Kẹo Sữa Và Bánh Gato
Chương 1
1.
Đại hội tuyên truyền lớp mười hai.
Lãnh đạo bên trên nói đến nhiệt huyết bừng bừng.
Các bạn học ở bên dưới lại vừa nghe vừa ngáp.
Ngồi bên cạnh tôi là giáo thảo Cận Giác.
Hai chúng tôi đang buôn dưa lên.
“Dì mới làm ở nhà ăn tay không run chút nào, lần nào cũng lấy cho mình rất nhiều thịt, lần sau cậu cũng đi thử đi.”
Cận Giác có hơi bất ngờ.
“Vậy sao, mình chưa từng ăn ở nhà ăn trường bao giờ, lần sau mình sẽ đi thử.”
Tốt, đề tài này kết thúc.
“Quán khoa học kỹ thuật mới mở kia cậu đi chưa, mình thấy khá thú vị.” Cận Giác nhỏ giọng nói.
“Quán khoa học kỹ thuật?” Tôi mở lớn mắt: “Là cái quán khoa học kỹ thuật có vé vào cửa 980 tệ sao? Đợi mình có tiền rồi mình sẽ đi!”
Cận Giác đưa tay xoa mũi.
Đề tài này cũng kết thúc.
Xem ra cần phải khơi gợi chủ đề mà cả hai có thể nói được.
Có lẽ cảm thấy hơi xấu hổ, Cận Giác chủ động tìm chủ đề.
“Bình thường cậu thích đọc sách gì?”
Tôi: “[Lịch sử vượt ngục của một người phụ nữ], [Người đàn ông nghiện cải trang].”
Ánh mắt Cận Giác trong veo: “Tác giả là ai vậy, nghe rất dốc lòng.”
Tôi: “[Cô dâu chạy trốn 99 lần của tổng giám đốc], [Tổng giám đốc Cố, ngụy trang của anh lại rơi mất rồi].”
Cận Giác: “…”
Có vẻ cậu ấy chưa từng nghe qua.
“Vậy cậu có sở thích gì?”
Cận Giác hơi dừng lại: “Mình thích sưu tầm vòng tay trầm hương.”
Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, trên tay cậu đúng là luôn đeo vòng tay, nhìn qua không rẻ chút nào.
“Đúng rồi, sinh nhật của mình là ngày 18 tháng 4.”
Tôi nhẩm tính, không phải là cuối tuần sau sao?
Cận Giác nghiêng mặt, hình như đang lẩm bẩm gì đó.
“Thật ra quà thắng ở tấm lòng, giá trị không quan trọng.”
Có hơi sâu xa, tôi giống như hiểu mà lại như không hiểu lắm.
Cho dù có hiểu hay không thì tôi cũng đều gật đầu.
“Đã hiểu!”
Sau khi buổi tuyên truyền kết thúc, tôi tìm Chu Thu, con gái cưng nhà giàu nhất trong lớp.
“Có tin muốn bán cho cậu đây, liên quan đến Cận Giác.” Chuyện Chu Thu thích Cận Giác là chuyện mọi người đều biết, ngoài Cận Giác.
Chỉ cần có người có thể cung cấp cho cô ấy tin tức về Cận Giác là sẽ có thưởng.
Quả nhiên cô ấy vừa nghe xong hai mắt đã sáng lấp lánh.
“Tin gì?”
Cô ấy ra tay rất hào phóng, chưa từng quỵt nợ.
Tôi trực tiếp nói với cô ấy: “Cận Giác thích sưu tầm vòng tay trầm hương, cuối tuần sau là sinh nhật cậu ấy.”
Chu đại tiểu thư nghe xong, không nói hai lời mà chuyển cho tôi một ngàn tệ.
Tôi nhìn khuôn mặt kia của Cận Giác, cảm thấy cậu còn đẹp trai hơn cả lúc trước.
Quan trọng là đáng tiền.
