Kẹo Sữa Và Bánh Gato
Chương 2
4.
Sáng hôm sau, Cận Giác đi vào lớp.
Tay áo xắn đến khuỷu tay, có bạn học tinh mắt bất ngờ kêu lên.
“Cận Giác, sao cậu lại đeo dây đỏ, không đeo vòng trầm hương nữa sao?”
Cận Giác nâng tay lên.
“Cậu nói cái này sao? Đẹp mắt mà, vòng trầm hương đeo nhiều cũng chán, thay đổi một chút.” Cậu như có như không liếc qua chỗ tôi.
Cùng lúc đó, một nam sinh khác trong lớp cũng từ ngoài đi vào.
Đi đến bàn tôi đặt một bình sữa bò và hai cục kẹo con thỏ xuống.
Giọng vô cùng lớn: “Chúc An An, đây là đồ Cố Nguyên nhờ tôi đưa cậu!”
Cả lớp học yên tĩnh ba giây.
Cận Giác bỗng nhiên xông đến.
“Cố Nguyên? Tại sao Cố Nguyên lại muốn đưa những thứ này cho Chúc An An?”
Bạn học nam giật mình nói: “Sao tôi biết được, tôi chỉ làm hộ mà thôi.”
Cận Giác quay đầu nhìn tôi: “Chúc An An, sao cậu biết Cố Nguyên?”
Tôi cũng hơi thắc mắc: “Không phải mọi người đều biết sao?”
Trình độ nổi tiếng của Cố Nguyên ở trường so với Cận Giác chỉ có hơn chứ không có kém.
Trong cốc nước chủ nhiệm có dế, dọa thầy chủ nhiệm chạy ngay trong giờ học.
Lễ khai giảng, cảm thấy hiệu trưởng nói quá dài mà trực tiếp đi dập cầu dao.
Công khai không mặc đồng phục trường, hỏi thì trả lời do chất lượng đồng phục quá kém.
Ở trong mắt các bạn học, cậu ấy giống như thần vậy.
Ở trong mắt giáo viên, cậu ấy giống như đồ thần kinh.
Lồng ngực Cận Giác không ngừng lên xuống, nhìn tôi bằng ánh mắt tránh cứ, sau đó quay người rời đi.
Tôi và bạn học nam kia nhìn nhau.
Ai chọc giận cậu rồi?
Nghỉ giữa giờ, tôi chạy sang lớp bên cạnh.
“Xin hỏi Cố Nguyên có ở đây không?”
Một nam sinh gọi giúp tôi: “Cố Nguyên, có người tìm.”
Cố Nguyên ngẩng đầu lên, dụi mắt, chậm rãi đi ra cửa.
“Lại muốn ăn kẹo sao? Chờ chút, tôi đi mua cho cậu.”
Tôi có cảm giác như cậu ấy còn chưa tỉnh ngủ.
“Không phải, mình không ăn kẹo.”
Tôi lặng lẽ lấy bật lửa ra: “Cái này cho cậu, nhớ cất kĩ, đừng để giáo viên phát hiện.”
Dù sao qua mà không trả lễ cũng không hay cho lắm, tôi cũng không thể nhận đồ từ cậu ấy như vậy được.
Cố Nguyên nhìn chằm chằm đồ trong tay tôi một lúc lâu rồi mới đưa tay nhận lấy.
“Thật ra tôi không hút… Được rồi, cậu hiểu chuyện đấy, còn biết đưa bật lửa cho anh đây nữa.”
Cậu ấy đưa tay xoa đầu tôi, trực tiếp khiến đầu tôi xù lên như ổ quạ.
Tôi gật đầu: “Vậy cậu… đi ngủ tiếp đi.”
Vừa quay đầu tôi đã thấy Cận Giác đứng ở cửa lớp học nhìn mình.
Ánh mắt nhìn tôi như tôi vừa làm chuyện gì vô cùng có lỗi với cậu ấy vậy.
Lúc đi qua người Cận Giác, cậu đột nhiên nâng tay lên xoa đầu tôi rất mạnh.
Cuối cùng còn véo má tôi một cái.
Sau đó mới hài lòng ngâm nga về chỗ.
5.
Sáng hôm sau, tôi vừa lên cầu thang.
Đã thấy Cố Nguyên và Cận Giác một trái một phải đứng ở cửa ra vào.
Trong tay Cố Nguyên cầm sữa bò và kẹo sữa vô cùng quen thuộc.
“Này, cầm lấy!”
