Không Gì Khác Biệt
Chương 4
8
Sau khi Cố Liên Chi bị ném vào xe ngựa rời đi, một đôi tay đột nhiên đi lên ôm lấy eo ta, cọ xát một sườn mặt hắn lên cổ ta, thỏa mãn hít hà mùi ngọc lan trên cổ ta.
Ta quay lại, hờn dỗi vỗ nhẹ vào ngực ông ta, mỉm cười mắng một tiếng.
“Lão già biến thái này, đối với nhi tử thân sinh của mình cũng hạ thủ được.”
Ninh vương cười lớn, vòng tay qua eo ta định hôn ta, ta háo hức chào đón còn đẩy vài cái chống cự thì bị ông ta bế lên đi vào phòng.
Không biết Cố Liên Chi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, có thể lao ta cứu ta hay không.
Ta cười, cười đến rơi nước mắt.
Sau khi biết được Ninh vương chính là kẻ thù mà ta tìm kiếm, ta liền bắt đầu từng bước trả thù.
Cố Liên Chi chắc chắn là người trợ giúp tốt nhất.
Đường đường Ninh vương thế tử lại say mê một nữ tử thanh lâu, thậm chí không chỉ cố gắng hết sức để cưới nàng làm thê tử mà còn vui vẻ chịu đựng ngay cả khi bị nàng sỉ nhục bằng mọi cách có thể, loại chuyện thần kỳ này rất dễ hấp dẫn sự chú ý của mọi người, cũng sẽ nảy sinh ra hứng thú và tò mò với vị nữ tử thanh lâu này.
Ninh vương cũng không ngoại lệ.
Ông ta đã nhiều lần phái người tới điều tra ta, như là muốn xem rốt cuộc là mặt hàng thế nào mà có thể khiến nhi tử bảo bối của mình phát điên như vậy.
Đúng như những gì ta muốn.
Ta cố tình đợi ông ta trên đường ra vào triều đình hàng ngày, đội chiếc nón cói, đợi đến xe ngựa đi ngang qua, ta vặn eo và yếu ớt ngã xuống trước xe ngựa của ông ta.
Đương nhiên, ta ngồi ngay trước mặt ông ta, ham muốn dâng đến trước mặt mà còn cự tuyệt, ta ngượng ngùng cởi chiếc nón cói ra, nhân lúc xe ngựa xóc nảy mà vô tình ngã vào lòng ngực ông ta.
Từ đó trở đi, Ninh vương trở thành khách quý của ta.
Bởi vì Cố Liên Chi, mỗi lần đến ông ta luôn lén lút đi vào bằng cửa sau, âm thanh rên rỉ uyển chuyển mà Cố Liên Chi đã nghe thấy mấy lần đều là ở bên cạnh ông ta.
Ta rúc vào lòng ngực Ninh vương, không vui chỉ về phía cửa, chán ghét thủ đoạn rình rập của Cố Liên Chi, nũng nịu nói với Ninh vương, bảo ông ta mau chóng nghĩ cách đuổi tên ngốc này đi.
Ta không muốn tiếp tục bí mật gặp ông ta như thế này, trách sao ta không vui.
Ninh vương đương nhiên đồng ý, ngày hôm sau liền trói Cố Liên Chi lại.
Từ đó trở đi, Cố Liên Chi và ta chưa từng gặp lại nhau.
Ninh vương đối xử rất tốt với ta, bất kể ta muốn gì, ông ta lên trời xuống đất cũng tìm cho bằng được.
Ngoan ngoãn và vâng lời, nâng trên tay mà cưng chiều.
Nhưng ta lại không hài lòng.
Ta nâng cằm ông ta, nhẹ nhàng dán môi lên mặt ông ta, vừa nói vừa vuốt ve khuôn mặt ông ta, kích thích dục vọng đã nung nấu bấy lâu nay của ông ta.
Ta nói, ta thích ông ta, muốn trở thành người của ông ta.
Ninh vương sửng sốt một lúc, sau đó kéo ta vào lòng như thường lệ, lần lượt đồng ý nhưng không hề thật lòng.
Ta cố chịu đựng cơn buồn nôn, liên tục rên rỉ, cuối cùng khiến ông ta không thể chống cự bị đánh bại.
Đêm khuya, ta ngơ ngác nhìn bức màn, cười chế giễu một tiếng, không biết là vì Ninh vương hay vì chính mình.