Sau khi về nhà, tôi lập tức đưa một ngàn tệ kia cho mẹ đóng bảo hiểm tháng này.
Mẹ chống gậy đi theo tôi vào bếp.
“Mẹ cảm thấy bảo hiểm kia không lời chút nào, lỡ như không sống đến ngày đó thì chẳng phải lỗ hết rồi sao? Theo mẹ tốt nhất vẫn nên giữ tiền đi học, đóng bảo hiểm không có ích lợi gì hết.”
Tôi mở nắp nồi, đầu cũng không ngẩng lên.
“Đừng có lừa con, giờ không nộp thì sau con dưỡng lão kiểu gì?”
Mẹ tôi lập tức không nói tiếp.
2.
Rất nhanh đã đến tuần kế tiếp.
Thứ sáu, sau khi tan học, Cận Giác đi qua bàn tôi.
Rồi dừng lại.
“Mình hẹn các bạn học xế chiều mai đến Hoa Thượng chơi, nếu cậu có thời gì thì cùng đi đi.”
Tôi liên tục gật đầu: “Chắc chắn, chắc chắn rồi!”
Có thời gian nhất định đến.
Cận Giác nhẹ nhàng rời đi.
Nhưng ngày hôm sau tôi hoàn toàn không có thời gian.
Mẹ tôi ở nhà không chịu ngồi yên, nhận rất nhiều đồ thủ công về làm.
Xuyên vòng tay giúp người ta, là loại bằng nhựa giá rẻ, xuyên một chuỗi được năm đồng, hơi tốn thời gian.
Nếu tôi không giúp bà thì không biết phải thức đến mấy đêm nữa.
“An An, con đi học đi, mẹ làm được.”
Tôi đang đọ cao thấp với lỗ kim, tức không chịu được: “Con không muốn học đống sách nát kia.”
Lúc này chiếc điện thoại nát tươm của tôi cũng vang lên.
Chu đại tiểu thư gửi tin nhắn cho tôi.
[Chúc An An, mình đặt bánh gato cho Cận Giác, cậu đi lấy giúp mình đi, mình cho cậu 200 tiền ship.]
Được, nô tài đi ngay.
Tôi cầm điện thoại lên: “Mẹ, con ra ngoài một lát, con sẽ về nhanh thôi.”
Tôi chạy như bay đến tiệm bánh gato, sau đó lại chạy như bay đến Hoa Thượng.
Vừa đến cửa, Cận Giác đã gọi điện thoại cho tôi.
“Chúc An An, mọi người đều đến đông đủ rồi, sao cậu vẫn còn chưa tới?”
Ha!
Có lẽ là chờ bánh gato đến sốt ruột rồi.
Đến đây đến đây.
Tôi đẩy cửa ra.
“Chào cậu, bánh gato cậu đã đặt, mời kí nhận.”
Cận Giác nhìn tôi và bánh gato trong tay tôi không chớp mắt.
Hai gò má cậu đỏ ửng: “Cậu… đặc biệt mang bánh gato đến cho mình sao?”
Cậu nói như vậy cũng không sai.
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy.”
Cận Giác cười để lộ lúm đồng tiền nhỏ trên mặt: “Khiến cậu tốn kém rồi.”
“Không tốn không tốn.” Tôi quay đầu nhìn Chu Thu: “Cảm ơn Chu đại tiểu thư đã tặng 200 tệ tiền ship.”
Nụ cười trên mặt Cận Giác lập tức cứng đờ.
Cậu còn muốn nói gì đó.
Nhưng một đám người đã vây lấy cậu giục thổi nến sau đó cắt bánh gato.
Lúc tôi nghĩ hát xong chúc mừng sinh nhật sẽ rời đi.
Nhưng Chu đại tiểu thư đưa cho tôi một miếng bánh gato: “Đã đến rồi, ăn một miếng đã hẵng đi.”
Cô ấy thật là… người đẹp tính tốt, lại còn hào phóng nữa.
