Không Cần Anh Nữa - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
1
Lần đầu tiên tôi nhận ra giữa Chu Tư Nhiên và Thẩm Kiều có điều bất thường, là vào sinh nhật tuổi 26 của tôi.
Trên đường đến nhà hàng, trời bất ngờ đổ mưa, tôi bị ướt như chuột lột.
Vội vã chạy tìm chỗ trú dưới mái hiên, lại vô ý giẫm phải vũng nước, bắn đầy bùn lên người.
Tôi lôi điện thoại ra, định gọi cho Chu Tư Nhiên nhờ anh mang cho mình bộ quần áo sạch.
Chuông vang lên vài tiếng, người bắt máy lại là bạn thân của tôi — Thẩm Kiều.
"Giang Việt à, có chuyện gì vậy?"
Tôi khựng lại trong giây lát.
Hai người họ xưa nay vẫn không ưa nhau, giờ này sao có thể ở cùng một chỗ?
Như đoán được suy nghĩ của tôi, giọng cười mềm mại ngọt ngào của Thẩm Kiều vang lên qua điện thoại:
"Anh Tư Nhiên đến tìm tôi bàn chuyện dự án đấy."
"Anh ấy sắp hợp tác với Tập đoàn Thẩm thị rồi, cậu không biết sao?"
Giọng cô ta nghe có vẻ nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng ẩn chứa một thứ địch ý khiến người nghe vô cùng chói tai.
Tôi hít sâu một hơi, trấn định lại: "Đưa máy cho anh ấy."
Điện thoại dường như bị đưa ra xa.
Sau vài tiếng sột soạt của quần áo, giọng nói khàn khàn, trầm thấp của Chu Tư Nhiên vang lên bên tai tôi:
"Có chuyện gì?"
Không hề có lấy một chút quan tâm.
Nhưng nghe thấy giọng anh, tất cả những điều tủi thân tôi vừa trải qua như ùa về, sống mũi cay xè.
"Em... em bị mắc mưa, áo quần ướt hết rồi... Anh có thể…”
"Ướt thì tự về nhà thay đồ đi, gọi điện cho anh làm gì?"
Chu Tư Nhiên cắt ngang, giọng mang theo chút tức giận kiềm chế.
"Em lớn từng này rồi, gặp chuyện chỉ biết khóc lóc gọi người khác giúp, đầu óc em toàn là nước à?"
Tay tôi siết chặt điện thoại, lồng ngực như bị một đám bông chắn lại, nghẹn đến khó thở.
"Nhưng mà…."
"Giang Việt!"
Chu Tư Nhiên đột ngột cao giọng, hơi thở nặng nề.
"Đừng có làm quá lên."
"Anh không có thời gian dỗ dành em."
2
Điện thoại bị cúp thẳng.
Mưa lạnh như kim châm, rơi lộp độp lên khuôn mặt tôi, lạnh buốt tận tim.
Tôi đưa tay áo lau mặt, nhưng càng lau càng thấy ướt đẫm.
Chắc chắn là công ty anh gặp chuyện căng thẳng, nên mới nổi nóng như vậy.
Nhất định là thế.
Tôi tự an ủi mình, hít một hơi sâu, cố gắng ổn định tâm trạng rồi mở điện thoại gọi xe.
Ngay lúc đó, một cửa sổ thông báo bật lên.
Là một bức ảnh chụp màn hình tin nhắn.
Thẩm Kiều nhắn cho Chu Tư Nhiên:
[Mấy hôm không gặp, anh không phải sợ chơi game thua em nên trốn đấy chứ?]
Chu Tư Nhiên đáp lại:
[Sợ?]
[Chờ đi, tối nay đừng khóc là được.]
Không hẳn là u y h i ế p, nhưng lại mang một sự mập mờ khiến người ta nghẹn thở.
Ảnh màn hình ngừng trong vài giây rồi bị thu hồi.
Tiếp đó, Thẩm Kiều gửi đến hai tin nhắn thoại:
"Xin lỗi nha Việt Việt, mình gửi nhầm người đó."
"Chúc cậu sinh nhật vui vẻ nhé!"
Giọng nói chẳng có chút áy náy nào.
Thì ra, Chu Tư Nhiên không nghe điện thoại không phải vì bận công việc, mà vì đang ở cùng Thẩm Kiều.
"Giang Việt?"
