Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Cún Ngốc - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-07-14 21:47:51
4
Đang bàng hoàng kịp hồn, thì kịp ngăn nữa .
RẦM, trong phòng vang lên tiếng ngã vật xuống đất.
Lúc đó, từng nơ-ron thần kinh trong não đều căng .
Còn đòi mất trí nhớ gì chứ.
Suýt nữa thì… mất mạng thật.
Người thì chết, nhưng cũng sắp "hết xài".
Xe cấp cứu u u hú còi lao Đàm gia, cũng theo đến bệnh viện.
Thấy sang, mím môi, áy náy :
“ thật sự dùng nhiều lực.”
“…Sao đồng ý với cái yêu cầu đó chứ?”
tối sầm mặt mày.
Không thể hiểu nổi bộ não của hai em nhà .
Một đứa thì não heo bày kế, một đứa thì não chó thi hành vô điều kiện.
Biết thì gọi là em chí nghĩa, thì tưởng Đàm Sâm con một đó.
Đàm Sâm định mở miệng, thì tạch, đèn cửa phòng phẫu thuật tắt phụt.
5
Đàm Hành giường bệnh từ từ mở mắt, thấy , ánh mắt lập tức sáng rỡ như đèn pha.
“Giấc mơ thật quá mất, mặt vợ rõ mồn một luôn.”
Hắn lập tức nhắm tịt mắt , lẩm bẩm:
“Phải tỉnh dậy nhanh còn diễn nữa, chuẩn , chuẩn nào!”
: “……”
Anh : “……”
Khi nhận khung cảnh mặt hề đổi, mặt lập tức "nứt toác".
“Sao mơ!”
nhanh, như thể thấy chuyện đó là hiển nhiên, liền lập tức chỉnh nét mặt, như từng gì xảy .
Ôm đầu liếc mắt trai, giơ tay chỉ :
“Anh, phụ nữ là ai ?”
Đàm Sâm liếc một cái, cố gắng tỏ bình tĩnh, móc lời thoại hai em bàn từ :
“Vị hôn thê của em.”
, chứng kiến bộ vở diễn từ đầu đến cuối: Hả???
Tưởng là Nhật chắc? (ý là giả vờ hiểu như dân Nhật trong các truyện hài)
“Ồ, thì là vợ cưới tương lai của , xin nhé, đầu đau quá, chắc là mất trí nhớ .”
Đàm Hành: lúng túng một giây.
Đàm Hành: bừng tỉnh ngộ.
Đàm Hành: nghiêm túc nhập vai.
“Em yên tâm, dù mất trí nhớ thì vẫn sẽ trách nhiệm! Anh là đàng hoàng đó nha!
Chắc chỉ mất trí thôi, chứ gì khác , thấy vẫn khỏe.
Đi thôi vợ ơi, đưa về nhà nào.”
Bác sĩ bên cạnh:
Đổ mồ hôi như tắm.
Tất cả phản ứng quá đà đều là do chính Đàm Hành tự dọa , thực tế chẳng gì nghiêm trọng cả, chỉ cần về nhà nghỉ ngơi vài ngày là .
Chưa từng nhắc một chữ nào là "mất trí nhớ".
Cái màn "đạo diễn kiêm diễn viên chính" của Đàm Hành khiến tất cả rơi trạng thái "gai hết cả ".
bật khẽ.
Không hổ là thiếu gia cưng như trứng.
Hắn mà diễn thì cả thế giới đều nền.
Nhà một "thứ nhỏ ngớ ngẩn" thế , nghĩ cũng thấy vui vui.
thật sự xem, trò hề , bộ não heo của Đàm Hành sẽ còn điên rồ đến mức nào.
Nhìn ánh mắt mong chờ cố vẻ bình tĩnh của , khẽ gật đầu, thuận theo ý :
“Vậy… về nhà thôi.”
6
Đàm Hành nhanh như chớp tìm đúng xe của , phịch một cái lên ghế.
Hoàn quên luôn cái thiết lập “mất trí nhớ” dựng ban nãy.
Mắt sáng như đèn pha, qua cửa sổ xe:
“Đi thôi vợ ơi! GO GO GO! Về nhà nào!”
Người trai thật sự của thì mặt nhăn như khỉ, kéo cách xe tầm ba mét:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ke-hoach-nuoi-duong-cun-ngoc/chuong-2.html.]
“Tô Đường, xin đấy, đừng chơi cho em trai c.h.ế.t luôn ? chỉ mỗi đứa em thôi.”
bật .
Người diễn cùng em trai chính là .
Người sợ chơi cho em “tắt thở” cũng vẫn là .
