Huyễn Thần
Chương 1: Chương 1 :Sơ lâm dị giới
HUYỄN THẦN
Tác giả: Vân Thiên Không
Chương 1:Sơ lâm dị giới
Dịch : Shihamaru
Biên dịch: blackcat132
Biên tập :blackcat132
Nguồn : tangthuvien
Khách khách khách... khách sát!
Lôi điện màu tím che kín cả bầu trời đêm, vốn một mảnh thảo nguyên đen nhánh, trong sát na này biến thành rõ ràng dị thường. Trên thảo nguyên lầy lội, dưới quang mang của tử điện, một đạo bóng đen gian nan giãy dụa.
Ngẩng đầu lên nhìn tia chớp màu tím che kín cả bầu trời đêm, cảm thụ uy lực hủy thiên diệt địa, hắn không khỏi khiếp sợ uy lực cường đại của tự nhiên. Tại giờ khắc này…hắn cảm thấy chính mình nhỏ bé yếu đuối như thế nào.
Gian nan xoa xoa nước mưa trên mặt, ngửa đầu nhìn trời, mưa to trong nháy mắt như hắt vào hai mắt, ngăn cản tầm mắt của hắn. Trận mưa này... thật sự quá lớn!
Nam nhi tên là Lý Dật, năm nay mười sáu tuổi, là người Thượng Hải, năm nay đỗ vào trường trung học, là một bình thường tân học sinh không thể bình thường hơn được nữa.
Về phần tại sao hắn lại xuất hiện phiến đại thảo nguyên này, nói thật, hắn cũng không hiểu tại sao cả. Vốn định thừa dịp trước khi khai giảng để đến khu phụ cận xả hơi tí, nhưng không thể tưởng được, vừa đi tới liền xuất hiện ở phiến thảo nguyên này.
Trong trí nhớ của hắn, vùng ngoại ô của Thượng Hải tựa hồ như không có thảo nguyên tươi tốt như thế này. Hơn nữa…nhìn về bốn phương hoàn toàn không thấy những tòa kiến trúc cao lớn!
Ba tức……………….Ba tức……………….Ba tức……………….
Cước bộ gian nan, hắn khó khăn bước về hướng mà hắn nhận định. Trời mưa như trút nước, quần áo trên người hoàn toàn ướt hết. Nước mưa lạnh lẽo buốt giá, vô tình rửa sạch.
Công phu không phụ người có tâm, dưới sự kiên trì của hắn, rốt cục, hắn cũng đã tìm được một con đường giấu trong thảo nguyên lầy lội mà ngươi không cách nào có thể tưởng tượng được có con đường nào lầy lội hơn. nguồn
Nhìn con đường lầy lội, đọng lại đầy nước mưa, hắn không khỏi cười khổ một trận. Sau đó, hai mắt đột nhiên biến thành màu đen, cuối cùng mất đi tri giác.
Trong mơ hồ, tiếng chuông đing đương vang lên bên tai ta, sau đó…hắn cảm giác như ai đó đang bế thân thể cảu hắn lên... lại mất đi tri giác.
Hắn biết, hắn đã bị cảm rồi. Người nóng rần lên, bệnh tình rất nghiêm trọng. Cũng khó trách, một thiếu niên 16 tuổi yếu đuối, dầm giữa trời mưa, lạnh buốt suốt gần một ngày, không bị bệnh mới là sự lạ.
Chậm rãi mở mắt, nhìn xung quanh một chút, hắn phát hiện chính mình đang nằm trên một tảng đá trong phòng. Vách tường không có sơn, ngay cả cửa sổ cũng không có. Trên nóc nhà chỉ có hai lỗ thông gió, ánh sáng từ hai lỗ thông khí chiếu thẳng vào người, làm cho hắn cảm giác được một tia ấm áp.
Khó khăn mấp máy môi, cảm giác khát nước dị thường mãnh liệt. Vừa định há mồm muốn gọi người ta lấy giúp chén nước, cửa phòng vang lên một tiếng, có người tiến vào.
