Không Gì Khác Biệt
Chương 3
5
Cố Liên Chi rất vui, rất vui.
Sau khi gặp lại, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn trông vui vẻ như vậy.
Ta cũng rất vui vẻ, rất hạnh phúc.
Ban đầu ta muốn sau khi trả thù xong rồi chết cho xong việc, nhưng hiện tại ta không còn muốn nữa.
Ta muốn ở bên cạnh Cố Liên Chi, giống như trước đây, để bù đắp khoảng thời gian đã bỏ lỡ.
Rất lâu ta chưa gặp lại hắn.
Hắn phái người đến nói với ta, nói phải chuẩn bị chu đáo, mười dặm sính lễ, cưới ta về nhà một cách đàng hoàng, làm thê tử của hắn.
Trước khi thành thân, tân hôn phu thê sẽ không thể tùy tiện gặp mặt, cho nên hắn nói bảo ta đợi một chút, chờ hắn ta rước ta về nhà.
Ta vừa vui vẻ vừa có chút buồn.
Năm đó, hắn cũng nói như vậy.
Hắn muốn cho ta những thứ tốt nhất nên đã chuẩn bị từ rất lâu, gấm vóc mềm nhất từ Giang Nam, thịt cừu thơm nhất từ Tái Bắc, thứ ta thích, hắn đều bỏ hết công sức để tìm kiếm cho ta.
Những ngày tháng vui sớm đến cũng nhanh mà đi lại càng nhanh.
Chớp mắt một cái, đã đến ngày thành thân.
Con đường dài vô cùng ồn ào lạ thường, nhạc hỉ vang khắp trời, cực kỳ chấn động.
Cả kinh thành đều biết Cố Liên Chi tới rước ta về nhà.
Ta nhìn nữ nữ một thân hỉ phục trong gương, nước mắt lưng tròng, nhưng đang mỉm cười.
Sau ngần ấy thời gian, cuối cùng ta cũng gả cho hắn.
Có tiếng gõ cửa vang lên, ta mở cửa nhưng lại không có ai ở đó, chỉ có một lá thư bí mật được dán sơn mài tốt nhất.
Ta hiểu rõ.
Ta đã cố gắng hết sức để liên lạc với môn sinh trước đây của phụ thân ta, hắn ta cũng canh cánh trong lòng về chuyện phụ thân ta tham ô, nửa phần cũng không tin, đã âm thầm điều tra thật lâu.
Hắn ta có rất nhiều tai mắt trong triều, hứa với ta mấy ngày này sẽ cho ta một lời giải thích.
Đây chắc chắn là nó rồi.
Tiếng nhạc hỉ khua chiêng gõ trống ngày càng gần, càng ngày càng gần, ngoài cửa phòng ta vang lên tiếng bước chân ồn ào.
Cố Liên Chi mặc thân hỉ phục, một bông hoa lớn màu đỏ treo trên ngực, đang cong khóe miệng mỉm cười với ta, đôi mắt đầy dịu dàng và quyến luyến, niềm vui và sự thoải mái khi tìm lại được thứ gì đó.
Ta nhìn vào mặt hắn cũng nở nụ cười.
Một tay vén rèm giường lên, một nam tử trần như nhộng chui ra khỏi giường ta.
Khi Cố Liên Chi nhìn thấy hắn ta, nụ cười trên môi lập tức cứng lại, trong mắt vốn có tia sáng lấp lánh dần dần biến mất, hoàn toàn biến mất.
Ta mỉm cười đón chào hắn ta, rúc vào lòng ngực hắn ta hờn dỗi vài tiếng, hoàn toàn mặc kệ lúc này trong phòng đang có người thứ ba đứng.
Cố Liên Chi kéo ta vào lòng ngực, khuôn mặt gần như tràn ngập tuyệt vọng và đau thương.
Hắn hỏi ta tại sao, không phải nói thích hắn sao? Không phải đồng ý gả cho hắn rồi sao?
Giọng nói nghẹn ngào và khàn khàn, hoàn toàn không có sức sống.
Ta duỗi ngón tay ra, nâng cằm hắn lên, cười một tiếng.
“Lời thật lòng của nữ tử thanh lâu, người nào tin thì người đó là thằng ngu.”
“Ta chưa bao giờ muốn gả cho ngươi, chỉ là nhìn ngươi si tình như vậy, trêu đùa một chút.”
6
Cố Liên Chi nổi điên đánh nam tử trong phòng ta, trên mặt đầy vết bầm tím, khập khiễng bỏ đi.
Trước khi rời đi, hắn nhìn ta đầy tuyệt vọng, không nói gì thêm.
Ta nhìn hắn chậm rãi lê thân hình bị thương xuống cầu thang, ra khỏi cửa, nhìn bóng dáng ngày càng xa dần cho đến khi biến mất ở cuối con đường dài.
Đời này, hắn và ta đã định phải có kết cục như thế này.
Ta đóng cửa lại, vô lực mà ngồi phịch xuống đất, xoa xoa đôi chân tê cứng của mình.
Nhẹ nhàng nói lời xin lỗi với Cố Liên Chi trong lòng, thật xin lỗi.
Nhưng suy cho cùng thì ai có lỗi với ai?
Nhìn chữ viết trên thư, ta dụi mắt xác nhận lại nhiều lần mới dám tin rằng mình đã đọc đúng.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, ta cuộn tròn thân mình ngồi dưới đất, nước mắt tuôn rơi.
