Hy Vọng Bạn Cũng Có Não - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
5.
Tan học xong, Tô Mộng cầm phiếu mới đi nộp cho thầy cố vấn, ai ngờ đúng lúc đó bí thư chi bộ khoa cũng có mặt ở văn phòng, đang hỏi thăm về tình hình tâm lý sinh viên.
“Yên tâm đi ạ, mọi thống kê đều được chúng tôi thực hiện nghiêm túc, tuyệt đối không qua loa.”
Thầy cố vấn vừa nói vừa ra hiệu bằng mắt cho Tô Mộng mau rời đi.
Ai ngờ cô ta hoàn toàn không hiểu ý, mà còn quay sang hỏi bí thư:
“Bí thư ơi, sao trong phiếu đánh giá tâm lý lại phải điền hết là ‘không’ vậy ạ? Đây là quy định của nhà trường sao?”
Không khí lập tức đông cứng vài giây.
Thầy cố vấn há miệng cứng đờ, không nói nổi một lời.
Bí thư thì cau mày, ánh mắt sắc lạnh nhìn sang thầy, nghiêm nghị hỏi:
“Là ai cho phép các anh làm giả đánh giá tâm lý thế hả? Đây là vấn đề nghiêm trọng, sao lại qua loa đối phó được?”
Thầy cố vấn vội vàng chữa cháy:
“Không phải vậy đâu ạ! Là do sinh viên tự ý điền bậy, chúng tôi cũng không kiểm soát được. Giờ các em ngại, sợ bạn bè biết mình có vấn đề nên mới chọn hết ‘không’, tôi cũng đành chịu thôi…”
Trong lòng ông thì đang rủa thầm Tô Mộng đến mấy trăm lần—đúng là đồ thần kinh!
Mà quả thực tôi nói chẳng sai chút nào, cô ta chính là dạng quái thai chính hiệu!
Tô Mộng vẫn ngây thơ vô số tội, tiếp tục bổ dao:
“Không phải ạ, lớp trưởng bảo là thầy dặn điền hết ‘không’. Chắc là thầy quên mất rồi?”
Bí thư nghe xong thì khỏi cần nói thêm, lạnh lùng ra lệnh: toàn bộ sinh viên phải làm lại đánh giá, và bắt buộc phải trung thực.
Sau khi bí thư đi, thầy cố vấn quay sang trừng mắt với Tô Mộng:
“Em bị điên à? Tự dưng lên văn phòng phát bệnh gì vậy?!”
Tô Mộng vẫn ngây thơ:
“Em chỉ nói thật thôi mà, đâu ngờ bí thư lại nổi giận như thế. Sao lại trách em được?”
“Không trách em thì trách ai? Cái đầu em là dùng để thi đại học hay để trang trí đấy?! Có phải em quay cóp thi không?!”
“Cút ra ngoài cho tôi! Đừng để tôi thấy mặt em nữa!”
Thầy tức đến mức muốn xông lên bóp cổ cô ta, mà khổ nỗi chẳng thể phạt gì được, chỉ đành nuốt cục tức vào bụng.
Vì màn “chính trực dở hơi” của Tô Mộng, cả lớp tôi bị ép làm lại bài đánh giá tâm lý, lần này bắt buộc phải trả lời đúng tình trạng thật.
Ai vẫn điền đại đều bị gọi vào văn phòng nói chuyện cả buổi chiều.
Không thể phạt Tô Mộng công khai, nhưng thầy cố vấn cũng có cách “đâm sau lưng”:
Cuối ngày, sau cả buổi ép sinh viên ngồi nghe “chấn chỉnh”, ông nhẹ nhàng thêm vài câu:
“Thật ra thầy cũng không muốn làm khó các em đâu, nhưng vì mấy hôm trước bạn Tô Mộng phản ánh lên bí thư, nên mới ra nông nỗi này… Nhưng bạn ấy cũng là lo lắng cho mọi người thôi, quan tâm đến sức khỏe tâm lý của các em.”
Mấy lời nhẹ tênh đó đã đủ khiến cả lớp dồn ánh mắt căm hận vào Tô Mộng. Mấy bạn chưa biết còn đi lên tường confession tìm hiểu “đứa nào là Tô Mộng”.
Chẳng mấy chốc, cô ta trở thành “hot girl” trong trường—đi đến đâu cũng bị thì thầm chỉ trỏ, ăn cơm căng-tin cũng bị chửi sau lưng.
Sau này, thầy cô phân nhóm làm bài tập cũng không ai muốn làm chung với cô ta.
Cô ta quay sang nhờ tôi, nhưng tôi đã hẹn trước với Hoàng Khả Y nên từ chối.
Lúc tôi và Khả Y chuẩn bị ra khỏi lớp để đi ăn cơm, Tô Mộng lại gọi giật:
“Tạ Lộ! Tớ không hiểu mình đắc tội gì với cậu. Sao cậu không cho tớ cùng nhóm làm bài?”
Tôi lạnh nhạt liếc nhìn cô ta. Cô ta rõ ràng đang cố đạo đức giả giữa lớp học, bắt tôi khó xử.