Cửa vừa mở, một nữ hài tử thân mặc bạch y cùng với một trung niên ăn mặc quái dị lặng lẽ đi vào, hơn nữa còn trực tiếp hướng thẳng tới hắn.
Nhìn người trung niên không chớp mắt, nói thật ra, trang phục của người này thật sự rất quái dị. Hắn lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên thấy người mặc trang phục như vậy.
Quần áo của người kia hoàn toàn được may từ các loại da cứng rắn, bởi vì thời gian mặc quá dài nên mặt ngoài của quần áo đã rất bóng láng giống như áo giáp, kèm theo những vết bẩn không cân xứng, nhìn kĩ thì có vẻ rộng thùng thình, dị thường nhơ nhuốc.
Đó cũng chưa phải là điều ghê tởm nhất, mà ghê tởm nhất chính là khe hở chỗ giao nhau của áo giáp, dĩ nhiên đã bị vấy bẩn bởi những miếng thịt sống được lấp đầy ở khắp nơi. Hãy xem, thật sự là ghê tởm, cái đó làm cho hắn liên tưởng tới một cái móng tay bám đầy bụi bặm. Cảm giác cũng không sai biệt lắm.
Không biết có phải do lỗi của hắn hay không, trên người trung niên kia, hắn cảm giác được một loại hơi thở không thoải mái. Mặc dù hắn không biết hắn làm gì, nhưng nhìn bên ngoài, hắn rất giống một kẻ đồ phu, là một người làm thịt lợn, hoặc là làm thịt bò. Trên người của người này, không, đúng hơn là trên khải giáp của y yếu ớt tản ra một mùi. Đúng rồi, chính là mùi máu tươi!
“Ngươi cảm giác thế nào? Có hay không cảm thấy nóng lên?” Trong lúc suy tư, một cánh tay mảnh khảnh lạnh lẽo đặt lên trán hắn, đồng thời, một âm thanh ôn nhu vang lên bên tai.
Cảm thụ cánh tay lạnh lẽo mà dịu dàng, một cảm giác thoải mài từ tận tâm can nổi lên. Cùng lúc đó, một hơi thở hương vị ngọt ngào nhanh chóng xộc thẳng vào mũi hắn.
Ánh mắt mơ màng dời từ chủy thủy bên hông của trung niên nhân về hướng cô gái một thân bạch y. Nhất thời hắn không khỏi kinh thán lên.
Dung mạo của cô gái kia rất bình thường… Làm cho hắn sợ hãi chính là quần áo của cô gái ấy. Đây là bộ quần áo mà hắn chưa bao giờ thấy qua, quá kì lạ!
Hắn không học trường thời trang, cũng không hình dung được đây là khuôn mẫu nào. Tóm lại, mặc dù trang phục đều màu trắng, nhưng cách may hoàn toàn không giống với cách mà trước kia hắn đã biết. Vừa thần thánh, vừa tao nhã, thoạt nhìn rất thuần khiết, rất trong sáng.
Gật đầu nhận thức, cô gái thu tay trở về, khe khẽ dùng khẩu âm và ngữ điệu na ná tiếng Thượng Hải nói với trung niên nhân bên cạnh: “Ngươi yên tâm, hắn chẳng qua bị thủy nguyên tố xâm nhập. Hỏa nguyên tố trong cơ thể tự động chống cự thôi, rất nhanh có thể chữa khỏi.”
Mặc dù hắn không có khả năng nghe hiểu từng chữ rõ ràng, nhưng có tám phần nội dung giống với tiếng Thượng Hải là nghe được. Nói thật ra, nếu không phải là người Thượng Hải, đúng là người nghe sẽ không hiểu nàng đang nói cái gì. So với ngoại ngữ quả thật còn khó nghe hơn.
