Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Không Cần Anh Nữa - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385


8

 

Tiệc tàn lúc gần nửa đêm.


Tôi từ chối lời đề nghị đưa về của Thẩm Kinh Mặc, một mình rời khỏi đại sảnh.


Khi đi ngang qua khu nhà vệ sinh, một bàn tay to lớn bất ngờ túm lấy eo tôi, lôi vào trong.


Chu Tư Nhiên thấp giọng gằn từng chữ bên tai:


"Tại sao lại đi làm ở Thẩm thị?"


"Hả? Em đi rồi, công ty phải làm sao?"


Tôi hất mạnh anh ta ra, lạnh nhạt:

"Liên quan gì tới tôi?"


"Không phải anh từng nói tôi chỉ biết tiền thôi sao?"


Chu Tư Nhiên nghẹn họng, gương mặt cứng đờ:


"Anh...anh…đó chỉ là lời nói lúc tức giận."


"Vậy còn chuyện anh nói ngủ với tôi tám năm đã chán rồi cũng là lỡ lời?"


Anh ta mặt trắng bệch, lắp bắp:


"Anh không có…."


Tôi lấy điện thoại, bật đoạn clip Thẩm Kiều gửi cho mình.


Lập tức, tiếng nói của Chu Tư Nhiên vang khắp phòng:


"Em thích người hợp ý, tại sao không thử cân nhắc anh?"


Thẩm Kiều cười khúc khích vỗ vai anh ta:

"Anh đối xử với Giang Việt cũng thô lỗ vậy sao?"


Chu Tư Nhiên lạnh lùng kéo cô ta vào lòng:

"Cô ấy đâu thú vị bằng em. Ngủ tám năm rồi, sớm đã chán ngấy."

 

Chu Tư Nhiên không còn đường chối cãi, chỉ có thể luống cuống phân bua:


"Đó... hôm đó anh và Thẩm Kiều đều uống hơi nhiều..."

 

"Anh xin lỗi, Việt Việt, thật sự chỉ là lỡ lời thôi, xin em... vì tình cảm tám năm của chúng ta mà tha thứ cho anh lần này."

 

Tôi bật cười trong nỗi đau:


"Tám năm à?"


"Anh còn nhớ là tám năm đấy, vậy sáu năm anh ngoại tình thì tính sao?"


Từ mười chín tuổi đến hai mươi sáu tuổi, tất cả những năm tháng đẹp nhất đời tôi đều dành trọn cho Chu Tư Nhiên.


Dù không có giấy đăng ký kết hôn, nhưng linh hồn và sinh mệnh tôi đã chặt chẽ đan cài cùng anh ta.


Thế mà đến cuối cùng, khi tôi đang nỗ lực vì tương lai của cả hai, anh ta lại chỉ tìm cách rũ bỏ tôi.

 

 

9


"Không phải như vậy! Không phải như em nghĩ đâu!"

Chu Tư Nhiên cuống quýt, trên mặt hiện rõ vẻ đau khổ.


"Ban đầu, đúng là anh ghét Thẩm Kiều. Cô ta lúc nào cũng tỏ vẻ kênh kiệu, cao cao tại thượng."

 

"Nhưng hôm đó, nhìn thấy cô ta bị làm khó trên bàn rượu, anh chợt nhớ tới em hồi những ngày khởi nghiệp gian khó."

 

"Anh chỉ muốn giúp đỡ một chút... không ngờ cô ta lại chủ động hôn anh..."

 

"Thẩm Kiều còn nói không cần anh chịu trách nhiệm,

anh đã muốn dứt khoát với cô ta rồi, Việt Việt, anh thề với em, anh chưa từng nghĩ sẽ ở bên cô ta!"

 

"Anh yêu em!"

 

"Chỉ là... em hay giận dỗi vô cớ, khiến anh cũng cần có chút không gian để thở…"


Chát!


Tôi vung tay, tát thẳng vào mặt anh ta.


"Đồ bẩn thỉu, Chu Tư Nhiên! Anh đã phản bội tôi, còn muốn đổ lỗi ngược lại sao?"


Chu Tư Nhiên loạng choạng, ánh mắt đầy vẻ tổn thương.

Có lẽ anh ta chưa từng nghĩ rằng, một người luôn dịu dàng như tôi lại có ngày ra tay đánh anh.


Tôi mặc kệ vẻ mặt đau đớn đó, xoay người mở cửa phòng vệ sinh:


"Tôi nói chia tay không phải giận dỗi. Là thật lòng không cần anh nữa."

 


Tôi bán hết toàn bộ cổ phần mình nắm giữ cho các cổ đông khác, coi như đoạn tuyệt hoàn toàn với quá khứ.


Bước ra khỏi toà nhà quen thuộc, tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.


Mơ hồ lại nhớ về ngày đầu tiên chúng tôi cùng dọn đến nơi này.


Khi ấy, Chu Tư Nhiên nắm tay tôi, đứng trước khung cửa sổ sát đất sạch bong, ánh mắt sáng rực hy vọng:


"Việt Việt, anh sẽ kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền!"


Tôi đã mỉm cười gật đầu, đôi mắt ánh lên giọt lệ cảm động.


Khi đó, tôi đã dốc hết tâm tư, toàn bộ thanh xuân và tình yêu đặt lên người anh ta.


Mà quên mất, trong những lời hứa hẹn của anh, chưa bao giờ có tôi.


Có lẽ Chu Tư Nhiên từ đầu đã là một kẻ ích kỷ và hèn hạ.

Chỉ là tôi ngu ngốc, tự mình vẽ lên cho anh ta một vầng hào quang giả dối.

 


10

 

Dự án mới của Tập đoàn Thẩm thị là một trò chơi hẹn hò ảo, lần đầu tiên ứng dụng công nghệ 3D nhằm nâng cao trải nghiệm chân thực cho người chơi.