Tôi thẳng thừng:
“Xin lỗi nhé, nhóm tôi đủ người rồi. Cậu hỏi nhóm khác đi.”
Tô Mộng bối rối:
“Nhưng các bạn khác đều làm nhóm với bạn cùng phòng rồi. Nhóm của cậu chỉ có hai người, thêm tớ là vừa đẹp…”
Nói rồi mắt cô ta rưng rưng, như thể bị ức hiếp lắm vậy.
Đúng lúc đó, một nam sinh phía sau đứng dậy nói:
“Chuyện nhỏ thế mà cũng so đo à? Là bạn cùng lớp với nhau, thêm người có gì ghê gớm đâu? Tạ Lộ, các cậu ở chung một phòng, đừng nhỏ mọn như thế chứ?”
Cậu ta tên là Đường Nghiêm. Tô Mộng tuy đầu óc có vấn đề, nhưng trông cũng xinh. Hồi mới nhập học cũng có vài nam sinh định theo đuổi cô ta, Đường Nghiêm là một trong số đó.
Tôi còn chưa kịp phản bác thì Hoàng Khả Y đã lên tiếng trước:
“Nếu là bạn cùng lớp, vậy thì để Tô Mộng vào nhóm của cậu đi. Nhóm tôi đủ người rồi, chỉ là thêm một người thôi mà, đừng nhỏ mọn quá ha?”
Đường Nghiêm đơ người hai giây, Tô Mộng thì vội nhìn cậu ta bằng ánh mắt cầu cứu.
Cậu ta vốn có tình cảm với Tô Mộng, hơn nữa cũng chẳng bị ảnh hưởng gì từ vụ đánh giá tâm lý nên vẫn có thiện cảm với cô ta. Cuối cùng cũng đồng ý cho cô ta gia nhập nhóm.
6.
Hoàng Khả Y kéo tôi rời khỏi lớp, vừa đi vừa nhịn cười không nổi:
“Tên ngốc đó còn hí hửng, lát nữa có ngày khóc ròng.”
Tô Mộng đầu óc vốn đã có vấn đề, làm bài nhóm thì càng thảm hại. Cô ta đến cả chuyện chuyển đổi ngôn ngữ trên máy tính cũng không biết, phải chỉ tận tay. Nói nặng chút là cô ta lại lôi hoàn cảnh gia đình ra than vãn:
“Tớ là con nhà quê, chưa dùng máy tính bao giờ...”
Bảo đi tìm tài liệu thì đến sao chép dán cũng không biết. Bảo không làm gì, chỉ lên thuyết trình thì đứng trên bục lại ấp a ấp úng nói chẳng ra câu, kéo cả nhóm xuống đáy bảng.
Tôi và Hoàng Khả Y thà làm nhiều việc hơn còn hơn rước “của nợ” vào nhóm.
Nhưng giờ có Đường Nghiêm "dũng cảm" gánh rồi, tôi bèn nhắn tin hỏi thẳng:
“Cậu thích Tô Mộng à?”
Phải một lúc sau cậu ta mới nhắn lại:
“Cậu cũng nhìn ra à?”
Tôi cạn lời, nhưng vẫn gửi tiếp một câu cảnh báo:
“Nhắc trước, Tô Mộng mù công nghệ lắm, làm việc nhóm toàn kéo lùi tiến độ. Cẩn thận đấy.”
Đường Nghiêm đáp ngay:
“Chuyện nhỏ thôi. Vì không rành máy tính mà bị cô lập thì hơi quá. Tôi thêm tên cô ấy vào là xong, mấy chuyện nhỏ nhặt thôi, tôi không như mấy người con gái hay so đo.”
Thấy cậu ta tự tin vậy, tôi cũng mừng thầm—đưa Tô Mộng cho cậu gánh, chúc may mắn!
Quả nhiên, khi tôi và Hoàng Khả Y cật lực làm bài nhóm, thì Tô Mộng như chẳng có gì phải lo, nhởn nhơ hưởng thụ.
Đến ngày thuyết trình nhóm, từng nhóm lên trình bày. Nhóm Đường Nghiêm vừa chiếu slide đầu tiên, tôi đã thấy tên Tô Mộng xuất hiện bên cạnh.
Nhưng tôi biết rõ, cô ta chẳng làm gì cả.
Sau khi Đường Nghiêm trình bày xong, thầy chuẩn bị nhận xét thì Tô Mộng bất ngờ đứng bật dậy:
“Đường Nghiêm, cậu viết nhầm rồi, tớ đâu có tham gia làm bài đâu!”
Tôi suýt bật cười thành tiếng.
Thầy giáo cau mày:
“Sao? Có chuyện gì vậy?”
Đường Nghiêm vội vàng chữa cháy:
“Không đâu thầy, bạn ấy là thành viên nhóm em, em giao cho bạn ấy tìm tài liệu...”
Cậu ta còn cố ra hiệu mắt cho Tô Mộng hiểu ý.
