Kẻ Thứ Ba Bất Đắc Dĩ
Chương 2
03
Từ Tư Độ tắm rửa xong, tinh thần sảng khoái ra khỏi phòng tắm, khoác áo choàng tựa vào đầu giường.
Ngoại hình của hắn cực kỳ xuất sắc, thân thể trẻ khỏe, cao to rắn chắc, cơ bắp cũng có, như là một con báo trẻ tuổi khỏe mạnh, trên người mang theo khí chất săn mồi tự nhiên.
Hắn một bên lướt điện thoại di động xem tin tức, một tay đặt ở trên bả vai trần trụi của tôi.
Tôi trầm mặc tựa vào trong lòng hắn không nói một lời.
Sau một lúc lâu, hắn có chút khó hiểu nhìn tôi: “Sao? Mất hứng sao?”
Tôi lắc đầu.
Thế nhưng sợi dây chuyền kim cương kia trên cổ của em họ lại lóe lên trong đầu tôi.
Tôi nhớ rất rõ ràng, lúc trước khi hắn cho tôi theo hắn, cũng tặng tôi một sợi dây chuyền.
Đêm đó, mặt trăng đặc biệt to đặc biệt sáng ngời, viên kim cương cực lớn kia, dưới ánh trăng rạng rỡ rực rỡ.
Hắn cực kỳ nhẹ nhàng đeo dây chuyền cho tôi, sau đó giọng điệu âm trầm uy hiếp tôi: “Thẩm Thanh Lê, em dám chạy, anh sẽ dùng dây chuyền này siết chết em.”
Hôm nay, hắn tặng cho những người phụ nữ khác vòng cổ kim cương.
Tôi hỏi hắn: “Anh tặng quà cho Bích Dao sao?”
Vương Bích Dao là tên của em họ tôi.
Hắn nhìn về phía tôi, đôi mắt đào hoa xinh đẹp vô cùng sáng ngời, gật đầu.
Tôi tựa vào vai hắn, không nói gì.
Trong lòng nhịn không được nghĩ: Nếu như Từ Tư Độ thay lòng đổi dạ, mình có thể chạy trốn hay không? Không cần phải bị siết cổ.
……
Ngày hôm sau, khi tôi tỉnh lại, Từ Tư Độ đã không thấy đâu nữa.
Hắn trời sinh tinh lực dồi dào, tối hôm qua lăn qua lăn lại xong, ngủ một giấc ngắn ngủi, sáng sớm tinh thần vẫn phấn chấn bò dậy đi tới công ty.
Mà tôi ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao, sau khi rời giường, trở về căn nhà nhỏ bên ngoài trang viên của bà ngoại một chuyến.
Vương Bích Dao cũng ở đây.
Lúc tôi về nhà, cô ta đang ngồi trên sô pha xem ti vi, váy mặc trên người là phong cách thiết kế rất giống với tôi.
Chỉ là của tôi là hàng giá rẻ, của cô ta là hàng đặt may.
Cô ta liếc tôi một cái, ý tứ không rõ mở miệng: “Váy thật đẹp, anh Tư Độ đối với em rất hào phóng nha.”
Gia cảnh của Vương Bích Dao tốt hơn tôi nhiều.
Cha mẹ tôi đều mất, chỉ có thể đi theo bà ngoại, từ nhỏ lớn lên trong nhà của người giúp việc.
Nhưng Vương Bích Dao thì khác.
Mấy năm trước đây, mượn quan hệ của Từ gia, việc làm ăn của cha mẹ cô ta rất thuận buồm xuôi gió.
Có nhiều tài sản mang lại cho cô ta chất lượng cuộc sống tuyệt vời.
Đã từng, ở thời thiếu nữ của chúng tôi, vô số lần cô ta cố ý vô tình mà khoe khoang với tôi, tất cả những gì cha mẹ cô ta mang đến cho cô ta – phòng thuộc về mình, váy nhỏ xinh đẹp, sinh hoạt phí cao ngất ngưởng còn có một đám bạn bè tâng bốc cô ta.
Tôi biết, cô ta ở trước mặt tôi, là có chút cảm giác ưu việt.
Chỉ là sau khi Từ Tư Độ tốt nghiệp đại học, đưa tôi vào biệt thự tư nhân của hắn, tất cả cảm giác ưu việt của cô ta đều hóa thành tro tàn.
Ít nhất, trên bề mặt, là như vậy.
……
Tôi trở về phòng thay đồ, lúc trở lại phòng khách, Vương Bích Dao gọi tôi lại.
Ánh mắt của cô ta nhìn lên một vệt đỏ trên cổ tôi, bỗng nhiên thân mật kéo tôi đến sô pha: “Chị, em nhớ lúc trước không phải chị nói muốn ra nước ngoài du học sao?”