Cận Giác cũng không chịu yếu thế, trong túi đang cầm là bánh gato nhỏ và sữa chua.
“Chúc An An, cái này cho cậu.”
Tôi nhìn trái lại nhìn phải.
Không nhận của ai cả.
“Mình ăn sáng rồi.”
“Không sao, cậu cầm lấy, lúc nào muốn ăn thì ăn.” Cố Nguyên trực tiếp nhét vào trong tay tôi.
Cận Giác cũng không cam lòng chậm hơn một bước: “Cho cậu thì cậu cứ cầm lấy, lát đói bụng lấy ra ăn là được.”
Thiên hạ nào có bữa ăn miễn phí.
Một lần hai lần thì thôi đi, nhiều lần chắc chắn là có chuyện.
Trong lòng tôi cảnh giác, nhất định không chịu nhận.
Nhưng hai bọn họ đều muốn cho tôi.
Kéo qua đẩy lại một lúc.
Đột nhiên sau lưng vang lên một giọng nói giận dữ.
“Ba người các em đang làm gì vậy?”
Tôi quay đầu, là thầy chủ nhiệm.
…
Trong văn phòng.
“Ba người các em giữa thanh thiên bạch nhật, còn ra cái thể thống gì nữa! Đã lớp mười hai rồi, thời điểm quan trọng thế này mà còn yêu với chẳng đương! Đúng là uổng cho sự lo lắng của phụ huynh và sự vất vả của giáo viên!”
“Yêu đương?” Tôi thắc mắc: “Ai với ai cơ ạ?”
“Đừng có giả ngốc với tôi! Cho rằng mình đang đóng phim sao, còn học người ta làm tình tay ba.” Thầy chủ nhiệm nâng cao giọng: “Ba người các em, về viết kiểm điểm rồi mời phụ huynh lên trường cho tôi!”
Nghe đến gọi phụ huynh, tôi lập tức cuống.
“Không phải, chủ nhiệm, thật sự không có! Chúng em không có yêu đương!”
Tôi chọc chọc Cố Nguyên, lại lắc lắc Cận Giác.
“Hai người mau nói chuyện đi, giải thích đi!”
Hai người bọn họ câm điếc sao?
Cố Nguyên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Cận Giác quay đầu nhìn cửa chính.
Miệng hai người như đóng xi măng, rắm cũng không thả.
Tôi nghiến muốn nát cả răng rồi.
Đúng là hai tên chó!
Chủ nhiệm thao thao bất tuyệt dạy dỗ chúng tôi nửa tiếng rồi mới để chúng tôi về lớp, tôi cúi đầu bước nhanh ra ngoài.
Không biết ai ở phía sau kéo tôi một cái, tôi tức giận hất tay ra.
“Đừng có đụng vào mình!”
Phiền muốn chết!
Bà đây trước giờ chưa từng phải chịu oan ức như thế này đâu.
6.
Trong giờ nghỉ giải lao, thầy chủ nhiệm đứng trên bục nói.
“Hôm nay tôi muốn phê bình một chuyện, Cố Nguyên lớp mười hai ban hai, Cận Giác và Chúc An An ban ba, lén yêu sớm, trái với kỷ luật nhà trường, nghiêm khắc phê bình ở đây, các bạn học nhất định phải lấy đó làm gương!”
Ánh mắt mọi người đồng loạt bắn tới, tôi chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống cho rồi.
Không những oan uổng mà còn mất mặt nữa.
Tôi chỉ ăn bánh gato và mấy cái kẹo mà thôi, có cần thiết phải như vậy không?
Quả nhiên trên đời không có bữa cơm nào miễn phí.
Lúc chủ nhiệm đang muốn báo giải tán.
Dưới sân khấu đột nhiên có một cánh tay giơ lên: “Chờ chút!”
Cố Nguyên đi lên, chống tay nhảy lên trên bục, lấy mic trong tay thầy chủ nhiệm nói.
“Em muốn giải thích chút, Chúc An An không yêu sớm!”
Chủ nhiệm tức đến trợn mắt: “Mấy em nghĩ tôi mù đấy à? Tôi làm công việc này đã mấy chục năm rồi, kiểu như các em tôi gặp nhiều rồi, còn mạnh miệng với tôi, không thừa nhận là được sao?”
Cố Nguyên ngả ngớn đứng đó.
“Không phải không thừa nhận, em lên đây là để thừa nhận mà!”
Cậu ấy hất cằm xuống dưới, nhìn về phía tôi.
