Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Cún Ngốc - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-14 21:47:53
phóng một bước lao tới, kéo phắt khóa quần lên.
Lùi hai bước thật nhanh, tiếng gót giày cao gót cào sàn đá vang lên chói tai, che tiếng tim đang đập như nổi trống.
Quá… “khủng”.
“ hỏi… ăn gì mà lớn thế?”
Không đúng!
“ hỏi tuổi! hỏi bao nhiêu tuổi!”
Tim dần bình , híp mắt , thấy quần vẫn còn ở yên , mới thở phào một .
Đàm Hành vẻ mặt mờ mịt.
Lại chẳng thấy gì sai, ánh mắt còn lén liếc trái liếc như đang cảnh giới, mở miệng:
“Hai mươi ba! Tuổi thì lớn, nhưng cái của thì ”
hít một lạnh.
Tên định mãi dứt hả?!
“Câm miệng!”
“Ồ.” Đàm Hành lập tức ngậm mồm , ngoan ngoãn xuống sofa.
Im lặng đúng ba phút.
Rồi lẩm bẩm bên ghế sofa:
“Sao cho ? Rõ ràng lúc nãy cô chạm mà, rõ ràng nó ”
“CÂM MIỆNG”
“Ồ.”
8
Màn lố lăng đầu đuôi của Đàm Hành, mấy ngày liền đầu óc cứ như treo mạng.
Bản kế hoạch dự án mặt, một lúc hóa màu hồng.
Cây bút máy đang cầm, siết chặt hồi lâu mà tay cứ mềm nhũn.
nghĩ uống tí cà phê cho tỉnh táo, kết quả nốc mấy ly cũng chẳng ăn thua.
Lại một nữa đầu óc bay xa, dứt khoát vứt xấp tài liệu xuống, đạp ga thẳng về nhà.
Vừa mở cửa, bên trong yên tĩnh một tiếng động.
chột .
Không lẽ… chạy mất ?
Hôm bảo câm miệng, hình như vui cho lắm.
Anh kể bình thường ở nhà, mỗi bữa ăn ba bát cơm, về chỗ mấy ngày mà mỗi bữa chỉ ăn một bát rưỡi.
Đêm ngủ, định ghé sang bắt chuyện.
Cửa phòng hé, Đàm Hành như thằng ăn trộm vội mặt trong, len lén liếc một cái, rằng, hành động gì luôn.
Hồi đó bày trò đập đầu giả mất trí để bám cho bằng .
Bây giờ chỉ vì bịt miệng vài mà giận dỗi.
định tức giận, nhớ tới cái đầu heo của …
Mà nếu thật sự trốn .
Cái đầu óc đó tự lái xe ?
Mà bắt taxi chừng cũng xài app?
gánh nổi nếu cái mạng đó xảy chuyện .
Đang định mở camera kiểm tra, thì từ phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng nước rì rào.
Tiếp theo đó…
Hình như tiếng giọng nữ máy móc đang gì đó về tổng tài bá đạo?
Không đúng…
Hắn là đàn ông, mấy phim ngôn tình sến súa gì?
9
bên ngoài cửa phòng tắm một lúc, lặng .
Rất điển hình: ngôn tình tổng tài bá đạo, mà còn mở liên tục mấy tập.
Tình tiết tuy khác , nhưng hình tượng tổng tài xong đều cứng nhắc … giống mấy thằng si tình ngu ngơ.
định thêm tí nữa thì
Rầm, cửa phòng tắm bất ngờ mở .
Đàm Hành bước đụng ngay ngay đó, c.h.ế.t trân tại chỗ, tròn mắt ngây đơ.
Tay vẫn còn cầm khăn lau đầu dở dang, nước từ tóc nhỏ xuống mặt chảy theo đường viền má…
liếc theo dòng nước , ánh mắt dần dời xuống .
Giọng khàn , nhỏ đến mức gần như thì thầm:
“Lần cần câm miệng, giới thiệu cẩn thận em trai của cho .”
Ngoài dự đoán.
Đàm Hành … tự nguyện câm miệng.
Hắn dùng khăn quấn quanh từng vòng từng vòng, bọc chặt như bánh chưng, xong đó mới nghiêm túc vẫn đang ngơ ngác yên tại chỗ:
“Vợ ơi, hiểu lắm mấy kiểu quan hệ giữa vợ chồng, nhưng thể học!
“Vài ngày nay tìm mấy thằng bạn hỏi , tụi nó giới thiệu cho mấy cuốn tiểu thuyết để học theo đó!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ke-hoach-nuoi-duong-cun-ngoc/chuong-3.html.]