Ta liều mạng lắc đầu, buộc mình phải bình tĩnh lại, đây nhất định là đang nằm mơ.
Chỉ cần đợi đến bình minh lên tỉnh mộng thì mọi chuyện sẽ tốt rồi.
Ta tự nói với bản thân mình như vậy.
Nhưng mà cơn đau nhói do móng tay đâm vào lòng bàn tay luôn mách bảo ta đây không phải là mơ.
Mọi thứ là sự thật.
Cho dù không muốn tin thì đó cũng là sự thật không thể chối cãi.
Ta ngồi tuyệt vọng trên sàn nhà lạnh lẽo suốt một đêm.
Ninh vương, phụ thân của Cố Liên Chi, chính là thủ phạm thực sự đằng sau hãm hại phụ thân ta.
Người mà ta thề chết cũng muốn chém thành từng mảnh lại chính là ông ta!
Đám cấm vệ quân tàn sát nhà ta ngày đó có một hình xăm nhỏ sau tai, hình trăng lưỡi liềm giống như một cái móc, rất nhỏ và rất kín.
Khi ta sắp bất tỉnh, ta vô tình phát hiện ra nó.
Mà sau tai của cấm vệ quân đều sạch sẽ, không có gì hết.
Ta lợi dụng dòng người trong thanh lâu, muốn tìm mọi cách để tìm kiếm những tổ chức hoặc những người có ký hiệu tương tự nhưng đều vô ích.
Không người nào từng gặp qua, không người nào biết.
Ninh vương phủ nuôi dưỡng một nhóm tử sĩ, sau tai bọn họ đều có hình trăng lưỡi liềm màu xanh lục.
Vòng đi vòng lại, hóa ra kẻ thù mà ta đang tìm kiếm đang ở ngay trước mặt ta.
Cố Liên Chi biến mất vài ngày, nhưng sau đó lại xuất hiện trước mặt ta như cũ, như thể người bị tân hôn thê tử và gian phu làm nhục ở trước mặt mọi người không phải là hắn.
Mọi người đều cười, Cố Liên Chi là một kẻ bị ham muốn làm cho mất trí.
Hắn dường như không nghe thấy, vẫn cố gắng hết sức để đối xử tốt với ta.
Giống quá khứ, như quá khứ, thậm chí còn tốt hơn quá khứ.
Vẫn sẽ có những bông hoa nở rực rỡ trên bàn, những giọt sương trong suốt trên cánh hoa, khi thức dậy vào buổi sáng, sẽ luôn có những món ăn nhẹ nóng hổi hay những chiếc bánh hấp được đặt trước cửa, ngoan ngoãn nằm trên tờ giấy dầu sạch sẽ, những chiếc trâm cài và trang sức mới lạ, thậm chí không có vị nương nương nào trong cung có được trước ta.
Sau khi cười nhạo hắn đến cuối cùng, tất cả những người hắn gặp đều không khỏi thở dài vì sự si tình của thế tử.
Dường như nếu cố gắng như thế này, có thể làm thời gian quay ngược trở lại, quay lại ban đầu.
Hắn nhìn ta triền miên trong vòng tay của các loại nam nhân khác nhau, nghe ta rên rỉ dưới thân của bọn họ, hắn vô cùng tức giận, nhưng lại không thể làm gì được.
Hắn sớm đã không có tư cách.
Ta nhìn vẻ mặt bi thương của hắn, không khỏi cảm thấy mỉa mai.
Ta thực sự không muốn gặp lại hắn nữa, kiếp này đều không muốn.
Mỗi lần nhìn thấy hắn, tim ta như bị dao đâm vào, mặt băng vốn đã mỏng manh khó khăn lắm mới có thể bám trụ nhưng sớm muộn gì cũng sẽ vỡ vụn, chìm vào làn nước băng buốt giá, ngâm đến thanh tỉnh.
Nhiều lúc tỏ ra lạnh lùng nhưng hắn vẫn thờ ơ, ta cũng không còn cố làm ra vẻ nữa.
Có lẽ ta sẽ giết Cố Liên Chi và cả nhà hắn giống như phụ thân hắn đã giết cả nhà ta.
Ninh vương cũng phải nếm thử cảm giác mất đi người thân đau đớn và thống khổ như thế nào.
Ngày xưa ta sống trong thanh lâu như thế nào thì hiện tại vẫn như vậy, thay đổi duy nhất đó là ta lạnh nhạt nhắm mắt thờ ơ với Cố Liên Chi.
Thỉnh thoảng lại bố thí Cố Liên Chi uống vài ngụm trà, hắn nhận lấy và uống một cách vui vẻ, nhìn ta mỉm cười, nhưng hắn không biết ta đã bỏ rất nhiều thứ vào trong trà.
Dần dần, dần dần tác dụng của thuốc sẽ lan rộng khắp cơ thể, cuối cùng sẽ không còn cách nào cứu được, sự sống và cái chết sẽ bị chia cắt.
Cho đến ngày hôm đó, Ninh vương phái người ép bức trói Cố Liên Chi đưa trở về, cấm túc ở trong nhà
Ta nhìn dáng vẻ hắn đáng thương mà vùng vẫy lại không có kết quả, mỉm cười, cuối cùng không nhịn được lúc hắn phải rời đi, ta thì thầm với hắn một câu cuối cùng.
“Cố Liền Chi, đời này kiếp này, chúng ta không cần phải gặp lại nhau.”