“Thật ra… Yêu đương là em và Cận Giác, Chúc An An là bị em túm lấy trông coi, không tin thầy có thể hỏi Cận Giác.”
Học sinh bên dưới: “…”
Hiện trường lập tức bùng nổ.
Các bạn học không để ý đến thầy chủ nhiệm đang đen mặt mà châu đầu ghé tai vào thảo luận.
Còn tôi, con tốt thí này lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Hôm sinh nhật Cận Giác, Cố Nguyên ở bên ngoài nhưng không vào.
Có thể là hai người cãi nhau nên mới vậy.
Cố Nguyên cố ý đưa sữa bò và kẹo sữa cho tôi là vì muốn kích thích Cận Giác.
Cận Giác ghen, vì giận dỗi nên mới mua bánh gato cho tôi.
Đúng, chính là như vậy.
Tất cả đều hợp lý.
Tôi quay đầu nhìn Cận Giác.
Cận Giác nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, sau đó cậu đi ra khỏi hàng đến bục giảng.
Cho dù là chuyện gì xảy ra trên người Cố Nguyên đều cảm thấy rất bình thường, nhưng nếu đặt trên người học sinh ngoan như Cận Giác thì là bất thường.
“Cận Giác, trò ấy nói thật sao?” Rõ ràng chủ nhiệm không tin.
Cố Nguyên ôm vai Cận Giác, nhếch miệng: “Nói gì đó đi, bạn học Cận Giác.”
Môi Cận Giác hơi động đậy.
“Đúng vậy, không sai, yêu đương là em và Cố Nguyên, Chúc An An chỉ hỗ trợ tụi em mà thôi.”
Toàn trường xôn xao.
“Em, em em, các em…” Chủ nhiệm thiếu điều ngất vì tức.
Cố Nguyên đỡ chủ nhiệm: “Thầy ơi thầy đừng kích động!”
Sau đó nói với bạn học bên dưới: “Giải tán!”
Tiếp đó Cố Nguyên và Cận Giác bị gọi riêng đi, sống chết không rõ.
Chu đại tiểu thư đến tìm tôi: “Chúc An An, là thật sao?”
Nhìn ánh mắt mong chờ của cô ấy, tôi vô cùng không nỡ.
Nhưng tôi không thể lừa người ta chuyện này được.
“Ừm, là thật.”
Trong giây phút đó, tôi cảm giác cô ấy hoàn toàn tan nát trước mặt mình.
7.
Tan học, Cận Giác sóng vai đi ra phòng học với tôi.
“Chúc An An…” Cậu đang muốn nói gì đó, nụ cười trên mặt cứng đờ.
Cố Nguyên đi từ phía đối diện đến: “Thật đúng lúc, đi cùng đi.”
Tôi đi trước, hai người họ đi sau.
Tôi cảm thấy mình như bóng đèn vậy.
Sau khi ra ngoài trường, Cận Giác đột nhiên nổi giận.
“Cậu không có nhà sao, đi theo chúng tôi làm cái gì!”
Cố Nguyên: “Cậu thì sao, sao cậu không về nhà? Đường cũng đâu phải của nhà cậu, tôi cũng đâu có đi theo cậu.”
Hai người họ không coi ai ra gì mà liếc mắt đưa tình với nhau, hoàn toàn xem tôi là không khí.
Nhưng tôi không muốn làm bóng đèn cạnh họ đâu.
“Hay hai người đi xem phim đi?”
Cố Nguyên cúi đầu xuống: “Cậu muốn xem phim gì, anh đây đưa cậu đi xem.”
“Không phải, mình nói hai người đi, mình không… mình không đi!”
…
Tôi ngồi trong rạp chiếu phim, trong lòng là một hộp bắp rang to đùng.
Sau đó cầm lấy cocacola uống một ngụm.
Hỏi một câu: “Cậu ăn không? Cậu ăn không?”
Nhiều lắm, tôi căn bản ăn không hết.
Cố Nguyên vươn tay cầm bắp rang, Cận Giác cũng đưa tay ra.
Sau đó tay hai người họ chạm nhau.
Động tác nhai nuốt của tôi dừng lại.
Cần phải kín đáo cố ý như vậy sao?
Dũng cảm tiến lên một chút không được sao?
Có lẽ bị tôi phát hiện nên hai người xấu hổ, đồng thời rút tay về.
Tôi nghĩ tôi nên ra vẻ không phát hiện được mới đúng.