Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Hy Vọng Bạn Cũng Có Não - Chượng 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

“Con này bị thần kinh. Bảo tôi xuống xin bác bảo vệ mở cửa chờ nó về. Tưởng mình là ai?”

 

Ký túc xá quy định 10 giờ đêm là khóa cửa. Nhưng bác bảo vệ cũng dễ tính, chỉ cần năn nỉ vài câu là mở. Có điều Tô Mộng thì không biết ăn nói, lại còn ngang như cua.

 

Quả nhiên, hơn 10 giờ, có bạn nữ trong lớp chạy đến gõ cửa báo:

 

“Tô Mộng đang bị kẹt dưới cổng, bác bảo vệ không cho vào.”

 

Biết có kịch hay, tôi với Hoàng Khả Y lập tức chạy xuống hóng.

 

Đến nơi, thấy Tô Mộng và Đường Nghiêm đang đứng ngoài cổng nắm tay nhau.

 

Đường Nghiêm bắt đầu giở chiêu:

 

“Bác ơi, cháu bị đau bụng, bạn gái cháu đưa cháu đi bệnh viện nên về trễ, bác cho cô ấy vào đi ạ.”

 

Tô Mộng quay sang ngơ ngác:

 

“Ơ? Cậu đau bụng lúc nào? Rõ ràng là tụi mình đi ăn ở phố ẩm thực mà?”

 

Bác bảo vệ nhìn họ một lượt:

 

“Vậy hai đứa làm gì dưới phố ẩm thực?”

 

Đường Nghiêm chữa cháy:

 

“Ăn xong thì đau bụng, đi bệnh viện. Đồ ăn ngoài đường không sạch.”

 

Bác bảo vệ gật đầu, chuẩn bị mở cửa.

 

Tô Mộng lại nói tiếp:

 

“Làm gì có! Tớ đã nói là đồ nướng phải chờ lâu, cậu cứ cố đòi ăn, giờ bị kẹt đây này!”

 

Bác bảo vệ cứng tay, hỏi tiếp:

 

“Đi viện thì có giấy không? Đưa bác xem rồi bác mở cửa.”

 

Ngồi xuống ghế, bác không thèm quan tâm nữa.

 

Đường Nghiêm kéo Tô Mộng sang một bên, bực bội:

 

“Tôi bịa chuyện mà cậu cũng không biết im miệng? Giờ làm sao? Tối nay cậu ngủ đâu?”

 

“Làm sao tớ biết cậu đang nói dối? Tụi mình rõ ràng không đi viện.”

 

Đường Nghiêm nghĩ một chút, rồi nói:

 

“Không về được thì đi thuê phòng ngủ tạm, mai về.”

 

Cậu ta thấy chẳng tổn thất gì, còn tiện "gần gũi" nên cũng không tức mấy.

 

Còn tôi đứng sau cửa kính, nhìn toàn bộ cảnh tượng mà cười không dứt. Tô Mộng đúng là... tự hại mình siêu cấp.

 

8.

 

Sau màn kẹt dưới cổng ký túc xá, tình cảm của cặp “điên nam điên nữ” ấy lại càng thắm thiết. Chẳng bao lâu sau, Đường Nghiêm thuê hẳn một căn phòng ngoài trường, dọn ra sống chung với Tô Mộng, chính thức bước vào cuộc sống “vợ chồng son”.

 

Với tôi và Hoàng Khả Y thì đây đúng là tin vui nhất trong năm. Để ăn mừng, chúng tôi còn rủ nhau ra quán nướng làm một bữa thật hoành tráng.

 

Thời gian thấm thoắt trôi, chẳng mấy mà đến năm tư. Vừa phải làm luận văn tốt nghiệp, vừa phải tìm việc làm.

 

Kiếp trước, cuộc thi hùng biện năm ba tôi không tham gia vì bị Tô Mộng hại, nên kiếp này tôi dứt khoát bỏ luôn, tránh bị đâm sau lưng bất ngờ.

 

Dù không tham gia thi, nhưng tôi nhanh chóng tìm được một công việc thực tập ổn áp, tích lũy kha khá kinh nghiệm.

 

Một hôm, thầy cố vấn gửi thông báo vào nhóm lớp:

 

“Tuần sau có hội chợ việc làm ở trường, ai muốn xin việc thì chuẩn bị trước.”

 

Tôi liền đến tiệm in ấn, in mấy bản CV chuẩn bị mang theo.

 

Đến hôm hội chợ diễn ra, tôi bất ngờ gặp lại Tô Mộng—cô ta cùng Đường Nghiêm tay trong tay đi phát CV xin việc.

 

Vì cùng ngành, nên công ty mong muốn cũng giống nhau, thành ra đi đến đâu cũng gặp mặt.

 

Hoàng Khả Y vì điều kiện gia đình tốt, không cần vội tìm việc, chỉ đi theo tôi chơi. Thậm chí còn chẳng thèm in CV.