Cũng may hắn là người Thượng Hải, mặc dù tiếng của nàng cùng tiếng Thượng Hải bản địa có chút bất đồng, nhưng từ ý nghĩa của lời nàng cũng có thể đoán được tám chín phần. Trung Quốc là như vậy, lãnh thổ và tư nguyên rộng lớn, có biết bao nhiêu thổ ngữ, tiếng Thượng Hải đã biến đổi như thế, có lẽ cũng được coi như một trong những thổ thoại của Thượng Hải đi.
Đang trong lúc suy tư, gian phòng tối tăm đột nhiên sáng rực lên. Nghi hoặc quay đầu lại, khung cảnh trước mắt nhất thời làm cho hắn há to miệng, hoàn toàn ngây người.
Giờ phút này…vẻ mặt bạch y nữ tử trang nghiêm, hai tay nhẹ nhàng ôm trước ngực. Cùng lúc đó, một đạo quang cầu màu trắng nhu hòa nhanh chóng xuất hiện trong tay nàng.
Vật…vật…kia gọi là cái gì? Ma thuật? Dị năng đặc biệt?
Trong lúc ngưỡng mộ, cô gái nhẹ nhàng đẩy ra. Nhất thời…quang cầu màu trắng chầm chậm bay tới trước mặt hắn. Trong quang mang màu trắng, một tia bạch sắc quang vũ rơi xuống trên thân thể nam nhi.
Kinh ngạc nhìn bạch sắc quang vũ rơi trên thân thể tất cả đều biến mất. Nhất thời, cảm giác lúc nóng lúc lạnh trong cơ thể biến mất. Một cảm giác ấm áp, thoải mái đến cực hạn trong cơ thể hắn đứng lên.
Rất nhanh, thật sự rất nhanh…có lẽ, thời gian chỉ có ba bốn giây, quang cầu liền biến mất. Cùng lúc đó…lực lượng một lần nữa lại xuất hiện trong cơ thể, cảm giác yên lặng một chút. Lão thiên! Dĩ nhiên trạng thái của hắn đã tốt hẳn lên. Ngoại trừ còn có chút đói bụng ra, trên người tràn ngập lực lượng!
Đang lúc vui mừng, hắn đang muốn hướng tới bạch y nữ tử nói lời cảm ơn, nhưng nàng lại mở miệng trước. khẽ nhíu mày, nàng lo lắng nói: “Tra Khắc Tư, thân thể đứa bé này quá yếu. Ngươi sau này cần phải dạy hắn thật tốt. Thật không thể tin được, thể chất của đứa bé này lại không bằng một hài tử tám chín tuổi. Như vậy thì không thể sinh tồn trên thế giới này.”
Nghe cô gái nói, mặt trung niên nhân kia không khỏi có chút đỏ lên, gãi đầu xấu hổ nói: “Ôn Toa, ngươi hãy nghe ta nói, đứa bé này không phải…”
Nhíu nhíu mày, không đợi Tra Khắc Tư nói xong, bạch y nữ tử không kiên nhẫn: “Được rồi! Ta biết, đứa nhỏ này không phải là người của thôn các ngươi, là các ngươi cứu được trên đường. Nhưng rốt cục là vì cứu người hay vì cái gì, ngươi phí tâm giúp hắn một chút nhé. Chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn hắn bỏ mạng sao?”
Nhìn vẻ nặt cười khổ của bạch y nữ tử, Tra Khắc Tư bất đắc dĩ gật đầu nói: “Được rồi, Ôn Toa. Ngươi cho tới bây giờ chưa từng yêu cầu ta cái gì nhưng lại cứu ta vô số lần. Vốn…ta không muốn quản, nhưng nếu ngươi đã mở miệng, vậy ta nhất định sẽ toàn lực giúp hắn!”
Nghe Tra Khắc Tư nói xong. Ôn Toa mỉm cười gật đầu, quay mặt lại nhìn ta lần nữa. Đến khi ta phản ứng trở lại, nàng đã nhẹ nhàng xoay người đi ra hướng cửa.