Kẻ Thứ Ba Bất Đắc Dĩ
Chương 3
06
Mười phút sau, tôi và Vương Bích Dao cùng ngồi trong quán cà phê.
Cô ta hắng giọng một cái: “Chị họ, có một chuyện, em muốn xin lỗi chị…”
Tôi nghe lời này của cô ta, nhất thời hiểu ra.
Cảm giác trong lòng vô cùng phức tạp.
Tôi vốn tưởng rằng, đợi đến ngày này, tôi sẽ cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Nhưng chẳng biết vì sao, ngoài thoải mái ra, lại có một loại buồn bã mất mát khó có thể nói rõ.
Tôi giơ tay, ngắt lời Vương Bích Dao: “Không phải là ngủ rồi sao? Cũng không có gì ghê gớm.”
“A?” Trong thần sắc của Vương Bích Dao mang theo hoảng sợ.
Tôi rũ mắt xuống: “Không sao cả, cho dù không có cô, tôi cũng sẽ chuẩn bị chia tay với anh ấy.”
Đây là lời nói thật, từ lúc biết Từ Tư Độ muốn kết hôn, tôi liền chuẩn bị tốt việc chia tay.
Vì thế, tôi cố ý kiểm kê số tiền gửi ngân hàng hiện có trong tay, còn gửi đơn xin vào trường đại học nước ngoài mà mình muốn.
“Tôi chuẩn bị xuất ngoại.” Tôi nói với Vương Bích Dao kế hoạch của mình:
” Đợi mấy năm nữa trở về, tất cả mọi thứ đều sẽ thay đổi.”
“Vậy Từ thiếu gia?” Cô ta rụt rè hỏi.
Tôi hào phóng vung tay lên: “Cô thích thì cứ lấy đi, chỉ là tôi nói với cô, tôi nghe nói anh ấy sắp kết thông gia. Chính cô phải chú ý một chút, đừng làm chướng mắt đại tiểu thư nhà người ta…”
Thần sắc của Vương Bích Dao càng thêm hoảng sợ, e là tin tức tôi vừa mới báo sẽ doạ cô ta sợ.
Ngay sau đó, tôi nghe được một âm thanh quen thuộc.
Từ Tư Độ đứng sau lưng tôi, gọi tên đầy đủ của tôi: “Thẩm Thanh Lê.”
Trong lòng tôi đau xót, vội vàng điều chỉnh tốt biểu tình, cười rực rỡ như ánh mặt trời, quay đầu đi.
“Đồ đạc trong biệt thự tôi sẽ thu dọn xong, tối đa ba ngày, tôi nhất định dọn xong…”
Lời còn chưa nói xong, sắc mặt Từ Tư Độ đen giống như lần trước tôi làm cho hắn một bàn thức ăn khó nuốt vậy.
Hắn nắm chặt cổ tay tôi, dùng sức nắm chặt khiến xương cốt tôi phát đau: “Nhiều năm như vậy, anh nuôi em cũng nên thu lại rồi!”
……
Hắn cấp bách đưa tôi về biệt thự.
Quản gia ở trên xe liền nhận điện thoại của hắn, lúc chúng tôi về nhà, người hầu trong biệt thự đều không có ở đây, cả tòa nhà âm u.
Bên ngoài giông tố kéo tới, sấm sét vang dội.
Tia chớp ở ngoài cửa sổ đánh xuống đất, ánh sáng chiếu vào trên mặt hắn, làm cho cả người hắn giống như sát nhân, điên cuồng mà đáng sợ.
Tôi biết, Từ Tư Độ là muốn điên rồi.
Chỉ là, tôi không rõ, rõ ràng là hắn thay lòng đổi dạ, vì sao còn không thể buông tha tôi.
Tôi đã, lãng phí thời gian với hắn nhiều năm như vậy.
“Từ Tư Độ, anh buông tôi ra…” Hàm răng tôi run rẩy, nhẹ nhàng giãy ra: “Anh làm tôi đau…”
Nước mắt của tôi cũng không thể đánh thức lòng thương xót của hắn.
Hắn cười lạnh với tôi: “Đau phải không, không biết đánh gãy chân có đau hơn không?”
Hắn lôi kéo tôi, cưỡng ép đưa tôi xuống tầng hầm của biệt thự – đó là khu vực tôi chưa bao giờ thăm dò qua.
Tôi vẫn cho rằng nơi này chỉ để đồ lặt vặt trong nhà.
Cho đến khi hắn mở cửa ra trước mặt tôi, tôi mới biết thì ra trong tầng hầm ngầm này, lại đặt một cái lồng chim màu vàng thật lớn.
Hắn đóng cửa lại, lột sạch tôi.
