KHI ÂM THANH TRỞ LẠI - 3
Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:54:08
8.
Lương Hạc Vũ tặng cho con gái của Lương Chí Chí một chiếc khóa vàng nhỏ. Còn Lương Xuyên biếu đứa bé một đôi vòng tay bằng vàng.
Tiếng đùa rộn ràng bao năm vắng lặng ùa tai , nhưng còn tâm trí để cảm nhận niềm xúc động khi âm thanh nữa.
Bởi vì lời của cô bé nhân viên vẫn quẩn quanh bên tai: "Bà ơi, bà rõ như . Sao gia đình bà từng mua máy trợ thính cho bà?"
Câu như một câu thần chú quanh quẩn trong óc . Khiến trái tim quen nhẫn nhục suốt bao năm bỗng chốc rung lên vì đau đớn.
cần một câu trả lời.
Lâm Thu Cầm cạnh Lương Hạc Vũ, thấp giọng trò chuyện.
khẩu hình thì thấy bà : "Hạc Vũ, cảm ơn tổ chức tiệc đầy tháng cho Chí Chí."
"Đây là điều nên ." Anh gật đầu tỏ vẻ đây là chuyện đương nhiên.
Mắt nóng ran.
Lấy Lương Hạc Vũ bao năm, từng đưa ăn ngoài. Anh bảo đồ ở nhà ngon hơn.
Những khi cả nhà về, từng hoài nghi họ đang cùng ăn uống ở ngoài ?
nên họ cũng chẳng buồn với . Nếu tai thực sự cách chữa, thì đành chấp nhận.
một vấn đề chỉ cần bốn ngàn tệ là thể giải quyết, mà chậm trễ suốt bốn mươi năm.
9
Lương Xuyên trông vẻ thoải mái khi thấy ở bữa tiệc.
"Mẹ… tới đây gì?" Nó sợ nó mất mặt.
Hồi nhỏ, mỗi trường tổ chức họp phụ . Nó nhất quyết cho đến.
Nó từng : "Mẹ cũng chẳng gì, chỉ tổ bạn bè nhạo con thôi. Ai một bà câm điếc chứ?"
Khi những lời đó đau lòng.
Lương Hạc Vũ cũng khuyên nhủ: "Thằng bé còn nhỏ, chị dâu học thức cao thì để chị em."
Có một bác gái da trắng, dáng cao, chơi piano… Lương Xuyên hãnh diện khoe với bạn bè còn kịp.
Cũng giống như bây giờ, nó đang lấy Lương Chí Chí niềm tự hào.
Dù công việc của con bé mấy định, chồng của nó còn nhờ Lương Hạc Vũ để tìm việc. chỉ cần cái danh là ‘du học sinh’ của Chí Chí, là đủ để con trai đem khoe khoang với .
run rẩy mấp máy môi: "Tiệc … do chồng … bỏ tiền tổ chức, tại … thể đến?"
Cả sảnh tiệc xôn xao:
"Giáo sư Lương chẳng trong nhà chỉ một cô giúp việc câm điếc ? Sao giờ thành vợ?"
" cứ tưởng bên cạnh ông mới là vợ cơ, hai đó suốt ngày bàn luận thơ văn trong trường mà!"
Lương Hạc Vũ bước tới mặt , gương mặt sa sầm: "Đừng loạn! Hôm nay là ngày vui của Chí Chí."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khi-am-thanh-tro-lai/3.html.]
kìm nén quá lâu . Hôm nay, nhất định hỏi cho lẽ:
"Anh… thể bỏ cả đống tiền… để nuôi con gái của khác…
"… nhưng khi cầu xin đưa khám thính lực… tại … nào cũng từ chối?"
Ban đầu lắp bắp, nhưng về càng giọng càng trôi chảy. Tiếng của vang lớn cả khán phòng.
Lương Xuyên túm c.h.ặ.t t.a.y áo : "Đừng mất mặt nữa, gì về nhà !"
10.
cứ thế kéo về nhà.
Lương Xuyên lập tức lên giọng : "Mẹ , máy trợ thính loại mười mấy vạn. Ba bây giờ nghỉ hưu , còn đóng tiền cho Tiểu Bảo học trượt patin thì lấy tiền dư?"
Lâm Thu Cầm cũng lên tiếng: "Em bảo hiểm y tế, Hạc Vũ còn để dành tiền phòng khi mắc bệnh nặng nữa."
Ngón tay bà vô thức vuốt nhẹ logo quả táo điện thoại.
Nhìn theo động tác đó, sực nhớ đây chính là quà sinh nhật năm ngoái Lương Hạc Vũ tặng bà .
Lúc cũng cầm chiếc điện thoại cục gạch dùng bao năm, chỉ mong một cái mới. bảo dùng smartphone nên mua chỉ tổ phí tiền.
Thế xoay mua điện thoại mới cho Lâm Thu Cầm, đó còn kiên nhẫn dạy bà từng chút một.
Lương Xuyên xuýt xoa khen bác gái đúng là học và tiếp thu nhanh. Khi sang bên cạnh, nó nhếch mép mỉa mai chữ nghĩa chẳng bao nhiêu, động tí là vung tay hiệu chẳng khác gì kẻ mù chữ.
tất cả bọn họ đều là kẻ dối, cô bé nhân viên bán hàng hết với . Một chiếc iPhone như , đủ để mua hai đôi máy trợ thính.
Cơn tức chực trào lên, chỉ tai của miệng từng chữ bật khỏi miệng: "Bốn ngàn… Không bốn vạn… Càng bốn mươi vạn!"
Lúc , họ mới nhận còn như .
Lương Hạc Vũ nhíu mày: "Tiền ở ? Em tiêu hết tiền sinh hoạt tháng ?"
Ánh mắt trách móc của cảm giác, như một kẻ trộm trong chính nhà của . Tim như móng vuốt sắc nhọn x.é t.o.ạ.c khiến m.á.u chảy đầm đìa:
"Lương Hạc Vũ, xứng đáng để như !"
"Năm bốn mươi tuổi, xuất huyết dày. chạy khắp nơi tìm công thức nấu ăn bồi bổ cho .
"Năm năm mươi tuổi, gặp tai nạn xe mà gãy chân. thức trắng đêm ở bệnh viện chăm .”
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
"Năm sáu mươi tuổi, nhiễm virus nôn ngừng. thức dậy lúc nửa đêm, lau dọn từng vết bẩn.”
"Anh thể tiêu tiền cho con Lâm Thu Cầm, nhưng phép dùng ?"
"Anh ý đó." Lương Hạc Vũ là học thức, nên ghét nhất là tranh cãi.
Lương Xuyên đột ngột nhảy cãi giúp ba :
"Nhiêu năm qua kiếm đồng nào, thì tư cách gì mà to tiếng với ba?"
"Ba chê là điếc là phúc tổ của !"
‘Bốp!’ nhịn , một cái tát giáng thẳng mặt Lương Xuyên: "Năm đó mang thai con, ba sợ con di truyền khiếm thính nên bảo phá thai. Chính kề d.a.o lên cổ uy hiếp, thì con mới cơ hội sinh !"