Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Không Cần Anh Nữa - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

12


Cơn mưa tầm tã như trút nước.


Nghe nói, đêm đó, Chu Tư Nhiên, người vốn luôn lạnh lùng tự giữ mình, cuối cùng cũng phát điên.


Anh ta dầm mình dưới mưa, lục tung từng thùng rác suốt đêm, miệng không ngừng lẩm bẩm:


"Không thể mất nhẫn... nếu mất, Việt Việt sẽ không yêu mình nữa..."


Cuối cùng, kiệt sức ngất xỉu bên đường, được người qua đường tốt bụng đưa vào bệnh viện.


Thẩm Kiều đến thăm, nhưng Chu Tư Nhiên lạnh lùng quát cô ta ra khỏi phòng:


"Tất cả là tại cô! Tại cô mà Việt Việt mới bỏ tôi!"


"Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy cô nữa!"


Thẩm Kiều tức giận, ném túi xách vào người anh ta:


"Giang Việt thì có gì tốt chứ?!Tôi xinh đẹp hơn cô ta, thân hình cũng đẹp hơn, rõ ràng chúng ta mới là người phù hợp với nhau!"


Chu Tư Nhiên khẽ cười lạnh:


"Một món đồ chơi miễn phí như cô, cũng xứng đem ra so với vợ tôi?"


Thẩm Kiều chec sững, bật khóc bỏ chạy.

 

Các đồng nghiệp trong công ty kể lại chuyện này cho tôi nghe với vẻ mặt hả hê:


"Đáng đời! Thẩm Kiều xưa giờ quen làm kẻ thứ ba, cậy có tiền mà chen vào tình cảm người khác. Cô ta với Chu Tư Nhiên đúng là cặp đôi 'cặn bã', tốt nhất cứ dính chặt lấy nhau, đừng hại thêm ai nữa!"

 

Nhờ ơn Chu Tư Nhiên, chuyện của tôi và anh ta, ai trong công ty cũng biết.


Tôi chỉ khẽ cười, không lên tiếng.

 

Lúc này, cánh cửa phòng trà nước bị gõ nhẹ.

Thẩm Kinh Mặc xuất hiện ở cửa.


"Mọi người đang bàn chuyện gì mà vui thế?"


Các đồng nghiệp tưởng anh tới bắt quả tang lười biếng, vội vã tan tác như chim vỡ tổ.


Chỉ còn tôi và anh ở lại.


Thẩm Kinh Mặc cúi đầu cười khẽ, hỏi:


"Anh đáng sợ vậy sao?"


Tôi nghĩ một lát rồi đáp:


"Cũng đáng sợ đấy. Nếu anh cười nhiều hơn, chắc sẽ đỡ hơn nhiều."


Thẩm Kinh Mặc im lặng một lúc, rồi cứng ngắc nặn ra một nụ cười máy móc:


"Như vậy hả?"


Tôi bật cười, xua tay:


"Không, không phải như vậy đâu..."


Ngay lúc ấy, cổ tay tôi bị anh nắm lấy.


Thẩm Kinh Mặc tiến sát lại, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm khàn như mê hoặc:


"A Việt, tối nay cùng anh ăn bữa cơm nhé?"


"Anh không muốn một mình đón sinh nhật."


Tiếng gọi thân mật khiến tôi đỏ mặt, không hiểu sao lại khẽ gật đầu đồng ý.

 


13


Đáng tiếc, sinh nhật của Thẩm Kinh Mặc cuối cùng cũng không được trọn vẹn.


Cuối giờ tan làm, Thẩm Kiều đột ngột xông vào công ty.


Cô ta giận dữ chỉ tay vào tôi, mắt đỏ ngầu:


"Là cô! Là cô đã gửi ảnh tôi và Chu Tư Nhiên vào nhóm trường, khiến tôi bị đuổi học!"


Tôi khẽ nhếch môi cười lạnh:


"Đúng vậy."


"Cô thích mấy trò kích thích đó mà, tôi chỉ giúp cô thêm một tay thôi."

 

Thẩm Kiều trong suốt những năm đại học, học hành bê tha, thường xuyên trốn học thi rớt.

 

Nhờ những tài liệu, hình ảnh cô ta tự gửi cho tôi, tôi tổng hợp thành báo cáo, nộp thẳng cho ban giám hiệu.


Trường đại học cũ của chúng tôi luôn nghiêm khắc về kỷ luật đạo đức, không chần chừ lập tức khai trừ học bạ của cô ta.


Nếu không nhờ chuyện này, tôi cũng không biết:

Ngay cả khi Chu Tư Nhiên quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ,

anh ta vẫn chưa dứt khoát với Thẩm Kiều.


May thay, tôi không còn tin vào những lời thề thốt đó nữa.

 

Thẩm Kiều trợn mắt, gằn giọng:


"Cô tưởng như vậy là thắng sao?!"


"Nói cho cô biết, tôi đã mang thai con của Chu Tư Nhiên!

Anh ấy sắp cưới tôi rồi!"


Nhưng trong mắt cô ta, sự kiêu ngạo ngày trước đã biến mất, chỉ còn lại lo lắng thấp thỏm.


Tôi mỉm cười, lạnh nhạt buông lời:


"Nếu cô chắc chắn như vậy, còn chạy tới đây làm gì?"


Chỉ một câu, đã đánh sập chút tự tin cuối cùng của cô ta.

 

"Cô!"

Thẩm Kiều tức đến run người, giơ tay định tát tôi.


Ngay khoảnh khắc đó, Thẩm Kinh Mặc xuất hiện, nắm chặt cổ tay cô ta.


"Ai cho cô tới đây gây chuyện?"

 

Giọng anh lạnh lùng như băng giá.