“Bà ngoại không yên tâm cho tôi ra nước ngoài.” Tôi có chút không được tự nhiên, muốn đẩy cô ta ra xa một chút.
“Là bà ngoại lo lắng, hay là con luyến tiếc cây đại thụ Từ gia này?” Ánh mắt bà nhìn về phía tôi, một giây trở nên sắc bén.
Nhưng mà, ngay tại lúc tôi muốn phản bác lại, cô ta lại gắt gao dán tới, giống như là tri kỷ thân nhất vậy: “Chị, em có thể hiểu được. Dù sao, có ai đã thấy qua đại thụ chọc trời, còn muốn đi tìm cây nhỏ ven đường đâu?”
Tôi đẩy cô ta ra, đã có chút không kiên nhẫn: “Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Vương Bích Dao sửng sốt.
Thấy tôi đã không muốn cho cô ta sắc mặt tốt, cô ta dứt khoát ôm hai tay, tựa vào sô pha, ung dung nhìn tôi.
“Em chỉ muốn nói với chị, đừng quá coi trọng vị trí của mình trong lòng đàn ông.”
“Gia tộc Từ gia như vậy, Từ Tư Độ về sau sẽ không kết hôn với chị, cũng sẽ không cho chị tương lai.”
“Nếu chị nắm bắt được thời cơ, tốt nhất là lúc anh ấy còn cảm thấy hứng thú, sớm lấy một khoản tiền, sau đó rời đi.”
Tôi nhìn khuôn mặt trẻ trung mà ngông cuồng của cô ta, chỉ cảm thấy cô ta thật đáng ghét.
“Chuyện này liên quan gì đến cô?”
Cô ta cười lạnh một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm tôi như là rắn độc: “Chẳng lẽ chị không biết, lúc trước Từ Tư Độ nhìn trúng, thật ra là em sao?”
04
Ký ức trong nháy mắt đảo ngược trở lại nhiều năm trước.
Bắt đầu từ thời niên thiếu, Từ Tư Độ ở trước mặt tôi cũng không giống lúc hắn trước mặt người ngoài.
Từ Tư Độ là một người có tính quy tắc rất mạnh.
Trong khuôn khổ của hắn, mỗi người đều được đặt ở một vị trí thích hợp, hơn nữa sẽ có đãi ngộ nên có ở vị trí đó.
Đối với những cô gái khác hắn sẽ ôn nhu kéo ghế cho đối phương.
Mà đối với tôi, hắn sẽ đem hai chân của tôi vây ở trên ghế, đặt ở trước gương tùy ý đùa bỡn.
Hắn khen đối tượng hợp tác, nói đối phương xinh đẹp rạng rỡ, sặc sỡ loá mắt.
Hắn khen tôi, nói tôi giống con ngựa trắng lông trắng như tuyết trong trường đua của hắn.
Đối đãi với tôi, hắn sẽ không chút e dè đem hết thảy tính cách thật của hắn phơi bày trước mặt tôi.
Tôi thừa nhận tính tình của hắn, thừa nhận mặt sau âm u của hắn.
Nhưng mà, hắn đối với Vương Bích Dao, quả thật lại có chút không giống.
Đó là một loại thân mật khác biệt, giống như hắn đối với đám tiểu bối Từ gia……
Đó là sự dịu dàng mà tôi chưa bao giờ được hưởng thụ.
Giờ phút này Vương Bích Dao đối chọi gay gắt, làm cho một chuyện cũ trong lòng tôi vốn phủ bụi đã lâu, giờ thổi đi bụi bặm, trở nên rõ ràng.
Khi đó, tôi vừa mới bị Từ Tư Độ mang đến biệt thự, vô lực thừa nhận sở thích biến thái của hắn ta.
Giáng sinh, hắn hiếm khi bớt ra chút thời gian, để cho tôi cùng hắn tham gia buổi tụ tập trong giới.
Lần tụ tập đó, Vương Bích Dao cũng ở đây.
Tôi đi vệ sinh trang điểm lại, lúc trở về, Vương Bích Dao ghé vào bên cạnh hắn nói chuyện.
Dưới ánh đèn lờ mờ, da cô ta trắng như tuyết, nụ cười như hoa.
Ánh mắt hắn nhìn về phía cô ta, dịu dàng lại thâm thúy, ngữ khí không nhanh không chậm, tựa hồ trò chuyện rất vui vẻ.
Khi tôi đến gần, lời nói của hắn im bặt, sau đó đưa ly rượu trống rỗng cho tôi, vênh mặt hất hàm sai khiến tôi đi lấy ly rượu cho hắn.
Buổi họp mặt hôm đó diễn ra được một nửa, hắn bỗng nhiên có việc, rời đi sớm.
Mà Vương Bích Dao thì ở bên tai tôi, lải nhải nói mấy chuyện về hắn.
