Khi Nàng Dịu Dàng Bộc Lộ - 3
Cập nhật lúc: 2025-07-11 02:28:27
Thế nhưng Lăng Tiêu vẫn tự giải thích:
“Hôm nay vốn dĩ là cùng Thanh Nhu mua quần áo, ai ngờ việc đột xuất. lúc ngang qua nên mới việc đó, em đừng nghĩ ngợi nhiều.”
mỉm dịu dàng, tỏ vẻ thấu hiểu.
“Rất , mấy loại vải thịnh hành đó trông tươi tắn. Cửa hàng thời trang nữ bên đường Hoài Lạc cũng tệ, thể đưa cô đến xem thử.”
“Em… giận ?”
“Sao giận chứ, như thế thì quá điều .”
Nói xong, tự chăm chú ăn cơm, thêm gì nữa.
Lăng Tiêu cũng điều mà phiền thêm.
Anh cứ chằm chằm , ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua bộ quần áo bạc màu vì giặt nhiều .
“A Đình, sáng mai sẽ cùng em viếng cha và ông nội em, buổi chiều dẫn em Hoài Lạc Lộ mua quần áo mới ? Sau đó chúng đến công viên Trường Ương ngắm hoàng hôn…”
“Ngày mai em hẹn .” cắt lời : “Hơn nữa sắp khai giảng , em tiết kiệm chút học phí và chi phí sinh hoạt.”
Lăng Tiêu vội vàng bước đến mặt , nắm lấy vai .
“Học phí thể lo cho em mà, A Đình, là chồng em, em thể dựa chứ!”
Nhìn dáng vẻ bối rối, luống cuống của , một nữa cảm thấy tiếc nuối cho bản trong quá khứ.
thẳng đôi mắt .
“Lăng Tiêu, ngày giỗ của cha em qua nửa tháng . Hôm đó hứa sẽ cùng em lên mộ, nhưng cuối cùng chỉ vì Thẩm Thanh Nhu một câu quần áo cho con, liền bỏ rơi em.
Cuối cùng em một leo lên núi, lúc xuống vì mưa lớn mà em còn trượt chân ngã.”
vén váy lên, để Lăng Tiêu thấy vết sẹo lành đầu gối .
“Hôm đó em lê lết đôi chân khập khiễng trở về nhà, ngang qua nhà họ Vương, qua cửa sổ thấy đang bế con của rạng rỡ, trông hai vô cùng ấm áp, chẳng khác gì một gia đình ba .”
“Còn về chuyện mua quần áo và học phí, mấy tháng nay tiền lương của còn đồng nào vì đều mang hết cho Thẩm Thanh Nhu , quên ?”
từ từ đẩy tay đang đặt vai .
“Đừng để em dựa nữa. Chính các rằng em nên trẻ con như , thể dựa chỉ Thẩm Thanh Nhu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khi-nang-diu-dang-boc-lo/3.html.]
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Chưa từng là em.”
05
lặng lẽ trở về phòng rửa mặt, để Lăng Tiêu c.h.ế.t lặng tại chỗ với khuôn mặt tái nhợt.
Nằm lên giường, nhắm mắt , suy tính công việc của ngày hôm .
Trước khi lên Kinh Thị, việc kinh doanh thường nhật của tiệm thuốc Đông y cần sắp xếp thỏa, thể để xảy sai sót khi vắng.
Còn ngôi nhà , cũng dọn dẹp tổng thể một lượt khi rời , dù thì lẽ sẽ lâu nữa mới .
Trong tháng cuối cùng nước rút cho kỳ thi đại học, dọn khỏi căn nhà hôn nhân trong khu tập thể gia đình quân nhân của Lăng Tiêu, trở về ngôi nhà nhỏ mà cha để cho .
Lăng Tiêu khi hiểu nổi, cứ nghĩ đang giận dỗi vô cớ.
lười tranh cãi, chỉ :
“Em còn nhiều thời gian, cần một môi trường yên tĩnh để ôn thi. Ban ngày thỉnh thoảng Thẩm Thanh Nhu sẽ tới, em thể tập trung .”
Lăng Tiêu chẳng hiểu ý , đến ngày dọn còn xin nghỉ phép ở nhà.
Một là tìm hiểu rõ ý , hai là chứng minh rằng dù Thẩm Thanh Nhu tới thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới , cần quá lên như .
Sau , cô Chu – hàng xóm của kể , khỏi thì Thẩm Thanh Nhu tới ngay đó.
Cô trong nhà lúc đó là Lăng Tiêu, vẫn giống như khi, ngoài cửa sổ khiêu khích .
“Chị dâu , hôm qua Tiêu mua cho em nhiều đồ ăn ngon, em cố ý mang qua đây chia cho chị một ít, chị đừng khách sáo nhé. Anh Tiêu chỉ là lo lắng cho em thôi mà.”
“Chị dâu , chị xem, một phụ nữ giữ chồng thì tính là phụ nữ ?”
“Cũng thể trách chị , ai bảo Tiêu từ nhỏ dành cho em một tình cảm đặc biệt chứ. Tình cảm giữa bọn em…”
Sắc mặt lạnh lùng như băng, nghiêm nghị :
“Trước đây giữa chúng tình cảm gì? Tình cảm đặc biệt nào? Sao nhỉ? Cô rõ từng chữ cho xem!”
Cô Chu kể rằng, lúc đó mặt Thẩm Thanh Nhu tái mét vì sợ, lắp bắp một câu “hiểu lầm thôi” vội vàng bỏ chạy.
Từ đó, Lăng Tiêu còn khuyên dọn về căn nhà hôn nhân nữa, mà chuyển đến sống cùng ở ngôi nhà nhỏ .
Chỉ là cũng chẳng thường xuyên qua đêm ở đây.
Anh đặc biệt giải thích rằng sắp tới tranh cử chức đoàn trưởng nên công việc bận rộn.