Phát triển phần mềm vốn là sở trường của tôi, lại có hậu thuẫn tài chính vững mạnh từ tập đoàn, mọi việc tiến hành vô cùng thuận lợi.


Tôi cùng nhóm dự án cật lực tăng ca suốt một tháng, cuối cùng cũng tối ưu xong bản kế hoạch cuối.


Ngày hôm đó, Thẩm Kinh Mặc mang cà phê đến cho cả nhóm.


Khi đến trước mặt tôi, anh đưa một túi giấy riêng biệt:

"Cái này cho em."


Tôi liếc nhìn nhãn dán trên cốc — sữa yến mạch.

 

Ngạc nhiên hỏi:


"Anh biết em bị dị ứng lactose à?"

 

Thẩm Kinh Mặc đẩy gọng kính, vẻ mặt vẫn nghiêm túc như thường, nhưng trong mắt lại có một tia nhu hòa:


"Lần trước thấy em uống trà sữa cùng đồng nghiệp xong sắc mặt rất tệ, anh để ý một chút."

 

"Chuyện nhỏ thôi, ai tinh ý đều nhìn ra."


Trái tim tôi khẽ run lên.


Phải rồi, một chuyện rõ ràng như thế, vậy mà Chu Tư Nhiên chưa bao giờ quan tâm.


Dù tôi nhắc bao lần, anh ta cũng chẳng nhớ, thậm chí còn bực bội trách móc tôi phiền phức.

 

"Cảm ơn anh."

Tôi nhẹ nhàng đáp.

 

Thẩm Kinh Mặc hơi mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm như gợn lên một vòng sóng ấm áp.

 

Qua thời gian tiếp xúc, tôi phát hiện, vị phó tổng giám đốc nổi tiếng lạnh lùng này không hề đáng sợ như lời đồn.


Khi cả nhóm tăng ca, anh luôn âm thầm mua đồ ăn khuya cho mọi người, cẩn thận ghi nhớ khẩu vị từng người.


Dù bị đùa giỡn cũng không bao giờ nổi giận.


Phần lớn thời gian, anh chỉ lặng lẽ ngồi một góc, ánh mắt thi thoảng dừng lại trên người tôi.


Ngày mở thử nghiệm trò chơi, lượng người dùng online bùng nổ, vượt mốc bảy triệu.


Cả nhóm hò reo phấn khích, nhao nhao đòi Thẩm Kinh Mặc đãi tiệc.


Anh không từ chối, còn đặt luôn một phòng VIP ở nhà hàng buffet sang trọng trung tâm thành phố.


Tôi lùi lại cuối đoàn, vô tình sóng vai bước ra khỏi công ty cùng Thẩm Kinh Mặc.


Bất chợt, tôi thấy một bóng người quen thuộc đứng bên kia đường.


Chu Tư Nhiên cũng nhìn thấy tôi, giọng khàn đặc gọi:


"...Việt Việt."

 


11


Tôi không ngờ lại gặp Chu Tư Nhiên ở đây.


Mấy tháng không gặp, anh ta gầy rộc đi, khuôn mặt đẹp đẽ phủ đầy râu ria.


Rõ ràng là sống không tốt.


Chu Tư Nhiên dụi tắt điếu thuốc trong tay, chậm rãi bước về phía tôi.


Thẩm Kinh Mặc mím môi, khẽ nói:

"Anh đi trước chờ em."


Tôi kéo nhẹ tay anh:


"Không cần."


"Anh có gì muốn nói, thì nói nhanh lên đi."


Chu Tư Nhiên nhìn tôi chăm chú, như đang nhìn bảo vật vừa tìm lại được.


"Việt Việt, em gầy đi rồi."


Tôi cau mày, lạnh nhạt:

"Đừng nói mấy lời vô nghĩa."


Ánh mắt anh ta tối sầm, cắn chặt răng, rồi rút từ trong ngực ra một hộp nhẫn, mở ra trước mặt tôi.


"Anh mua nhẫn mới cho em. Em xem, có thích không?"


Trong chiếc hộp nhung đen, viên kim cương hồng to lớn được cắt gọt tinh xảo, lấp lánh ánh sáng dưới đêm đen.


Nhìn kỹ hơn, bên trong viền nhẫn còn khắc tên viết tắt của hai chúng tôi.


Chu Tư Nhiên dõi theo phản ứng của tôi, ánh mắt khẩn cầu như một đứa trẻ sợ mất món đồ quý.


Tôi nhận lấy chiếc hộp, ngắm nghía.


"Tốn không ít tiền nhỉ?"


Anh ta tưởng tôi quan tâm, ánh mắt bừng lên hy vọng:


"Bao nhiêu tiền cũng xứng đáng!"


"Anh sai rồi Việt Việt! Chúng ta quay lại đi, anh không thể sống thiếu em!"


Câu nói ấy, đúng là thật.


Bởi vì sau khi tôi rời đi, dự án game mới của công ty anh ta bị dân mạng ném đá tơi tả, bị tố cáo gian dối, sản phẩm tồi tệ, khách hàng đòi trả lại tiền.


Nhưng... tất cả những chuyện đó thì liên quan gì đến tôi?


Cạch!


Tôi đóng sập nắp hộp nhẫn, thản nhiên:


"Không thích."


Nói rồi, tôi ném thẳng chiếc hộp vào đống rác ở góc tường.


"Chỉ cần nhìn thấy anh, tôi đã buồn nôn rồi."


Chu Tư Nhiên ngồi bệt xuống đất, ngây dại, hồi lâu không thể lấy lại tinh thần.


Tôi nắm tay Thẩm Kinh Mặc, sải bước rời đi, không hề ngoảnh lại.

 

Loading...