Sợi xích màu vàng khóa trên cổ chân trắng nõn của tôi, rũ xuống một tiếng, như là khóa ở trong lòng tôi.
“Từ Tư Độ, anh đừng như vậy, tôi thật sự sợ…” Tôi cầm lấy tay hắn, vô lực cầu xin.
Tầm mắt của hắn xẹt qua hai chân tôi, mang theo mũi nhọn như dao găm.
“Tôi cầu xin anh, anh buông tha tôi đi…” Nước mắt của tôi càng không ngừng chảy ra ngoài, khóc đến vô cùng đáng thương.
“Bảo bối, muốn xuất ngoại phải không?” Hắn giơ tay lên, lau nước mắt trên mặt tôi, lộ ra nụ cười ác ma với tôi: “Anh khiến em cả đời này, ngay cả giường cũng không xuống được.”
07
Tôi không rõ, rốt cuộc tôi đã chọc giận Từ Tư Độ ở đâu.
Tôi đã được chứng kiến những cô gái xuất hiện trong vòng xoáy hoang đường của Từ Tư Độ và đám bạn nối khố của hắn.
Tôi từng có một người bạn không tồi, là tình nhân của một người bạn của hắn, lớn hơn tôi ba tuổi, là một tiểu minh tinh hạng ba.
Sau đó, đối phương chơi chán, nói chia tay.
Tiểu minh tinh hơn 20 tuổi, cũng từng được đại thiếu gia kia nâng niu trong lòng bàn tay che chở yêu thương, liền thật sự cho rằng mình là chân ái.
Cô ấy sống chết không chịu chia tay, vì thế sự tình náo loạn đặc biệt khó coi, thân bại danh liệt.
Một năm trôi qua, tôi cũng không nghe nói qua tin tức của cô gái kia.
Nghe nói, là rút lui khỏi giới giải trí rồi.
Tôi đã chứng kiến cảnh cô ấy được yêu thương hết mực, cũng chứng kiến bộ dạng cô ấy nằm trên sô pha thần sắc bơ phờ.
Nước mắt trong suốt từ trên khuôn mặt trắng như tuyết của cô ấy rơi xuống, lại không đổi được sự thương tiếc của bất kì kẻ nào.
Tôi không muốn rơi vào tình cảnh đó.
Tôi chỉ muốn bảo vệ tốt chính mình, ở thời điểm Từ Tư Độ chán ngấy, lập tức mang theo tiền chạy trốn.
Nhưng mà, tôi càng muốn thoát khỏi hắn, lại càng không thoát khỏi được.
Sau khi biết được tôi thật sự chuẩn bị xuất ngoại, dưới cơn thịnh nộ của Từ Tư Độ, hắn thật sự nhốt tôi trong lồng chim màu vàng kia một ngày.
Lồng chim kia rất lớn, còn kê một cái giường cao 1m2.
Ga đệm trên giường là tơ thật, còn có mùi thơm nhàn nhạt.
Tôi rất khó tưởng tượng, vật phẩm giường chiếu trên giường này, rốt cuộc là ai làm ra.
Cả buổi tối, Từ Tư Độ kiên quyết muốn cùng tôi chen chúc trên chiếc giường nhỏ này.
Mùa đông ở Bắc Kinh, nhiệt độ ban đêm rất thấp.
Tầng hầm không có lò sưởi, cũng không có điều hòa.
Lúc tôi tỉnh táo, nghĩ tới chuyện của hắn và em họ tôi, vẫn đạp hắn xuống giường.
Thế nhưng, vừa ngủ, trời rét lạnh làm cho người ta tự giác tìm kiếm nguồn nhiệt.
Chúng tôi ôm nhau, quấn chăn, buổi tối bị đông lạnh đến run lẩy bẩy.
Sáng hôm sau tỉnh lại, lúc tôi mở mắt ra, cảm giác đau đầu muốn chết, dùng cái chân bị trói dây xích kia đạp hắn: “Có phải anh thật sự muốn giết chết tôi không?”
Trong nháy mắt, tôi liền nghĩ tới tình tiết ngược luyến trong tiểu thuyết ngôn tình kia.
Nam chính vì muốn có được tình cảm của nữ chính, đút cho nữ chính thuốc còn đang thí nghiệm để cô yêu nam chính say đắm.
Tuy nhiên, thuốc đều có tác dụng phụ.
Đợi đến khi tác dụng phụ phát tác, nữ chính sẽ chết, nam chính hối hận cũng không kịp.
Đương nhiên, đây cũng có thể là mở đầu một quyển tiểu thuyết ngược luyến khác.
Sau khi Bạch Nguyệt Quang chết, nam chính lại tìm một thế thân. Ngay lúc thế thân cũng phải chết, cuối cùng hắn nhận ra nội tâm của mình, hóa ra hắn đã sớm yêu thế thân…
Tôi suy nghĩ một chút về quan hệ giữa tôi và Từ Tư Độ, thanh mai trúc mã của nhau, là người đầu tiên của nhau, tôi còn muốn rời khỏi hắn. Đặc biệt là, phía sau tôi còn có một em họ đang chờ tiếp nhận……
Cảm giác tất cả nội dung vở kịch đều có thể xảy ra, tôi thật sự sẽ bị nam chính giày vò tới chết sao.
Nghĩ tới đây, tôi không khỏi thương tâm.
Sắc mặt Từ Tư Độ hơi đỏ lên, giơ tay sờ trán tôi một cái: “Em là sốt tới hồ đồ rồi sao?”
Hắn vội vàng cởi xích chân cho tôi, sau đó gọi bác sĩ của gia đình tới.
Bác sĩ kê cho tôi chút thuốc cảm mạo, thuận tiện cũng kê cho Từ Tư Độ một phần.
Lúc này tôi mới ý thức được, thì ra sắc mặt hắn đỏ như vậy, là bởi vì phát sốt.
Bác sĩ dặn chúng tôi uống thuốc xong ngủ một giấc thật ngon, ăn uống thanh đạm, tâm tình ổn định, rất nhanh sẽ khỏi.
Tôi uống thuốc và nằm buồn ngủ trên giường trong phòng ngủ.
Từ Tư Độ đang nghe điện thoại, đại khái là mẹ hắn gọi tới.
Hắn cau mày, lúc nói chuyện mang theo giọng mũi nồng đậm: “Không gặp, không xem mắt, con có bạn gái rồi.”
“Không sao, chỉ bị cảm.” Từ Tư Độ hừ lạnh một tiếng: “Không nói nữa, con muốn ngủ, bác sĩ bảo con nên ngủ một giấc thật ngon.”
Cúp điện thoại, hắn nằm vào trong chăn, sau đó giống như là có chứng đói khát da thịt, ôm tôi vào trong ngực.
Nhiệt độ cơ thể hắn quá cao, tôi bị hắn ôm nóng muốn chết, nhịn không được vẫn giãy dụa.
Chúng tôi ở trên giường đấu mấy hiệp, cả hai đều bị thành phần trong thuốc cảm khiến cho buồn ngủ, không có sức lực lăn qua lăn lại nữa.
Khi tỉnh dậy, tôi cảm thấy cơn đau đầu đã giảm đi rất nhiều.
Từ Tư Độ ngủ bên cạnh tôi, không ôm tôi.
Nhưng, dưới lớp chăn dày, chúng tôi nắm tay nhau.
Tôi gian nan rút tay từ trong chăn ra, kết quả động tác quá lớn, đánh thức Từ Tư Độ.
Hắn xoay người lại đè tôi, cơ ngực ấm áp rắn chắc, dán ở trên lưng tôi.
Trên giường tối tăm lại mềm mại, thanh âm của hắn khàn khàn, làm cho người ta có một loại ảo giác rất ấm áp: “Đừng đi, ngủ với anh thêm một lát nữa đi.”
……
Ngủ thêm một giấc nữa, tôi hoàn toàn tỉnh.
Lúc này, Từ Tư Độ không ở trên giường, cũng không ở trong phòng.
Tôi sờ sờ đệm chăn bên cạnh, vẫn còn ấm áp, hẳn là đi không lâu.
Tim tôi đập thình thịch, cảm giác được trong cơ thể tràn ngập sức lực, sau đó đứng dậy chuẩn bị chạy.
Kết quả, vừa mới bò dậy, cổ tay bị kéo lại.
Một sợi xích sắt màu vàng tinh tế, cài ở trên cổ tay tôi, đầu kia cài ở đầu giường, lúc lắc lư vang lên âm thanh.
Tôi sửng sốt, theo bản năng nhìn dây xích.
Dây xích lắc lư, phát ra động tĩnh rất lớn, người ngoài cửa chạy vào.
Tôi tưởng là Từ Tư Độ, nhưng lại nghe thấy tiếng nói ngoài cửa: “Con trai, con có ở trong phòng không?”
Ngay tại lúc đầu óc tôi tỉnh táo, Từ phu nhân từ cửa đi vào, cùng tôi bốn mắt nhìn nhau.
Rất nhanh, ánh mắt của bà ấy liền chuyển dời đến dây xích trên cổ tay tôi.
Sau đó, Từ phu nhân luôn luôn ưu nhã bình tĩnh, quả thực làm tôi kinh ngạc.