Một giọng nam trầm ấm vang lên sau lưng tôi.
Tôi quay lại.
Là Thẩm Kinh Mặc, anh trai cùng cha khác mẹ của Thẩm Kiều.
Anh đứng cách tôi vài bước, cầm ô đen trong tay, khuôn mặt tuấn tú càng thêm sắc nét trong màn mưa mờ ảo.
Tôi vụng về lau mắt, ngượng ngùng chào anh, rồi cúi đầu tiếp tục đặt xe.
Thẩm Kinh Mặc nhẹ gật đầu, bước lại gần.
Chiếc ô đen trong tay anh hơi nghiêng xuống, tự nhiên che chắn những giọt mưa rỉ rả từ mái hiên rơi xuống cho tôi.
Thật ra, tôi và Thẩm Kinh Mặc cũng không thân thiết lắm.
Anh ấy tuy chỉ lớn hơn chúng tôi hai tuổi, nhưng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, từng ép không ít lão thần trong Thẩm thị phải ra đi, còn trẻ đã ngồi vào ghế phó tổng tập đoàn.
Ánh mắt lãnh đạm của anh đảo qua khuôn mặt tôi, dừng lại trên chiếc váy ướt sũng, mỏng dính.
"Lên xe đi, tôi đưa em về."
3
Đêm khuya, Chu Tư Nhiên mới về.
Mưa đã tạnh, chỉ còn lại mùi đất ẩm phảng phất trong không khí.
Thấy tôi ngồi co ro trên ghế sofa, anh khựng lại một chút, rồi thản nhiên kéo lỏng cổ áo.
"Khóc rồi à?"
"Chỉ vì không cùng em đón sinh nhật thôi mà, làm gì nghiêm trọng vậy?"
Anh cười cười, mang theo chút bất đắc dĩ chiều chuộng.
Anh đặt chiếc bánh sinh nhật lên bàn:
"Này, anh đặc biệt mua cho em đấy."
Tôi hít hít mũi, vừa định mở miệng cảm ơn.
Một mùi nước hoa cherry ngọt ngào xộc thẳng vào mũi.
Là mùi nước hoa Thẩm Kiều thường dùng.
Chu Tư Nhiên dường như không nhận ra, cắm nến lên bánh rồi châm lửa:
"Việt Việt, mau ước đi."
Anh cười với tôi.
Nhưng tôi không nhắm mắt.
Tôi chăm chú nhìn chằm chằm vào vết đỏ mờ còn in trên cổ anh.
"Chu Tư Nhiên, cái này là gì?"
Nụ cười của anh cứng lại, sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ bình tĩnh.
Anh đưa tay che lấy chỗ đỏ kia, ra vẻ tự nhiên:
"À, muỗi cắn thôi."
Biểu cảm tự nhiên đến mức như thể đã quá quen với những lời nói dối vụng về kiểu này.
Tôi siết chặt lòng bàn tay, móng tay bấm sâu vào da, giọng run run:
"Anh và Thẩm Kiều... rốt cuộc đã làm gì?"
Sắc mặt Chu Tư Nhiên cũng lạnh đi:
"Anh đã nói rồi, là xử lý công việc."
"Tôi đã thấy tin nhắn hai người rồi! Anh đi chơi game với cô ta!"
Không khí lập tức đông cứng lại.
"Giang Việt, em cứ thích tra khảo như vậy thấy vui không?"
Chu Tư Nhiên cười giễu, ánh mắt lạnh lùng:
"Suốt ngày đa nghi, trách sao bên cạnh em chẳng có lấy nổi một người bạn."
Tôi thấy lồng ngực đau nhói, tầm mắt mờ đi, vô thức níu lấy cánh tay anh:
"Hôm nay là sinh nhật em... Anh ở bên cô ta đến tận giờ này, em không được phép hỏi sao?"
Chu Tư Nhiên cau mày bực bội, hất mạnh tay tôi ra.
Tôi mất đà, ngã sóng soài trên thảm.
Đầu gối va chạm mạnh, lập tức tím bầm một mảng.
"Anh..."
Ánh mắt Chu Tư Nhiên lóe lên một tia hối lỗi, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn quay đầu đi.
"Em tự mình bình tĩnh lại đi."
4
Có lẽ vì hôm qua bị dầm mưa, sáng hôm sau tỉnh dậy,
đầu tôi choáng váng nặng trĩu, cổ họng đau rát như bị lửa thiêu.
