KHẼ HÔN - Chương 17-18
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:46:38
17
Chết đói là chuyện thể nào xảy .
Trong biệt thự một cái ao, dùng tay bắt mấy con cá ngoài sân nướng.
Mùi thơm lan tỏa, thu hút cả đám vệ sĩ gần.
chia cho mỗi một con cá nướng.
Lúc họ đang ăn thì Hà Văn Vũ bất ngờ xuất hiện.
lập tức : "Là ép họ ăn đấy."
Hạ Văn Vũ bỗng nhiên sững , cảm xúc như đẩy đến giới hạn.
Anh lạnh: "Rất , đối xử với vệ sĩ còn như cơ ?"
: "?"
Anh cầm hộp đồ ăn trong tay ném thẳng thùng rác.
Sau đó, bước nhanh về phía , đá bay đĩa cá nướng.
lập tức bật dậy, trừng mắt đầy tức giận.
"Anh gì thế? Lãng phí thức ăn là đáng hổ đấy!"
"Thế còn em thì đáng hổ ?" Hà Văn Vũ nâng tay, siết chặt cằm , buộc đối diện với .
Ánh mắt tối sầm , gắt gao chằm chằm, giọng trầm khàn, khô khốc:
"Em… từng thích ? Dù chỉ một giây?"
Thích?
khựng .
Trong suốt hai mươi năm qua, chật vật kiếm tiền, thức khuya dậy sớm để trang trải học phí.
Từ "thích" đối với quá xa vời, quá cao siêu.
Với , thích thích, chỉ thể thể.
Ví dụ như, thể mua nổi bánh bao , chứ thích ăn bánh bao .
"Thích" – đó là thứ mà , cũng tư cách để nghĩ tới.
Thế nên, nghiêm túc suy nghĩ.
Hà Văn Vũ những ngày qua hành xử hệt như nam chính trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo, mà thì chẳng thấy chút nào gọi là "thích" cả.
Nói thật thì, đây khi còn bên , chủ yếu là đang lấy lòng .
Làm con ch.ó trung thành của , hầu hạ cả giường lẫn ngoài đời, tất cả cũng chỉ vì mười một triệu tệ đó.
Chỉ là đôi khi…
Những lúc chúng cùng sofa xem TV, gối đầu lên n.g.ự.c , lười biếng dậy.
Hoặc những cuộc hoan ái mãnh liệt, trong vòng tay , ngón tay nghịch ngợm chọc cơ bụng săn chắc, còn thì cúi đầu hôn lên đỉnh đầu .
Hoặc khi cùng ăn cơm, tranh thịt bò trong bát , còn cố tình ném rau mùi bát .
Hoặc là…
Vào một ngày tiết học, cũng chẳng việc gì , chúng nắm tay tản bộ quanh biệt thự.
Những khoảnh khắc đó, thực sự cảm thấy vui.
Một niềm vui mà ngay cả bây giờ khi nhớ , vẫn thấy lòng nhẹ nhõm.
Café au lait
Niềm vui đó… là thích ?
.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khe-hon/chuong-17-18.html.]
há miệng định gì đó nhưng cổ họng nghẹn phát âm thanh nào.
Hạ Văn Vũ chằm chằm , đôi môi mỏng bỗng nhếch lên một đường cong đầy châm chọc.
"Không đúng ? Vậy thì ."
"Nói cho cô , cũng . Thích cô? Buồn , thể chứ?"
"Cô thể cút ."
"Đồng Nhan, từ nay đừng để thấy cô nữa. Nhìn thấy một , sẽ xử cô một ."
18
lập tức chuồn thẳng.
nghĩ từ nay về , chúng sẽ bao giờ gặp nữa.
thuận lợi nước ngoài.
Cuộc sống du học ban đầu mới mẻ, nhưng một thời gian, nhận —
Vô cùng nhàm chán.
Đồ ăn ở đây khó nuốt đến phát sợ. nghĩ đây chính là một cơ hội kinh doanh.
hợp tác với một bạn bản xứ, mở một quán ăn nhỏ chuyên đồ Trung ngay đối diện trường.
Bán đủ các món ăn ngon trong nước.
Và kết quả—đắt khách đến bùng nổ.
Thỉnh thoảng, vẫn nhớ đến Hạ Văn Vũ.
Đặc biệt là quãng thời gian đầu mới đến đây, mỗi khi đêm xuống khi trở về nơi ở chỉ còn một , cảm giác trống trải và buồn bã ập đến.
Những lúc như thế, sẽ nhớ đến .
Nhớ quãng thời gian chúng sống chung, nhớ dáng vẻ cúi đầu hôn với nụ nhàn nhạt.
Ký ức về bố trở nên mơ hồ.
Anh là từng thiết nhất trong suốt những năm qua.
Vậy nên thỉnh thoảng nhớ đến chắc cũng là chuyện bình thường thôi.
Chỉ cần ban ngày nhớ là , còn ban đêm cho phép bản đa sầu đa cảm một chút.
Kết quả mới đó, ban ngày chạm mặt Hạ Văn Vũ ngay tại quán!
Anh dắt theo một cô gái tóc xoăn bồng bềnh, dáng vẻ quyến rũ, bước quán xuống gọi món.
Khoảnh khắc thấy , đầu suýt chút nữa treo cứng.
Anh gì ở nước ngoài?
Mà thấy , sắc mặt vẫn lạnh nhạt như đầu chúng gặp .
bây giờ, trưởng thành hơn còn vẻ non nớt của một sinh viên nữa. Đường nét khuôn mặt sắc sảo hơn, càng trở nên điển trai hơn.
Anh bước quán, tất cả phụ nữ đều thu hút.
giữ bình tĩnh, giúp gọi món và lên đồ ăn.
Suốt cả quá trình đó, chúng với dù chỉ một câu.
Thậm chí còn chẳng buồn liếc một cái.
tự hỏi, khi nào quên mất ?
cứ nghĩ chuyện đến đây là kết thúc, chỉ là một tình huống nhỏ chẳng đáng để bận tâm.
đến tối, nhận một cuộc gọi từ lạ.
Là Hạ Văn Vũ.