Đàm Sâm đột nhiên sượng mặt, giọng trầm xuống:
“Không …”
định châm chọc vài câu, nhưng ngay đó, lời khiến nghẹn họng nên lời:
“Hồi nhỏ, Đàm Hành suýt chút nữa giết.”
Năm tám tuổi, Đàm Hành từng gặp một vụ bắt cóc.
Mục tiêu của bọn bắt cóc là con trai độc nhất của Tần gia, một gia tộc hàng đầu.
Đàm Hành và Tần thiếu gia trạc tuổi, học chung trường, chơi như hình với bóng.
Ngoài thời gian lớp, hai đứa suốt ngày dính lấy .
Hôm đó bọn bắt cóc nhằm ấm Tần gia, mà Đàm Hành cũng mặt.
Tiện tay, chúng bắt luôn cả hai.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Sunscribe Mèo Kam Mập tại kênh youtube 'Mèo Kam Mập Audio' để nghe audio nhé~
Tần gia lập tức đồng ý trả tiền chuộc, nhưng nửa đêm hôm đó, hai đứa trẻ cách nào mà lén trốn .
Trời đang tuyết lớn, núi non phong tỏa.
Lúc tìm thấy thì cả hai đều sốt đến hôn mê bất tỉnh.
Nằm bệnh viện suốt ba ngày ba đêm sốt cao dứt, tỉnh thì đầu óc bắt đầu chút… bình thường.
Nói năng, hành động thì vẫn bình thường, Chỉ là thi thoảng tư duy … giống thường.
Hai bên gia đình đều cảm thấy áy náy với con .
Thế là cứ chiều chuộng, bao dung mãi đến giờ, kiểm soát nổi nữa.
“ dùng đạo đức ép buộc ,” Đàm Sâm tiếp.
“Dù thì ban đầu cũng là Đàm Hành bướng bỉnh, nhất quyết đòi hủy hôn.
“Cùng một giới với , cái trò đó của nó cũng ảnh hưởng nhỏ đến danh tiếng nhà .”
“Giờ bám lấy sống c.h.ế.t buông, khó chịu là chuyện bình thường.
“Vậy … mấy dự án thích trong công ty bọn , cứ thoải mái chọn.
“Dạo cứ thử qua với Đàm Hành một thời gian xem, ? Không ưng thì cứ trả hàng, bắt ép.”
Đàm Sâm rưng rưng nước mắt.
Tuy thông minh hơn em trai là bao, nhưng đúng là một .
vặn chìa khóa xe, thản nhiên vài dự án quan tâm.
Vừa mới tiếp quản công ty, cũng cần vài cái để luyện tay nghề.
Buồn ngủ mà đưa gối.
Trong nhà còn một con "cún" rảnh rỗi để trêu.
Không thiệt.
7
“Anh bao nhiêu nhỉ?”
đạp ga một cái, lái thẳng về biệt thự riêng của , lười biếng ngả xuống sofa.
Ngẩng đầu lên, bắt đầu đánh giá đàn ông mặt.
Trông cũng tệ.
Lông mày rậm, mắt to, sống mũi cao thẳng.
Rõ là ở nhà ăn uống .
Áo sơ mi và quần tây cũng là đồ may đo riêng, tôn lên vóc dáng vốn chuẩn chỉnh, càng thêm cao ráo rắn rỏi.
với Đàm Hành thực cũng từng gặp.
Hồi còn nước ngoài, nhờ mối quan hệ giữa ông nội và chiến hữu cũ của ông, cũng chính là ông nội Đàm gia, hai nhà thường xuyên cùng ăn uống.
Khi đó Đàm Hành còn bé xíu, đúng cái tuổi ai cũng thấy phiền, nên gần như chẳng giao lưu gì.
Sau khi du học cấp hai, thì trong đầu càng còn khái niệm gì về .
Ai ngờ học xong thạc sĩ mới chuẩn thong thả thì ông cụ nhà gọi về nước gấp, một mối hôn ước từ thuở nhỏ cần “thực hiện”.
lúc đó cũng thấy khó hiểu.
Tính theo tuổi tác thì rõ ràng trai , Đàm Sâm, mới là phù hợp hơn.
Thế mà ông cụ cố chấp thích Đàm Hành, còn mắt của ông sẽ sai.
và Đàm Sâm bằng tuổi , còn Đàm Hành thì nhỏ hơn chúng cỡ hai, ba tuổi.
Ước chừng năm nay hai mươi ba?
Trong đầu đang tính toán sơ sơ, để ý lắm đến động tĩnh của mặt.
Ngẩng đầu lên.
Khóa quần của Đàm Hành lặng lẽ kéo xuống tới tận đáy, còn nhếch mép đắc ý, cực kỳ tự hào mà hét to:
“Bao nhiêu á? Đây chính là niềm tự hào của đó!”