Tôi đang chuẩn bị ăn thì bị Cận Giác giật lại thìa.
“Quà đâu? Cậu không tặng quà mà muốn ăn sao?”
Chuyện này…
Tôi đâu có chuẩn bị quà cáp gì.
“Được rồi, mình không ăn nữa!”
“Cậu…” Mặt Cận Giác đỏ lên vì tức.
Chu đại tiểu thư: “Sao quà mà cậu lại đòi như vậy chứ?”
Cô ấy lại lần nữa đưa miếng bánh đến trước mặt tôi: “Mình mua, ăn đi!”
Nội tâm tôi vùng vẫy một lúc: “Được rồi, mình không ăn thì hơn.”
Sau khi nói chúc mừng sinh nhật với Cận Giác, tôi rời khỏi phòng.
Vừa ra cửa, tôi cảm thấy đầu óc choáng váng.
Nguy rồi, có khả năng tụt huyết áp.
Thật hối hận, biết thế tôi ăn miếng bánh kia cho rồi.
Tôi vịn tường đi đến cửa, trước mắt càng ngày càng tối.
Lúc này có một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua tôi.
Là thành phần khiến thầy cô đau đầu nổi danh khắp trường, Cố Nguyên.
Tôi không quan tâm được nhiều, cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng để chống đỡ cướp lấy đồ ăn trong miệng cậu ấy.
Một giây sau tôi khóc không ra nước mắt.
Là thuốc lá!
Cố Nguyên đỡ lấy tôi theo bản năng, vẻ mặt hơi đần ra.
“Cậu muốn hút không? Tôi đi mượn bật lửa giúp cậu?”
Tôi yếu ớt lắc đầu: “Không hút, mình muốn ăn kẹo, cậu có kẹo không?”
Cố Nguyên bật cười: “Cậu mấy tuổi rồi, muốn ăn kẹo thì về tìm phụ huynh đi!”
Tôi nắm lấy tay cậu ấy, mắt rưng rưng sắp khóc.
“Bây giờ mình muốn ăn, ngay bây giờ!”
Không thì bà đây ngất cho cậu xem!
“Vậy cậu… đợi một chút.” Cậu ấy để tôi ngồi xuống ven đường, sau đó đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua mấy thứ.
Socola, kẹo sữa bò, kẹo que, kẹo cao su, tất cả đều là kẹo.
Cậu đút tay túi quần, miệng ngậm điếu thuốc chưa châm kia, mơ màng lên tiếng: “Muốn ăn gì thì cậu tự chọn.”
Tôi lập tức cầm lấy một viên socola bỏ vào miệng.
Một lát sau cuối cùng cũng đỡ.
“Nếu có thêm một hộp sữa bò thì càng tốt.”
Cố Nguyên gãi đầu một cái, lẩm bẩm gì đó nhưng lại thật sự đi mua cho tôi một hộp sữa bò.
“Uống đi.”
Uống xong sữa bò, cuối cùng tôi cũng có cảm giác sống lại.
Nhìn phần đồ còn dư trong túi, tôi trả lại cũng không ổn, hơn nữa trông cũng khá đắt.
Tôi nói với cố Nguyên: “Nợ tiền cậu trước, khi nào có tiền mình sẽ trả lại cho cậu.”
Cố Nguyên vậy mà lại không tức giận: “Nhớ kỹ đấy.”
3.
Về đến nhà, mẹ tôi đã nấu xong cơm.
“Mẹ còn tưởng rằng con không về ăn.”
“Thiếu chút nữa là không về được.” Tôi bưng bát lên nói.
Cơm nước xong xuôi, lại đẩy nhanh tốc độ đến mười giờ mới kết thúc công việc.
Tôi bỏ thành phẩm vào trong hộp, điện thoại lại vang lên.
Cận Giác: “Chúc An An, nhà cậu ở đâu vậy, hình như mình lạc đường rồi.”