Thẩm Kiều hoảng sợ rụt cổ lại, rồi như chợt nhận ra điều gì, chỉ tay hét lên:


"Giang Việt! Cô dám quyến rũ anh trai tôi!"


Thẩm Kinh Mặc cau mày, lạnh lùng:


"Cút ra ngoài."


Thẩm Kiều không dám chống đối, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt:


"Có tôi ở đây, cô đừng hòng bước chân vào nhà họ Thẩm!"

 


14


Thẩm Kinh Mặc áy náy nhìn tôi.


Tôi chỉ khẽ lắc đầu, tỏ ý không để bụng.


Chuyện vặt vãnh ấy, tôi còn chưa thèm để tâm.


Chỉ thấy lạ, Thẩm Kiều trước giờ thay bạn trai như thay áo, vậy mà lần này lại nhất quyết bám lấy Chu Tư Nhiên, còn cố tình mang thai, đòi cưới.

 

Chiều hôm đó, vừa rời công ty, tôi nhận được một cuộc gọi:


"Chào cô Giang, tôi là người phụ trách của Tập đoàn Tinh Hải. Không biết cô có rảnh dùng bữa tối cùng chúng tôi?

Chúng tôi có một vụ hợp tác muốn thương lượng."

 

Tôi cong môi cười, quay đầu xe đến nhà hàng bít tết gần đó.

 

Sau bữa tối, tôi cùng Tổng giám đốc Lê bước ra khỏi nhà hàng.


Ông ấy chìa tay ra, cười tươi:


"Hợp tác vui vẻ, cô Giang."


Tôi cũng bắt tay lại, lễ phép đáp.

 


Ngay lúc ấy, Thẩm Kiều từ đâu xuất hiện, đứng dưới ánh đèn nhà hàng, giọng đầy đắc ý:


"Tôi đã nói mà! Giang Việt chỉ giả vờ giúp anh thôi, thực chất là muốn báo thù tôi giành mất Chu Tư Nhiên!

Cô ta liên kết với công ty đối thủ, chắc chắn sẽ bán đứng nhà họ Thẩm!"


Cạnh cô ta, Thẩm Kinh Mặc đứng im lặng, mặt lạnh như sương.


Thẩm Kiều sốt ruột kéo áo anh:


"Anh! Mau gọi luật sư, cho cô ta ngồi toò mười năm đi! Đừng để cô ta hại chec nhà mình!"


Giọng cô ta tràn ngập căm hận và ác độc.


Tôi chỉ im lặng nhìn.

 


Nhưng ngay khi cô ta chưa kịp nói thêm, Thẩm Kinh Mặc đột nhiên giơ tay, tát thẳng vào mặt Thẩm Kiều:


"Đủ rồi!"


"Tôi không cho phép cô bôi nhọ A Việt thêm một câu nào nữa!"


Thẩm Kiều ôm mặt, sững sờ nhìn anh trai mình, không hiểu vì sao mọi thứ lại thành ra thế này.

 


15


Sau khi Thẩm Kiều bỏ đi, tôi ngồi vào xe cùng Thẩm Kinh Mặc.


Nhìn anh trầm mặc, tôi hỏi:


"Vì sao lại tin em?"


Thẩm Kinh Mặc gõ nhịp nhẹ lên tay lái:


"Không biết."


"Chỉ cảm thấy... em không phải loại người đó."


Tôi bật cười:


"Anh là tổng giám đốc, lại xử lý mọi chuyện bằng trực giác sao? Ngay cả Chu Tư Nhiên cũng từng nói em vì tiền mà không từ thủ đoạn đấy."

 

Thẩm Kinh Mặc chăm chú nhìn tôi, nghiêm túc lắc đầu:


"Nếu em thật sự hám tiền, đã không dốc hết thanh xuân ở bên Chu Tư Nhiên, cũng chẳng vì anh ta mà viết chương trình rồi ghi tên anh ta lên."


Tôi giật mình:

"Anh... sao biết chuyện đó?"

 

Khi ấy, tôi từng lén thức đêm viết code thay Chu Tư Nhiên để anh ta đi thi, chỉ vì thích anh ta.

 

Nhưng tôi chưa từng kể với bất kỳ ai.


Thẩm Kinh Mặc nhẹ giọng:


"Lúc đó, anh làm trợ giảng cho ban giám khảo.

Anh nhận ra ngay từ dòng code đầu tiên, vì chỉ có em mới viết theo cách đó."


"Giang Việt, thật ra từ rất lâu, anh đã thích em rồi."

 

Những lời nói ấy như pháo hoa nổ tung bên tai, khiến mặt tôi nóng bừng.


Tôi ngượng ngùng hắng giọng, cố trấn tĩnh:


"Nhưng đã qua nhiều năm như vậy rồi, anh không sợ em đã thay đổi sao?"


Thẩm Kinh Mặc cười khẽ:


"Không sợ. Hơn nữa…”


Anh hơi ngừng lại, rồi chậm rãi nói:


"Nếu em muốn thâu tóm Tập đoàn Thẩm thị, anh chính là lựa chọn tốt nhất của em."

 

Tim tôi như bị lông vũ mềm mại khẽ cọ vào, ngứa ngáy, ngọt ngào.


Không nhịn được nữa, tôi chủ động ngẩng lên hôn lên đôi môi lạnh lẽo của anh.


Thẩm Kinh Mặc sững sờ giây lát, rồi lập tức ôm chặt lấy tôi, đáp lại nụ hôn ấy.

 


Cuối cùng, trong lòng anh, tôi lấy ra một chiếc USB nhỏ:


"Đây là bản kế hoạch cuối cùng của Tập đoàn Tinh Hải."


"Tôi không phải muốn hủy hoại Thẩm thị. Em muốn... chiếm lấy nó."

Loading...