 

Đúng lúc đang chen giữa dòng người, bỗng phía trước vang lên tiếng cãi nhau, kéo theo một đám người xúm lại hóng.

 

Tôi và Khả Y nhanh chóng chen vào xem—quả nhiên là Tô Mộng và Đường Nghiêm.

 

Đường Nghiêm đỏ mặt tía tai mắng to:

 

“Cậu bị điên à?! Tôi đang phỏng vấn xin việc, cậu nhảy vào phá làm gì?!”

 

Tô Mộng không vừa:

 

“Là cậu ghi sai sự thật trong CV thì tôi mới lên tiếng! Tôi chỉ nói thật thôi!”

 

Tôi liền hỏi thăm xung quanh, biết được đầu đuôi câu chuyện.

 

Thì ra Đường Nghiêm muốn xin vào một công ty lớn, nên đã "tô vẽ" CV, ghi là từng làm trưởng ban Hội sinh viên để tăng ấn tượng.

 

Quả nhiên HR rất hứng thú, còn hỏi cậu ta về kinh nghiệm tổ chức sự kiện.

 

Đúng lúc ấy, Tô Mộng chen miệng:

 

“Ơ? Cậu từng làm trưởng ban Hội sinh viên khi nào vậy? Tớ nhớ cậu có vào hội đâu mà?”

 

Câu nói ấy như tạt thẳng gáo nước lạnh vào mặt Đường Nghiêm trước mặt HR.

 

HR liếc cậu ta đầy nghi ngờ, lạnh mặt:

 

“Cảm ơn, chúng tôi sẽ liên hệ sau.”

 

Ai từng đi xin việc đều hiểu câu đó nghĩa là tạch.

 

Lúc trước Tô Mộng hay hỏi mấy câu ngốc, Đường Nghiêm còn thấy dễ thương. Nhưng lần này thì là vấn đề sống còn—xin việc.

 

Cậu ta lập tức bùng nổ:

 

“Cậu có não không vậy?! Tôi đang phỏng vấn, cậu chõ vào làm gì? Thích bị ghét đúng không?!”

 

Tô Mộng bị mắng đến đỏ cả mắt, khóc lóc ngay tại chỗ. Người xung quanh bắt đầu quay ra trách Đường Nghiêm:

 

“Đừng có mắng bạn gái giữa chốn đông người như vậy!”

 

Biết không thể vớt vát cơ hội phỏng vấn, Đường Nghiêm bực bội vò đầu, vứt CV rồi bỏ đi.

 

Đám đông tản dần. Tô Mộng thấy tôi và Khả Y đứng gần đó, liền chạy lại than thở:

 

“Lộ Lộ, cậu thấy không? Đường Nghiêm quá đáng thật, chỉ vì một chuyện nhỏ mà quát mắng tớ!”

 

Tôi giả bộ cười cười:

 

“Thôi, chuyện xin việc có thể để sau. Giờ tập trung viết luận văn đi đã.”

 

Tô Mộng gật đầu lia lịa:

 

“Đúng đó! Vì một công việc mà mắng người yêu, đúng là đồ đàn ông khốn nạn!”

 

Hoàng Khả Y thì sợ dính chuyện, kéo tay tôi bỏ đi luôn.

 

Sau buổi hội chợ, tôi và Khả Y vẫn tiếp tục gửi CV, rồi tranh thủ ghé căn-tin ăn cơm.

 

Bởi vì tôi biết—chuyện thực sự quan trọng chính là buổi bảo vệ luận văn sắp tới.

 

9.

 

Hôm bảo vệ luận văn, tôi ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị tâm thế thật tốt, mong để lại ấn tượng đẹp với thầy cô.

 

Vì số báo danh của tôi khá lớn nên được xếp vào phần cuối. Trước tôi là… Đường Nghiêm và Tô Mộng.

 

Vừa đến lượt Đường Nghiêm trình bày, thì y như kịch bản kiếp trước lặp lại—Tô Mộng đột ngột đứng bật dậy, chỉ vào cậu ta mà nói:

 

“Đường Nghiêm! Sao nội dung luận văn của cậu giống y chang ý tưởng của tớ vậy? Cậu đạo văn à?!”

 

Khoảnh khắc đó, tôi trong lòng nhẹ hẳn—may quá, kiếp này cô ta không quay sang đâm tôi nữa, mà chuyển mục tiêu sang người yêu.

 

Đường Nghiêm hoảng loạn:

 

“Cậu nói bậy gì đấy? Tôi đạo văn cậu lúc nào? Có bằng chứng không?!”

 

Tôi cứ tưởng Tô Mộng lại chơi chiêu "giống với ý tưởng trong mơ" như kiếp trước. Ai ngờ cô ta lấy hẳn bản luận văn ra trước mặt mọi người:

 

“Tự cậu xem đi, luận văn của cậu có phải giống hệt của tớ không?”