Tôi gắng gượng xuống giường, lục lọi lấy nhiệt kế ra đo.
Không ngoài dự đoán — tôi bị sốt.
Nuốt vội viên thuốc hạ sốt, tôi lại nằm bẹp xuống giường.
Ngay lúc ấy, điện thoại bỗng reo vang.
Là giọng của Tiểu Đường, trợ lý của Chu Tư Nhiên:
"Chị Giang Việt, chị và tổng giám đốc cãi nhau rồi à?"
Cô ấy cười khúc khích:
"Để dỗ chị vui, anh ấy bảo tụi em đặt thật nhiều hoa, còn trang trí cả phòng họp nữa đó!"
"Em còn thấy cả bảng đèn 'Marry Me' nha~ Chắc anh ấy chuẩn bị cầu hôn chị rồi!"
Cơn buồn ngủ lập tức bay biến, tim tôi cũng đập loạn lên.
Tôi bỗng nhớ lại, một tháng trước, lúc dọn dẹp tủ áo,
tôi vô tình phát hiện một chiếc nhẫn kim cương xanh lấp lánh nằm sâu trong ngăn kéo.
Tôi đã ngây ngô mong đợi suốt bao lâu, hy vọng rằng Chu Tư Nhiên sẽ cầu hôn mình vào ngày sinh nhật.
Thì ra... anh ấy thật sự có chuẩn bị.
"Giờ mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn đợi nhân vật chính thôi!"
"Chị Giang Việt, chị mau tới đi nhé!"
Tiểu Đường hào hứng cúp máy.
Tôi khẽ nhắm mắt lại.
Dẫu sao cũng đã bên nhau ngần ấy năm.
Nếu tôi không đến, chắc chắn Chu Tư Nhiên sẽ mất mặt lắm.
Coi như nhân tiện, chúng tôi có thể ngồi xuống, thẳng thắn nói chuyện một lần.
Chiếc xe nhanh chóng đưa tôi đến dưới toà nhà công ty.
Cô lễ tân nhìn thấy tôi thì ngạc nhiên tròn mắt:
"Chị Giang Việt, chị... chị đến rồi ạ?"
Tôi khẽ gật đầu, đi vào khu văn phòng.
Vốn nhộn nhịp náo nhiệt, giờ đây vắng tanh không một bóng người.
Chỉ từ xa vang lên tiếng hò reo:
"Đồng ý đi! Đồng ý đi!"
Một linh cảm xấu lướt qua trong lòng tôi.
Qua lớp cửa kính, ở chính giữa căn phòng họp phủ đầy cánh hoa hồng, Chu Tư Nhiên, trong bộ vest chỉn chu, đang quỳ gối trước mặt Thẩm Kiều.
Giọng anh khàn khàn tha thiết, như muốn lay động lòng người:
"Gả cho anh, được không?"
5
Cả người tôi như bị rút cạn sức lực.
Tựa vào tường, tôi chậm rãi lê từng bước tiến tới.
"...Chu Tư Nhiên."
Chu Tư Nhiên sắc mặt tái nhợt, vội vàng đứng bật dậy:
"Việt Việt, anh... không phải như em nghĩ đâu."
"Thực ra là.."
Thẩm Kiều nhẹ nhàng xoay người, thản nhiên bước trên đôi giày cao gót về phía tôi:
"Bạn trai cũ của tôi lừa tôi rằng muốn quay lại, kết quả lại công khai người yêu mới trên vòng bạn bè."
"Tôi nhờ anh Tư Nhiên diễn một màn kịch, quay video chọc tức hắn thôi."
Sợ tôi không tin, cô ta mở điện thoại, đưa cho tôi xem bài đăng đó.
Trên gương mặt xinh đẹp kia, từ đầu đến cuối vẫn là nụ cười ung dung, thờ ơ, như thể người làm ầm lên là tôi — kẻ bất chấp lý lẽ.
Các đồng nghiệp vây xem cũng vội vàng hòa giải:
"Phải đấy chị Việt, chỉ là quay video thôi mà!"
"Đừng giận nhé, không có gì đâu!"
Thẩm Kiều còn trêu chọc, vỗ vỗ lên vai Chu Tư Nhiên:
" Giám đốc lớn, sao không nói sớm cho bạn gái biết?"