Tôi ngẩn người, cậu tìm tôi có việc?
“Cậu đang ở đâu?”
“Mình đang ở khu dân cư gì đó, mình không biết tòa số 2 ở đâu, bên cạnh mình có thùng rác, có cả cột điện nữa, mình nên đi hướng nào?”
Thùng rác?
Đâu chẳng có thùng rác.
Cột điện?
Đâu chẳng có cột điện.
“Đứng yên đó, mình lập tức đến.”
Tôi cầm đèn pin ra ngoài, lượn một vòng lớn mới tìm được Cận Giác ở đầu đường lớn.
Đêm hôm khuya khoắt, một mình cậu đứng đó.
Tôi dùng đèn pin quơ đi quơ lại trước mặt cậu mấy lần: “Muộn như vậy rồi còn có chuyện gì sao? Còn nữa, sao cậu biết nhà mình ở đây?”
Cận Giác có hơi ngượng ngùng: “Mình tìm bạn trong lớp hỏi, không phải cậu muốn ăn bánh gato sao, mình mang cho cậu.”
Trên tay cậu cầm một chiếc hộp có nắp trong suốt, một chiếc bánh gato nhỏ hình vuông phủ đầy dâu tây bên trên, nhìn còn ngon hơn cả bánh Chu Thu mua.
Tôi nuốt một ngụm nước bọt, có hơi không dám tin.
“Cho mình sao?”
“Ừm!”
Cậu mở hộp ra, tôi không nhịn được mà muốn cầm dao cắt.
“Cậu chờ một chút.”
Tôi nghi ngờ: “Sao vậy?”
Không phải là không muốn cho tôi ăn đấy chứ?
Vậy tôi cần trở mặt.
“Mình còn chưa thổi nến cầu nguyện đâu.”
Cậu cắm ngọn nến vào, đưa bật lửa cho tôi: “Cậu đốt giúp mình đi.”
Tôi cảm thấy cậu hơi nhiều chuyện, nhưng bánh gato là do cậu mua, nghe cậu.
Thắp xong tôi cất bật lửa vào túi, hôm nào đưa cho Cố Nguyên, coi như trả trước cho cậu ấy vậy.
Cận Giác yên lặng nhìn tôi một lúc lâu, nhắm mắt lại, hai tay chụm lại đặt dưới cằm.
Sau đó mở mắt thổi nến.
“Được rồi, có thể cắt bánh.”
Một cái bánh ngọt cắt làm đôi, hai chúng tôi ngồi xổm bên lề đường ăn.
Ăn một lúc, Cận Giác đột nhiên hỏi.
“Chúc An An, cậu thật… thật sự không chuẩn bị quà cho mình sao?”
Tôi: “…”
Miếng bánh gato trong miệng không biết có nên nuốt xuống hay không.
Chắc sẽ không bắt tôi nôn ra đâu nhỉ?
Tôi thò tay vào túi sờ soạng nửa ngày, cuối cùng lấy ra được một sợi dây đỏ.
Tôi xòe tay ra: “Cái này tặng cậu.”
Lúc mẹ tôi đi nhận hồ sơ thuận tay cầm, đây là loại dây một tệ một cái, bên trên có một viên gì đó to bằng hạt đậu.
Cận Giác nhìn tôi một lúc: “Cậu có thể… đeo lên cho mình không?”
“Ừm.”
Tôi gật đầu, cởi dây đeo lên cổ tay cho cậu.
Cận Giác nâng tay lên nhìn, cười lộ răng nanh.
“Vậy mình đi trước.” Cậu đứng trên đường nhìn bốn phía bằng ánh mắt hoang mang: “Mình nên đi hướng nào để ra ngoài?”
Tôi dùng đèn pin chỉ: “Đi bên này.”
Trước khi đi, cậu quay đầu lại.
“Chúc An An, hôm nay mình thật sự rất vui.”
Tôi: “Ồ!”