“Giờ mới hiểu vì em bảo câm miệng, đó là quấy rối, là sai!”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập tại kênh youtube 'Mèo Kam Mập Audio' để nghe audio nhé~
Giọng quá nghiêm túc.
Cộng thêm gương mặt nam tính rắn rỏi…
Trong khoảnh khắc đó, cảm giác như bên trong cái vỏ là một linh hồn khác .
Ra là mấy đêm lặng lẽ chuyện với , là vì trốn tiểu thuyết học cách yêu …
Tay bỗng kéo.
Hắn nhướng mày, đuôi mắt cong lên, giọng pha chút hưng phấn:
“Đi với nào.”
theo đến phòng ngủ.
Trước mắt là một đống thẻ đủ loại phủ kín giường.
Bên cạnh là Đàm Hành đang báo mật khẩu từng cái một.
ngớ :
“Lại là trò gì nữa đây?”
Đàm Hành nhét tay một nắm thẻ lộn xộn, cầm thêm mớ thẻ đen lên, nhíu mày:
“Đống hình như của .”
“À.” Hắn như chợt tỉnh.
“Cầm nhầm , cái là của trai ! mà nhớ mật khẩu hết, tất cả để vợ tiêu!”
: “……”
Anh trai , đang tìm đống thẻ mất tích: ???
“Vợ ơi, đưa bộ tài sản của cho em ! Trong mấy cuốn tiểu thuyết đó , tiền ở , tình yêu ở đó! Tất cả là của vợ hết!”
Đàm Hành ngẩng đầu, mặt đầy tự hào.
Tự dưng tim lỡ mất một nhịp.
Mặt… cũng bắt đầu nóng lên.
vội mò điều khiển điều hòa, lau vội lớp mồ hôi vốn tồn tại trán, “Có nóng.”
Đàm Hành toe toét, định báo tiếp mật khẩu tài khoản ngân hàng
Bụng đột nhiên grừ grừ kêu to…
10
Khi ăn gần hết bát rưỡi cơm, như thường lệ, Đàm Hành đặt đũa xuống.
Tay thì dừng .
ánh mắt thì vẫn còn lưu luyến.
cố nhịn , chủ động múc thêm cho một bát lớn:
“ còn no, ăn thêm với một bát nữa nhé?”
Đàm Hành mắt sáng lên một thoáng, nhanh chóng ảm đạm.
Hắn nhẹ nhàng đẩy bát cơm , yếu ớt mở miệng:
“Không ăn nữa … sợ cô đuổi …”
Đuổi ?
Ăn thêm vài bát cơm mà đuổi á?
buồn tức, cố nén giận:
“Nhà ai mà nhỏ mọn , ăn thêm hai bát cơm mà cũng chịu nổi hả?”
Đàm Hành nuốt nước miếng món sườn chua ngọt mặt, chậm rãi thốt hai chữ:
“Tần gia.”
“……”
Ngọn lửa giận ngùn ngụt bùng lên vì bản năng che chở bỗng chốc tắt ngóm.
Nhà hào môn đỉnh cấp như , thể chọc .
“Bát nhà họ thấy bé quá, nên ôm hẳn nồi cơm điện ăn luôn.” – Đàm Hành mở miệng.
“……”
“ nồi cơm điện thì to quá, ăn một nửa mà hết, đó lão Tần mắng , bảo ăn thì tự mang bát theo.”
“……”
“Nhà từ nhỏ ai mắng bao giờ, lão Tần mắng xong giận quá, tối về liền lén… khiêng luôn nồi cơm điện nhà họ.”
“……”
“Thế là từ đó nhà họ cấm tiệt cho đến ăn nữa. ”
Đến đoạn cuối, giọng điệu của Đàm Hành bỗng chùng xuống, mang theo chút tủi .
Hắn còn thấy ấm ức nữa kìa?
Chạm ánh mắt u uất tội nghiệp đó, nỡ nặng lời, giọng cũng dịu xuống:
“Nhà nồi cơm điện, thích ôm mà ăn thì cứ ăn, mắng.”
Nghĩ đến mấy ngày nay khẩu phần ăn của ít đến kỳ lạ, tim nhói lên.
“…Dạo ăn đủ no ?”
Đàm Hành lắc đầu, “Đủ mà. ngu thôi chứ ngốc, đói thì nửa đêm lén vô nhà bếp mở tủ lạnh ăn trộm.”
“……”
Bảo mấy hôm nay đồ trong tủ lạnh hết nhanh như .