Chu Tư Nhiên hiếm khi không cãi lại, chỉ lặng lẽ cúi thấp đầu:
"Quên mất."
Ánh mắt Thẩm Kiều lướt qua tôi, mang theo ý cười sâu xa khó hiểu.
Cô ta xoay xoay chiếc nhẫn kim cương xanh trên tay, rồi quay đi, nhướng mày:
"Thôi nhé tổng giám đốc, nhớ dỗ dành bạn gái anh cho tốt, đừng để nhân viên cười chê."
Chu Tư Nhiên mặt trầm như nước, kéo tôi thẳng ra ngoài phòng họp.
Vừa ra đến cầu thang, anh ta lập tức sầm mặt:
"Hay thật, Giang Việt, em gài gián điệp giám sát anh đấy à?!"
"Lúc trước xin em vào công ty, em còn làm bộ làm tịch nói giữ khoảng cách cho nhau, giờ lại lén lút theo dõi?"
Anh ta ép tôi vào tường, như con sư tử đang nổi cơn thịnh nộ.
Tôi giãy mạnh, đẩy anh ta ra:
"Đúng vậy!"
"Nếu tôi không đến, chẳng phải vĩnh viễn không biết hai người đã tiến xa thế nào rồi sao?"
Chu Tư Nhiên bối rối quay mặt đi:
"Đã nói là chỉ diễn để quay video thôi mà!"
"Bạn bè giúp đỡ nhau, em từ bao giờ nhỏ nhen đến vậy?"
Tôi cười khổ, nước mắt không kìm được mà trào ra,
rơi xuống cánh tay anh ta, nóng hổi:
"...Anh biết rõ, tôi đã chờ màn cầu hôn này bao lâu rồi mà."
6
Câu nói vừa dứt, thế giới như đột nhiên rơi vào im lặng.
Lưng Chu Tư Nhiên đang căng cứng bỗng thả lỏng, ánh mắt anh ta thoáng hiện lên vẻ hiểu ra.
Anh ta bật cười châm chọc:
"Nói trắng ra, chẳng phải em tham lam hư vinh sao?"
"Ép anh cầu hôn, chẳng qua chỉ để đòi thêm cổ phần mà thôi."
Anh ta nói chắc như đinh đóng cột, ánh mắt nhìn tôi đầy khinh bỉ.
Tôi trừng lớn mắt, không thể tin nổi vào tai mình.
Tám năm đồng hành bên nhau, từ khi anh ta còn tay trắng cho tới ngày nay trở thành người đàn ông giàu có bạc tỷ.
Vậy mà, trong mắt anh ta, tôi lại là loại phụ nữ thấp hèn như thế.
Trong khoảnh khắc ấy, ký ức năm mười chín tuổi ùa về.
Chu Tư Nhiên ôm tôi trong căn phòng thuê ẩm thấp tối tăm dưới tầng hầm, vừa nắm lấy ngón áp út của tôi, vừa thủ thỉ:
"Việt Việt, anh hứa, sau này có tiền, việc đầu tiên anh làm chính là cầu hôn em."
"Anh sẽ tặng em tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế giới này."
Nhưng giờ đây...
Chu Tư Nhiên hai mươi bảy tuổi đã là doanh nhân nổi tiếng trong ngành.
Ánh đèn lờ mờ nơi cầu thang chiếu lên khuôn mặt anh ta, cũng không thể che giấu được sự xa cách, cao quý.
"Chỉ là một chiếc nhẫn thôi, em cần gì phải khóc đến thế?"
"Đi, bây giờ ra tiệm trang sức, anh mua cho em, đừng làm ầm ĩ nữa."
Anh ta dịu dàng lau nước mắt trên mặt tôi, như đang dỗ dành một đứa trẻ vô lý.
Tình yêu đích thực, người duy nhất...
Hóa ra tất cả chỉ là một giấc mơ đẹp.
"Không cần đâu."
Tôi mệt mỏi tránh khỏi tay anh ta, giọng khàn khàn:
"Chúng ta chia tay đi."
Chu Tư Nhiên sững lại, sau đó hừ lạnh, bực bội lùi ra hai bước:
"Tuỳ em."
Có lẽ anh ta không tin.
Bởi vì đây không phải lần đầu tôi đòi chia tay.
Những lần trước, chỉ cần không chịu đựng được nỗi nhớ, tôi lại mặt dày quay về, chủ động làm lành.
Dù lỗi không phải ở tôi.
Nhưng lần này, tôi bình thản trở về nhà, thu dọn hành lý,
rồi dọn ra khỏi biệt thự.
Đêm đó, Thẩm Kiều đăng một bài trên mạng xã hội.
Cô ta quấn mình trong chiếc áo choàng tắm, tay đeo chiếc nhẫn kim cương xanh lấp lánh, cùng người đàn ông phía sau cuồng nhiệt hôn nhau.
Chú thích:
【Tôi muốn anh mãi mãi thuộc về tôi.】
Tôi vô cảm nhấn nút "thích" bài đăng đó.
7
Một tuần sau, tại một buổi tiệc thương mại xa hoa.
Tôi khoác lên người bộ váy dạ hội bước vào đại sảnh lộng lẫy.
Vừa ngẩng đầu đã thấy Chu Tư Nhiên và Thẩm Kiều đứng bên nhau trong đám đông.
Ánh đèn pha lê rực rỡ phản chiếu lên gương mặt họ, trông như một đôi tình nhân hoàn mỹ.
Khách khứa xung quanh xì xào bàn tán:
"Đó chẳng phải là tổng giám đốc Chu nổi tiếng, người sáng lập kỳ tích trong năm năm sao? Ngoài đời còn đẹp trai hơn trong ảnh!"
"Anh ấy và Thẩm tiểu thư đúng là trời sinh một cặp, so với cô Giang Việt nhỏ nhoi kia thì đúng là một trời một vực."
Tôi lặng lẽ làm như không nghe thấy, quay người bước tới quầy rượu.
Nhưng Thẩm Kiều lại không chịu buông tha, cô ta chớp mắt đầy ám chỉ với Chu Tư Nhiên:
"Ồ, Giang Việt cũng bám theo anh đến tận đây sao? Xem ra vẫn chưa chịu buông đấy."
Giọng cô ta không lớn, nhưng đủ để toàn bộ ánh mắt trong hội trường đổ dồn về phía tôi.
Cô ta nghênh ngang bước tới:
"Nếu là tôi, tôi sẽ không đến đây tự mình làm trò cười đâu."
"Ôm mãi cái quá khứ tàn lụi ấy chỉ càng làm mình thêm rẻ mạt thôi."
Rồi cô ta bất ngờ tiến sát lại gần, ghé sát vào tai tôi, thì thầm:
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó."
"Tốt nhất cô nên tự hỏi mình tại sao Chu Tư Nhiên yêu cô tám năm, mà sáu năm trong số đó vẫn lên giường với tôi?"
Tôi đột ngột ngẩng đầu.
Chu Tư Nhiên tưởng rằng tôi thẹn quá hóa giận.
Vẻ lúng túng thoáng qua trên mặt anh ta nhanh chóng biến mất, thay vào đó là ánh mắt ngạo mạn như đã nắm chắc phần thắng.
Anh ta cười lạnh:
"Chia tay nghe ngọt lắm cơ mà? Anh còn đang xem em lần này cứng đầu được mấy ngày."
"Về đi, chỗ này không phải nơi em có thể làm loạn. Nếu không thì…"
"Nếu không thì sao, Chu tổng? Định u y h i ế p khách mời của tôi à?"
Một giọng nói lạnh lùng từ cửa vang lên.
Thẩm Kiều biến sắc:
"Anh... anh trai!"
Thẩm Kinh Mặc chẳng buồn liếc nhìn cô ta.
Anh bước thẳng vào giữa sảnh tiệc, khí thế lạnh lùng bức người.
Dừng lại trước mặt tôi, anh hơi cúi đầu, lịch sự:
"Xin lỗi, vừa rồi bận chút việc, để em đợi lâu rồi."
Tôi khẽ lắc đầu, tự nhiên khoác lấy cánh tay anh.
Dưới ánh đèn pha lê lấp lánh, ánh mắt mọi người đều kinh ngạc.
Thẩm Kinh Mặc bình thản giới thiệu:
"Xin giới thiệu, cô Giang Việt sẽ chính thức đảm nhiệm vai trò cố vấn dự án mới của Tập đoàn Thẩm thị."
"Cô ấy sẽ hỗ trợ công ty chúng tôi phát triển sản phẩm mới."
Nụ cười trên mặt Chu Tư Nhiên cứng đờ, hoàn toàn sụp đổ.