 

Thầy cô cầm hai bản lên so sánh. Quả nhiên—chủ đề, bảng khảo sát, cách phân tích, tất cả đều gần như giống hệt nhau.

 

Đường Nghiêm đứng như trời trồng. Cậu ta đâu biết bài mình dày công viết lại trùng khớp với bài của Tô Mộng. Giờ có mười cái miệng cũng không cãi nổi.

 

Cậu ta vội vàng lục điện thoại:

 

“Em có bằng chứng! Đây là ghi chép quá trình làm bài, em còn thường xuyên trao đổi với giáo viên hướng dẫn, thầy có thể làm chứng!”

 

Tô Mộng chen vào:

 

“Tin nhắn bây giờ chẳng phải ai cũng sửa được à? Rõ ràng cậu lén vào máy tớ, chép bài!”

 

Đường Nghiêm tức điên:

 

“Máy của cậu toàn là tài liệu tôi giúp tìm, đến cả trang tra cứu ‘CNKI’ cậu còn không biết là gì! Tôi mà đạo văn cậu?!”

 

Hai người cãi nhau ầm ĩ, làm loạn cả hội trường. Mà đây là buổi bảo vệ tốt nghiệp chính thức, thầy cô đâu thể để vậy.

 

Dù chưa xác định ai đạo ai, nhưng chắc chắn có một người gian lận. Kết quả là—cả hai đều bị đánh trượt, hoãn tốt nghiệp. Buổi bảo vệ vẫn tiếp tục với người tiếp theo.

 

Ra đến hành lang, gió lùa lạnh buốt, Đường Nghiêm tỉnh táo lại phần nào:

 

“Chủ đề bài cậu giống hệt bài tôi, sao lại giống được? Rõ ràng cậu đạo tôi!”

 

Tô Mộng bĩu môi, không hề thấy có lỗi:

 

“Thì đúng là tớ copy một ít mà. Bài tớ bí đề tài nên tớ lấy của cậu. Dù gì cũng cùng ngành, mượn dùng chút có sao đâu.”

 

Đường Nghiêm trợn tròn mắt—không tin nổi tai mình.

 

“Cậu bị điên à?! Đây là luận văn tốt nghiệp! Không qua thì không được ra trường! Cậu định hại tôi luôn à?!”

 

Tô Mộng chẳng để tâm:

 

“Gì chứ? Trường chắc gì đã nghiêm đến mức không cho tốt nghiệp, họ dọa thôi!”

 

Đường Nghiêm nghiến răng:

 

“Giờ không phải lúc cãi nhau! Đi ra thầy nói là cậu đạo văn tôi, còn không tôi ch ết chắc!”

 

Cậu ta lôi Tô Mộng đi gặp thầy, cô ta vùng vẫy:

 

“Không đi! Ai bảo cậu tin lời thầy? Bài của cậu chắc gì đã hay bằng bài tớ? Có khi người ta tin tớ đạo văn cậu đấy!”

 

Đường Nghiêm tức điên, tát cô ta một cái thật mạnh.

 

Tô Mộng sững người mấy giây, sau đó hét lên:

 

“Cậu dám đánh tôi?!” rồi lao vào đánh trả.

 

Hai người vật nhau ngay hành lang, không ai can nổi. Trong lúc xô đẩy, họ lảo đảo đến mép cầu thang.

 

Đường Nghiêm bị cấu đến mờ mắt, cứ lùi dần, trượt chân rơi thẳng xuống cầu thang, theo bản năng kéo luôn Tô Mộng ngã theo.

 

Khi người đi qua phát hiện thì cả hai đã nằm bất tỉnh. Gọi cấp cứu đưa vào bệnh viện.

 

Kết quả:

 

Tô Mộng bị tổn thương cột sống, liệt nửa người dưới.

 

Đường Nghiêm gãy chân, trầy xước nhẹ.

 

Cha mẹ Tô Mộng tức giận tìm đến Đường Nghiêm đòi bồi thường, mặc cho nguyên nhân thật là gì. Nhưng luật cũng chẳng xử được gì—vì vốn do cô ta đạo văn gây ra.

 

Đường Nghiêm không chịu nổi áp lực, rút học bạ bỏ học. Không ai biết cậu ta đi đâu.

 

Còn tôi, thuận lợi bảo vệ luận văn, nhận được thư mời từ công ty mơ ước.

 

Ra trường, tôi ở ghép cùng vài người bạn mới. Họ đều rất dễ chịu, chuyện gì không biết thì tự tìm hiểu, không ai làm phiền người khác nửa đêm.

 

Cuối cùng, những ngày tăm tối cũng trôi qua. Tôi chính thức bắt đầu một cuộc đời mới.

 

(Hoàn thành)

Loading...