HƯỚNG VỀ TRỜI XANH PHƯƠNG BẮC - 7
Cập nhật lúc: 2025-07-26 21:43:37
Tin rằng với trí tuệ của , cũng sớm sự giả dối của những trong Triệu phủ, cho nên càng nghi hoặc mà quan sát , quan sát thật lâu, vẫn hiểu vì từng yêu .
Triệu Thiên khi xưa vì yêu ?
Hắn hiểu nổi chính bản .
Giống như từng , trái tim Triệu Thiên là một khối đá lạnh lẽo, ai nó thì tranh thủ lúc nó còn hóa đá mà sưởi ấm.
Một khi hóa đá, kẻ khác dù cố thế nào cũng thể sưởi .
Hắn từng yêu nên vì mà buông bỏ tất cả.
Giờ còn yêu, cũng thể vì lợi ích mà buông tay .
Hắn đối với khác, vốn luôn là như thế, ngoan độc quyết tuyệt.
Thậm chí với chính , cũng tàn nhẫn như , thứ đều thể trở thành công cụ.
Chỉ là những lời của Triệu Thiên khiến càng thêm chắc chắn, Triệu Thiên khi xưa thật sự từng thật lòng yêu .
Bằng với tính cách và thủ đoạn của , vì một đơn thuần như mà cưới hỏi đường hoàng?
Có lẽ phần dịu dàng và thiện lương nhất trong , đều trao cho .
Nghĩ tới đó, bỗng bật , mà lòng nhẹ tênh, vui vẻ vô cùng.
Triệu Thiên , lẽ ngờ phản ứng , thoáng sững sờ.
Ta đủ , mới chăm chú , :
“Triệu Thiên, chúc toại nguyện.”
Trước rời , vì cứ nghĩ, nếu một ngày nhớ , buông bỏ nhẹ nhàng như thế, sẽ đau lòng.
giờ hiểu , rời khỏi Triệu Thiên dù là với khi còn nhớ quên, đều là điều .
Ta đối với , nay chỉ là gánh nặng chậm bước chân mà thôi.
Hắn vì , ở những nơi , lẽ buông bỏ nhiều thứ, đến mức khi mất trí nhớ cũng hiểu nổi chính .
Không , sẽ sống hơn, thuận lợi hơn.
Ta chỉ là hiểu điều đó. Huống hồ, giờ một lý do, thể rời .
6
Đại nương hỏi định .
Ta nghĩ ngợi một hồi, đáp: “Đi Tề quận .”
Tề quận là quê hương của Quỳnh nương.
Ta từng bà kể với và Triệu Thiên rằng, quê bà hoa hoè nở trắng cả triền đê, biển cả xanh ngắt, bà từng bảo:
“Nếu thể, thật mang hai đứa về quê ngắm một chuyến.”
Quỳnh nương năm mười hai tuổi ly hương, theo phụ mẫu dời về phương Bắc.
Khi phụ bà nghề buôn lụa, gia cảnh tệ.
Về phụ gặp nạn, mẫu đến mù cả mắt, Quỳnh nương bèn gánh vác lấy gia đình, mở một sạp đậu phụ mưu sinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/huong-ve-troi-xanh-phuong-bac/7.html.]
Năm gặp phụ của Triệu Thiên, bà chỉ mới mười sáu, là đậu phụ tiên tử nổi danh Tây Nhai.
Vì bà thích , tâm địa thiện lương, dung mạo đoan trang, đương nhiên cũng khiến đám du côn lưu manh lắm kẻ dòm ngó.
láng giềng gần xa rõ cảnh nhà bà, ai nấy đều sẵn lòng giúp đỡ.
O Mai d.a.o Muoi
Phụ Triệu Thiên năm cưỡi ngựa ngang qua sạp đậu phụ, vì tránh một tiểu hài tử chạy băng qua đường mà đổ cả sạp hàng.
Phụ thời trẻ phong tư tuấn tú, cư xử lễ độ, xuống ngựa liền gập xin . Khi ngẩng đầu thấy Quỳnh nương, chỉ sững một khắc.
Khi Quỳnh nương kinh thành, phụ Triệu Thiên cũng chỉ là dạo thưởng hoa cùng bằng hữu, ngang qua đất Thông thành.
nhan sắc Quỳnh nương say đắm, lập tức mua một viện trong thành, giả thương nhân buôn muối mới chuyển tới.
Để lừa bà, ông còn thuê đóng giả phụ mẫu.
Quỳnh nương nào ngờ đời dùng mưu kế để lừa một thiếu nữ từng chuyện đời?
Bà chịu , cũng gả cho kẻ nào thị , mà phụ Triệu Thiên đang chìm đắm trong si mê, chịu buông?
Vậy nên đường mật ngọt ngào, thề thốt trăng , giả danh mượn tuổi, bày hôn lễ cùng đôi phụ mẫu giả, cưới bà thành thê tử giả.
Khi Triệu Thiên hai tuổi, mẫu Quỳnh nương cũng qua đời.
Ngoài trượng phu và nhi tử, bà chẳng còn thích, phụ lẽ cũng đôi phần chân tình, dùng lừa dối dỗ dành, đem bà kinh, mua một ngôi nhà ở hướng ngược Triệu phủ, là tân gia của hai .
Quỳnh nương tin là thật.
Phụ Triệu Thiên là thương nhân, xa, bà cũng chẳng nghi ngờ, bắt đầu bán đậu phụ kiếm sống.
Ta, năm sáu tuổi, là kẻ trộm đậu hủ của bà, bắt , bà bèn dẫn về cho bạn với Triệu Thiên.
Thuở nhỏ Triệu Thiên nghịch ngợm, lẽ do phụ vắng nhà thường xuyên.
Còn khi mới nhặt về, hiểu phận, nhẫn nhịn nên bắt nạt mãi.
Cũng quá đáng, nhiều nhất là lấy sâu dọa , kéo tóc, mỗi như thế Quỳnh nương đều nghiêm khắc quở trách .
Càng mắng, càng ấm ức nên càng ghét thêm.
Ta ngoan ngoãn, mỗi ngày giúp bà xay đậu, đậu hũ, nghề đậu hũ của chính là do bà dạy. Bà :
“Mạt nhi, sống ở đời một nghề nuôi .”
Năm đó, chính thất của phụ Triệu Thiên mang theo đoàn đến Ngô Đồng viện.
Ta vẫn nhớ như in nụ cao ngạo của bà ngày .
Vừa cửa, bà quanh một vòng, :
“Phu quân nuôi ngươi ở ngoại viện, sinh một đứa con riêng, còn tưởng lòng hẹp hòi, dung nổi .”
Nụ bà như rắn độc, khiến lạnh cả sống lưng.
Sau đó… chính là hai năm hỗn loạn.
Quỳnh nương cãi , lóc, mắng mỏ; phụ Triệu Thiên thì như hồ lô bịt miệng, mãi đến khi chịu mới lạnh giọng:
“Đứa nhỏ cũng sinh , còn cãi cái gì?”
Rồi trở thành đe doạ: