Không Cần Anh Nữa - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
16
Trong vài tháng tiếp theo, mọi chuyện diễn ra vô cùng suôn sẻ.
Thẩm Kinh Mặc thâu tóm gần một phần ba thị trường, thực sự vươn lên vị trí độc tôn.
Trong khi đó, Chu Tư Nhiên vì tham lam mà đánh mất lòng tin thị trường, bất kể tung ra sản phẩm nào cũng bị người dùng quay lưng.
Anh ta vốn không giỏi kinh doanh, lại luôn tự tin mù quáng. Một lần sảy chân, công ty vốn đã lao đao lại càng thêm thảm hại.
Dòng tiền đứt gãy, nhân viên lần lượt nghỉ việc.
Chỉ trong một đêm, bao năm nỗ lực đổ sông đổ biển.
Chu Tư Nhiên vắt chân lên cổ chạy ngược chạy xuôi,
nhưng cũng không thể vãn hồi tình thế.
Về phần Thẩm Kiều, vì giữ lấy đứa con trong bụng, cô ta liều lĩnh lén vào trụ sở tập đoàn Thẩm thị, định biển thủ công quỹ.
Kết quả, bị Thẩm Kinh Mặc bắt quả tang ngay tại chỗ.
Thẩm Kiều vẫn chưa biết hối cải, còn trơ trẽn đổ lỗi:
"Nếu không phải bố thiên vị trọng nam khinh nữ, không cho tôi lấy một đồng cổ phần, tôi đâu phải làm vậy?!"
Ông Thẩm tức đến mức lên cơn đau tim, phải đưa vào phòng cấp cứu.
Thẩm Kinh Mặc chính thức nhậm chức Chủ tịch mới của tập đoàn, đồng thời tuyên bố cắt đứt quan hệ anh em với Thẩm Kiều.
Anh nắm lấy tay tôi, giọng nghẹn ngào run rẩy:
"A Việt, ngày này... anh đã đợi quá lâu rồi."
Thẩm Kinh Mặc kể, ông Thẩm năm xưa chỉ là một kẻ tay trắng vô danh.
Là mẹ anh — con gái duy nhất của một gia đình giàu có,
kiên quyết gả cho ông ta.
Sau khi sinh Thẩm Kinh Mặc hai năm, bà qua đời vì bệnh tật.
Ông Thẩm nhanh chóng chiếm đoạt toàn bộ gia sản nhà mẹ anh, thậm chí đẩy ông bà ngoại vào toò.
Chẳng bao lâu sau, mẹ của Thẩm Kiều ôm bụng bầu dọn thẳng vào nhà họ Thẩm.
Khi không có ai, mẹ kế thường n g ư ợ c đ ã i Thẩm Kinh Mặc,bỏ đói, mắng nhiếc anh bằng những lời cay nghiệt.
"Chúng vừa dùng đồ của mẹ anh, vừa mắng mẹ anh là đồ đoản mệnh."
"Từ hôm đó, anh đã thề: nhất định sẽ lật đổ tất cả bọn họ."
"Anh liều mạng học tập, ba năm lấy hai bằng,
sau khi vào công ty thì âm thầm gây dựng thế lực riêng,
loại bỏ từng kẻ trung thành với ông ta."
Nói đến đây, ánh mắt Thẩm Kinh Mặc thoáng một tia yếu đuối:
"Nhưng A Việt, em... đừng ghét anh nhé."
Tôi mềm lòng, ôm chặt lấy anh:
"Em sẽ mãi mãi không rời xa anh."
17
Trước khi mùa hè tới, tôi và Thẩm Kinh Mặc đã đính hôn.
Buổi lễ đính hôn được tổ chức bên bờ biển.
Bàn tiệc phủ khăn trắng, lấp lánh ánh nến, ghế tựa trang trí bằng những chiếc nơ hồng.
Chính là bản thiết kế tôi từng vẽ tay năm ấy.
Giữa các vị khách, không thiếu người quen biết Thẩm Kiều và Chu Tư Nhiên.
Họ bàn tán xôn xao:
"Mấy người biết chưa? Đứa bé trong bụng Thẩm Kiều, căn bản không phải của Chu Tư Nhiên!"
"Chu Tư Nhiên biết được nổi điên, hai người cãi nhau dữ dội, kết quả là đứa trẻ mất rồi, nghe nói cô ta còn có nguy cơ vô sinh."
"Trời đất, một tiểu thư nhà giàu như cô ta sao lại bám lấy Chu Tư Nhiên?"
"Tiểu thư gì chứ, chuyện của mẹ cô ta ai mà chẳng biết?
Thẩm Kiều chẳng qua thấy Chu Tư Nhiên có chút năng lực, muốn bấu víu làm cơm dài áo bền thôi."
Tôi nhấp một ngụm rượu sâm panh, cúi đầu mỉm cười.
Những kẻ phụ bạc chân tình, cuối cùng cũng chỉ tự tay chôn vùi chính mình.
Sau lễ đính hôn, Thẩm Kinh Mặc bay sang Pháp lo chuyện mở rộng thị trường.
Tôi xoa xoa thắt lưng nhức mỏi, vừa định ra ngoài làm spa, đã thấy Chu Tư Nhiên đứng đợi ở cổng khu dân cư.
Khi bốn mắt giao nhau, ánh mắt tôi quá mức lạnh lùng,
khiến anh ta lúng túng vò vò tay:
"Nghe nói... em đính hôn với Thẩm Kinh Mặc rồi.
Chúc mừng."
Tôi thản nhiên gật đầu.
Chu Tư Nhiên cười gượng:
"Anh đến là để nói…"
Ngay lúc đó, một tiếng động chói tai vang lên.
Qua khóe mắt, tôi thấy một chiếc xe trắng lao tới như điên.
Đằng sau kính xe, khuôn mặt đầy thù hận của Thẩm Kiều hiện ra:
"Chec đi!"
Cô ta đạp mạnh ga.
Chu Tư Nhiên phản ứng nhanh, xô mạnh tôi ra, khiến tôi ngã lăn xuống thảm cỏ.
Ầm!
Tiếng va chạm dữ dội.
Chiếc xe đ â m trúng cột đèn, Chu Tư Nhiên kẹt giữa xe và cột, toàn thân đẫm máo.
Trong giây phút cuối cùng, tôi thấy anh ta mấp máy môi:
"May mà... người bị đ â m không phải em."
18
Nghe tin về vụ tai nạn, Thẩm Kinh Mặc lập tức bay xuyên đêm về nước.
Anh ôm tôi thật chặt, nước mắt nóng hổi rơi trên mặt tôi:
"Em không sao là tốt rồi... may quá..."
Thẩm Kiều bị kính vỡ c ắ t nát mặt, may mắn giữ được mạng, nhưng đầu óc đã điên loạn, miệng không ngừng hét:
"Tất cả các người đều phản bội tôi! Tôi sẽ giec sạch các người!"
Lần đầu tiên tôi thấy Thẩm Kinh Mặc nổi giận đến vậy.
Anh thuê đội ngũ luật sư giỏi nhất, dốc toàn lực kiện cô ta,
để chắc chắn cô ta phải mục rữa trong toò.
Tất cả ác ý mà cô ta gieo rắc, cuối cùng đều trút xuống chính bản thân mình.
Chu Tư Nhiên nằm trong phòng ICU suốt hai ngày hai đêm, vẫn không tỉnh lại.
Bác sĩ thông báo, anh ta mắc ung thư não, tế bào đã di căn toàn thân.
Ngay cả không xảy ra tai nạn, anh ta cũng chỉ còn sống được ba tháng.
Tôi ngây người, bất giác nhớ lại lời nói còn dang dở của anh ta hôm trước.
Hóa ra, anh đến tìm tôi, không phải để níu kéo,
mà chỉ muốn trước lúc chec được gặp lại tôi một lần.
Luật sư của anh ta tìm đến, trao cho tôi một bản di chúc.
"Sau khi biết mình mắc bệnh, Chu tiên sinh đã lập di chúc,
chuyển toàn bộ tài sản lại cho cô."
Bao gồm cả công ty, lẫn căn nhà chúng tôi từng chung sống.
Ngoài ra còn có một thùng giấy.
Luật sư nói:
"Còn đây là thứ Chu tiên sinh dặn phải đích thân trao tận tay cô."
Tôi run rẩy mở ra.
Thứ đầu tiên rơi ra, là chiếc nhẫn kim cương hồng mà năm xưa anh ta khó khăn lắm mới tìm lại được.
Dù công ty cạn kiệt tài chính, anh ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện bán nó.
Trong thùng còn có vô số món quà nhỏ, những món quà anh từng tặng tôi.
Những món tôi đã bỏ lại khi dọn nhà.
Chúng lặng lẽ, vòng vèo, cuối cùng lại trở về tay tôi.
Ở đáy thùng là một xấp thư dày cộp.
Là những bức thư tình tôi viết cho Chu Tư Nhiên năm mười bảy tuổi, ngây ngô, ngốc nghếch, tràn ngập yêu thương.
Tôi mở bức thư cuối cùng.
Nét chữ mười chín tuổi của Chu Tư Nhiên vẫn gọn gàng, đẹp đẽ:
[Mong rằng có thể cùng bạn Giang Việt, bạc đầu bên nhau! Nếu thất hứa, để tôi bị xe đâm chec!]
Hồi đó tôi còn gạch đi câu cuối, nói là xui xẻo.
Anh ta lén viết thêm, rằng điều đó sẽ không bao giờ xảy ra.
Nhưng không ai ngờ rằng...
Hai kẻ từng yêu nhau sâu đậm, lại vào một ngày bình thường như bao ngày khác, lặng lẽ lướt qua nhau trong cơn gió chiều, mãi mãi trở thành người dưng.
HẾT