Nhưng vô ích. Cô ta nói ngay:
“Gì cơ? Tớ có tìm tài liệu hồi nào? Tớ không hề làm gì hết.”
Đường Nghiêm vội chữa cháy:
“Không nhớ à? Hôm đó sau khi học xong, cậu đưa tài liệu in cho tớ mà?”
Vừa nói, cậu ta còn giơ mấy tờ giấy làm bằng chứng. Nhưng với Tô Mộng thì vô ích—nói trắng ra trước mặt cũng không tiếp thu nổi.
“Đó không phải tài liệu tớ tìm, thầy ơi, em không làm gì trong bài này cả.”
Lúc này thì thầy giáo đã hiểu mọi chuyện, thản nhiên phán một câu:
“Không điểm.” Rồi kêu nhóm tiếp theo lên thuyết trình.
Mấy bạn trong nhóm của Đường Nghiêm nhìn Tô Mộng với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Thầy đi khỏi lớp, các thành viên lập tức gào lên:
“Cậu bị điên à?! Người ta cho tên cậu vào mà không biết cảm ơn còn quay ra phá đám?!”
Tô Mộng vẫn mặt dày như cũ:
“Các cậu tự ý ghi tên tớ, tớ hỏi cho rõ ràng thôi. Không lẽ cũng không được hỏi?”
Rõ ràng là cô ta kéo cả nhóm xuống, còn làm ra vẻ mình là người bị hại.
Mấy người thấy không nói được lý với cô ta thì quay qua trách Đường Nghiêm:
“Đã nói rồi đừng cho cô ta vào nhóm, cậu cứ cố! Giờ cả nhóm bị không điểm, nếu trượt môn thì ai chịu trách nhiệm?”
7.
Người ta có câu, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã—người thế nào thì chơi với người thế đó.
Nếu là người bình thường, bị chơi một vố như vậy đã tức đến tím mặt, tránh xa cho rồi.
Nhưng Đường Nghiêm không những không tức, mà còn cảm thấy Tô Mộng là người “thật thà, thẳng thắn, đáng quý”.
“Các cậu không vừa ý thì sao không nói từ đầu? Nói sau lưng thì giỏi lắm! Tô Mộng đâu có làm gì sai, bạn ấy chỉ không muốn gian dối với thầy giáo thôi!”
“Chuyện nhỏ như cái móng tay, kỳ thi cuối kỳ chăm chỉ một chút là được, đừng lấy cớ đổ hết lên đầu tôi với Tô Mộng!”
Nghe xong mấy lời chấn động não ấy, tôi không còn tâm trạng để cười nữa. Những người khác cũng trợn tròn mắt, không nói được câu nào, cuối cùng chỉ có thể phun ra một câu:
“Một đôi điên nam điên nữ, đúng là thần kinh!”
Vì nhóm đó bị dính điểm 0, mấy bạn còn lại thấy không công bằng nên chủ động lên gặp thầy xin làm lại bài.
May là thầy cũng hiểu chuyện, đồng ý cho mấy bạn ấy làm lại riêng, còn Tô Mộng và Đường Nghiêm thì giữ nguyên điểm 0.
Nhưng hai người này lại không bận tâm mấy, bởi vì chuyện lớn hơn đang xảy ra: họ chính thức yêu nhau.
Một buổi tối nọ, Tô Mộng ôm một bó hoa về ký túc, khoe với tôi và Hoàng Khả Y:
“Tớ với Đường Nghiêm chính thức quen nhau rồi!”
Tôi và Khả Y liếc nhìn nhau, đồng thanh:
“Chúc mừng! Kim đồng ngọc nữ, trời sinh một cặp!”
Cô ta còn tưởng chúng tôi thật lòng, vui vẻ ngồi xuống cười khúc khích.
Từ sau khi yêu nhau, hai người này càng ngày càng trơ trẽn. Mỗi tối gọi video trong ký túc, ồn ào không ai ngủ được.
Tô Mộng ngày xưa còn hay hỏi mấy câu “ngố ngố”, giờ thì chuyển sang làm nũng với người yêu. Mà Đường Nghiêm thì lại thấy mấy câu ngốc nghếch đó “dễ thương vô cùng”, còn cảm thấy như vậy càng khiến anh ta “được làm đàn ông đích thực”.
Tối đó tôi về ký túc lúc hơn 9 giờ, không thấy Tô Mộng đâu. Tôi đoán chắc hai người hẹn hò rồi, có khi đêm không về luôn.
Ai ngờ một lát sau điện thoại tôi đổ chuông. Là cô ta gọi. Tôi không bắt máy, vờ như không thấy.
Cô ta gọi ba cuộc liền không ai nghe, liền chuyển sang gọi cho Hoàng Khả Y.
Khả Y đang chơi game, chẳng thèm nhìn màn hình đã bấm nghe:
“Cậu không về thì liên quan gì tôi? Tôi bận.”
“Thế thì khỏi về luôn đi, ngủ ngoài đường nhé.”
Cúp máy xong, cô ấy quay sang tôi, đảo mắt một vòng: