Kẹo Mượn Thọ - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-18 21:44:42
Mẹ xong bữa sáng trong bếp. ăn cháo, bố bên cạnh, mặt lạnh tanh :
"Sau ít xem mấy cái phim Hong Kong với mấy cái truyện tranh Nhật Bản , mấy thứ gì!"
cãi với họ, uống một hết bát cháo, vác cặp sách cửa.
Vừa đến cửa, cảm thấy lồng n.g.ự.c đột nhiên một luồng khí lạnh đẩy ngược lên.
Cổ họng nghẹn , "oẹ" một tiếng, nôn hết những thứ ăn buổi sáng đầy đất.
Bố vội dậy, mặt đầy vẻ khó chịu : "Lại ăn linh tinh gì hả?"
nên gì, mắt tối sầm, trời đất cuồng chẳng nhớ gì nữa.
12
phát sốt.
Ban đầu là giường cả ngày, khắp nóng ran, khi thở thì lỗ mũi như thể bốc hỏa.
Sau khi cơn sốt thuyên giảm, cả vẫn sức, đầu ong ong, túa từng đợt mồ hôi lạnh, chăn cũng ướt đẫm.
Mẹ sờ trán , định đưa viện. Bố liền khó chịu :
"Có thể chuyện gì chứ? Suốt ngày ở nhà xem truyện tranh, cũng chẳng chịu ngoài đá bóng, tập thể dục với bạn bè, sức đề kháng kém là !"
Bố , xin nghỉ phép, cằn nhằn bảo rằng sẽ nhà trẻ trừ mười lăm tệ, đun một ấm nước sôi cho , dặn uống nhiều nước.
Sau đó bàn thờ ông Táo thắp hương.
Hồi nhỏ sống ở làng, nhà nào cũng bàn thờ ông Táo bên cạnh bếp lò, Tết đến đều thắp hương cúng.
Sau khi thành phố, cũng rước ông Táo về, theo tục lệ dán một bức trong bếp.
Bạn bè đến nhà chơi, thấy nhà dán cái , ít nhạo, thế nên cũng còn tin nữa.
hôm nay, mang vẻ mặt nghiêm túc lầm bầm khấn với các Táo một hồi, nhờ họ để tâm giúp đỡ mang một bát nước đến cho uống.
thấy mặt nước một lớp bột xám, ngửi mùi nhang, liền uống.
Mẹ cầm bát, trừng mắt: "Đừng điều, đây là thuốc xin cho con đấy, mau uống , uống là khỏe ngay."
một uống cạn bát nước nóng to đùng , lập tức toát mồ hôi đầm đìa, xuống ngủ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/keo-muon-tho/chuong-7.html.]
Đến tối, quả nhiên khá hơn nhiều. Bữa tối ăn ngon miệng, ăn một cái màn thầu uống thêm một bát cháo lớn.
Bố thấy nữa thì : "Sớm bảo là sức đề kháng kém, bệnh viện cũng chỉ tốn tiền vô ích thôi."
cũng cảm thấy khỏe , định dậy về phòng, lồng n.g.ự.c đột nhiên một luồng khí lạnh đẩy ngược lên. "Oẹ" một tiếng, nôn hết những thứ ăn .
Không chỉ những thứ ăn, dường như còn nôn những thứ khác nữa, là thứ nước đen sì, nhớp nháp, bốc một mùi hôi thối.
Bố sợ hãi, thì thực sự chú trọng , vội vàng cõng cửa.
Vừa khỏi cổng Viện Mỏ, thấy chiếc xe buýt 13 bệnh viện chạy mất, vội chạy theo gọi toáng lên.
Bố tức chịu nổi, hét lên: "Ngốc ! Gọi taxi chứ!"
Đây là đầu tiên taxi. Đến bệnh viện, nào là lấy máu, nào là xét nghiệm phân, xét nghiệm nước tiểu.
khám đủ kiểu ở bệnh viện, cũng chẳng bệnh gì cả, họ chỉ là viêm dày hoặc dị ứng gì thôi. Kê ít thuốc, cho về.
Trên đường về, bố bắt đầu cằn nhằn, ngày nào cũng xem truyện tranh chịu vận động, sức đề kháng kém.
xin nghỉ mấy ngày ở nhà , uống thuốc đúng giờ. Có lúc cảm thấy khá bình thường, nhưng chốc lát cảm thấy lồng n.g.ự.c một luồng khí lạnh đẩy ngược lên, lập tức mặt tối sầm, toát cả mồ hôi lạnh.
Ăn hai cân gừng, uống mấy ấm tro hương , nhưng chẳng tác dụng gì cả, chẳng hiểu răng còn bắt đầu đau.
Bố định đổi bệnh viện khác, nhưng thấy gì đó đúng, liền nắm lấy vai hỏi: "Tối hôm đó con rốt cuộc thấy gì? Đáng sợ đến mức đó ?"
òa : "Con… con thấy ông Lý biến thành cương thi , con thì bố cũng chẳng tin !"
Bố lập tức nổi giận: "Sao sốt nữa ?"
Bố liền lấy nhiệt kế đo nhiệt cho , còn thì phòng , bên cửa sổ sang nhà ông Lý.
Nhìn một lúc, mặt đột nhiên biến sắc, bật khỏi miệng là tiếng chửi bằng giọng địa phương: "Lão Lý, đồ khốn nạn!"
13
Mẹ kéo rèm cửa phòng gọi và bố . Ba chúng chen chúc ở góc tường, vén hé một khe rèm, chỉ cửa sổ nhà ông Lý cho chúng xem.
"Nhà lão Lý treo gương từ khi nào thế?"
và bố cũng nhanh chóng thấy, bên ngoài cửa sổ nhà ông Lý treo ba chiếc gương nhỏ.
Mấy cái gương nhỏ xíu, chẳng lớn hơn nắp chai bia là bao, sắp thành hình tam giác cân.