Sau đó, tôi cũng từng thử thăm dò hỏi qua, cái nhìn của hắn đối với Vương Bích Dao.
Câu trả lời của Từ Tư Độ là: “Anh không có hứng thú với trẻ vị thành niên.”
Vậy lúc đó hắn, là không có hứng thú với Vương Bích Dao?
Hay là nói, Vương Bích Dao trưởng thành, hắn liền có hứng thú?
Dù sao, cách hắn đối xử với Vương Bích Dao so với tôi quả thật có vẻ điềm đạm hơn rất nhiều.
Một loại ghê tởm khó có thể nói thành lời, lan tràn trong lòng tôi.
Nhưng mặt khác, tôi lại sinh ra một loại mừng thầm khó có thể ức chế.
Nếu như… nếu như Từ Tư Độ thật sự thay lòng đổi dạ, thật sự có thể chia tay với tôi…
Vậy tôi có thể có tự do hay không?
05
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Vương Bích Dao càng ngày càng xuất hiện nhiều ở xung quanh tôi.
Tôi nhìn ra được sự ân cần của cô ta đối với Từ Tư Độ, tôi tin tưởng Từ Tư Độ cũng cảm nhận được.
Khiến người ta suy ngẫm chính là hắn không có chút biểu hiện kháng cự hoặc là từ chối.
Trừ lần đó ra, bạn bè báo cho tôi biết một tin tức hoàn toàn mới: “Hình như Từ gia muốn kết thông gia với Lâm gia.”
Lâm gia chính là đại gia tộc môn đăng hộ đối với Từ gia.
Đại tiểu thư Lâm gia tôi cũng đã gặp qua, cô ấy so với Từ Tư Độ lớn hơn hai tuổi, chính là loại phụ nữ lúc ăn cơm Từ Tư Độ sẽ đứng dậy biểu hiện phong độ.
Bạn bè khuyên tôi: “Cậu nhìn thoáng một chút, loại công tử như bọn họ, chắc chắn sẽ có ngày này.”
Tôi gật đầu, càng muốn rời đi.
Trong ba năm qua, sở dĩ tôi còn có thể miễn cưỡng chịu đựng Từ Tư Độ, một là bởi vì hắn quá quyền lực, không cho phép tôi rời đi. Thứ hai, là dù sao hắn cũng không ở cùng một chỗ với người phụ nữ khác.
Hắn là một tên biến thái, nhưng hắn không bẩn.
Nhưng nếu như hắn một bên muốn cùng người khác kết thông gia, một bên lại muốn lên giường với tôi trong biệt thự, tôi chỉ là suy nghĩ một chút hình ảnh này đã muốn nôn ra.
Nghĩ đến đây, tôi thật sự chạy vào trong nhà vệ sinh, nôn khan một hồi.
Người bạn lo lắng nhìn tôi: “Cậu không sao chứ?”
Ánh mắt của cô ấy, xẹt qua bụng tôi.
Sắc mặt tôi tái nhợt khoát tay: “Yên tâm, tuần trước mới có rồi, sẽ không làm chậm trễ chuyện hôn nhân đại sự của anh ta đâu.”
Mấy năm ở bên Từ Tư Độ, tôi uống thuốc tránh thai như cơm bữa.
Tôi còn muốn rời đi, làm sao có thể để cho mình mang thai đây?
……
Những ngày kế tiếp, ngày Từ Tư Độ trở về biệt thự càng ngày càng ít.
Có một lần, tôi đi dạo phố ở tòa nhà Kim Đỉnh trung tâm thành phố, cầm ly cà phê đi ra khỏi trung tâm thương mại, thấy hắn ta đi ra từ khách sạn 5 sao đối diện.
Ở phía sau hắn, Vương Bích Dao theo sát, khập khiễng.
Không hiểu sao, tôi nhớ tới lần đầu tiên của tôi và Từ Tư Độ.
Kỹ thuật của hắn kém vô cùng, thế nhưng vô cùng quật cường, một lần không được liền hai lần, hai lần không được liền ba lần.
Ngày hôm sau, tôi đi đường đều đau nhứt, ở trong lòng mắng hắn một vạn lần.
Mà Vương Bích Dao bây giờ, cùng với tôi lúc ấy, giống nhau như đúc.
Trong cổ họng tôi xuất hiện một cảm giác lạ, vọt tới bồn hoa bên cạnh, lại nôn khan một trận.
Quay đầu lại, Vương Bích Dao liền đứng ở phía sau tôi.
Lớp trang điểm của cô ta có chút lem, như là tối hôm qua không có tẩy trang, trực tiếp để mà ngủ.
Trong tay cô ta mang theo túi xách Hermes, điềm đạm đáng yêu nhìn tôi: “Chị họ, sao chị lại ở đây?”