy mỉm :
“Tốt… Tốt…”
“Mẫu nữ chúng cùng về Tề quận.”
7
Một cái chớp mắt, cùng với dưỡng mẫu ở đất Tề quận tròn năm năm.
Chúng đều thích nơi , gió Tề quận là làn gió biển ấm áp ẩm ướt.
Ta chẳng còn bán đậu hũ bánh vằn thắn nữa, dưỡng mẫu cũng bán thịt heo nữa .
Ta mở một tửu lâu, ban đầu nhiều ức h.i.ế.p chúng cô nhi quả phụ.