Ta nhìn khuôn mặt đang say ngủ của ông ta, lấy con dao găm giấu dưới gối ra, lúc sắp chuẩn bị đâm xuống lại đột nhiên tỉnh táo.
Ông ta không chỉ nợ ta một mạng người.
Bây giờ giết chết ông ta thì quá dễ dàng cho ông ta.
Ta muốn ông ta chết một cách đau đớn và thống khổ nhất, ta muốn tận mắt nhìn những người thân yêu quý nhất của ông ta lần lượt ngã xuống trước mặt ông ta, nhìn ông ta trong tuyệt vọng, ta muốn ông ta phải trả giá đau đớn nhất.
Đầu tháng, có mấy nữ quyến chết trong Ninh vương phủ.
Nhất thời có rất nhiều ý kiến khác nhau, mọi người đều hoảng sợ.
Chỉ có Ninh vương một chút cũng không quan tâm, như thể là mấy con chó mèo chết.
Đây là bí mật giữa hai chúng ta.
Đêm đó, nữ quyến trong Ninh vương phủ kêu la thảm thiết, trước ngực cắm một con dao găm, ngã xuống vũng máu, nhìn Ninh vương và ta trong tuyệt vọng.
Ta mỉm cười và tựa vào lòng ngực ông ta, sau khi tiếng hét cuối cùng biến mất, ta đút một quả nho vào miệng ông ta.
Những người này đều là chính ông ta tự tay giết chết.
Ta không dính chút máu nào trong đó.
Ninh vương hiện tại đã say mê ta từ lâu, chỉ cần đó là điều ta muốn, ông ta sẽ không từ chối, ngay cả khi ta yêu cầu ông ta đích thân cầm dao giết chết những người thân nhất của mình.
Bởi vì ta đã bỏ đủ tình dược vào đồ ăn của ông ta từ lâu, khiến ông ta mê mẩn ta đến phát điên, vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể rời xa ta.
9
Ta ngồi trên đùi ông ta, tò mò hỏi ông ta về chuyện của thái tử thái phó, ông ta cười thần bí, làm thế nào không chịu nói.
Ta giả vờ tức giận đứng dậy định bỏ đi thì bị ông ta kéo lại vào lòng ngực.
Ánh mắt đảo quanh, hỏi ta tại sao lại hỏi chuyện này.
Ta mỉm cười sờ mặt ông ta, nói rằng ta muốn biết rốt cuộc thì thái tử thái phó bị chạm dây thần kinh nào rồi mới từ bỏ tương lai tốt đẹp, thế mà lại đi tham ô, thật làm khiến người ta coi thường.
Ninh vương nghe vậy cười lớn, ngoéo vào chóp mũi ta rồi kể lại toàn bộ câu chuyện cho ta nghe.
Gần như giống như đúc những gì ta biết.
Năm đó, Ninh vương luôn thờ ơ với hôn nhân của con cái, đột nhiên cùng bà mối đến nhà ta, ngỏ lời cầu thân giữa ta và Cố Liên Chi, khi đó ta và Cố Liên Chi đang trong thời gian chín mùi, cũng nên đến lúc bàn về chuyện cưới gả.
Ban đầu đó là một vấn đề tất nhiên.
Ninh vương mang đến rất nhiều sính lễ, được bày dọc theo ba con đường, so với hoàng hậu và công chúa thì chỉ có hơn, điều này cho thấy ông ta rất coi trọng cuộc hôn nhân này.
Khi đó, ta nghĩ đây chính là khởi đầu cho một cuộc sống hạnh phúc của ta và Cố Liên Chi.
Ta vô cùng háo hức chờ đợi ngày thành thân, vô cùng mong muốn cái thân phận thê tử của Cố Liên Chi.
Nhưng vào đêm trước ngày thành thân, cấm vệ quân hung hãn xông vào nhà ta, lấy danh nghĩa tham ô mà tàn sát cả gia đình ta không còn một ai, máu chảy đầy đất.
Sau nhiều ngày đêm, ta mới biết được âm mưu trong này.
Sở dĩ Ninh vương kiên quyết tán thành cuộc hôn nhân của Cố Liên Chi với ta là để lấy lòng phụ thân ta vị thái tử thái phó này, đồng thời hãm hại thái tử. Nhưng phụ thân ta thẳng thừng từ chối, cũng yêu cầu hủy bỏ hôn ước, từ đây về sau không còn qua lại. Người như Ninh vương, hoặc là không làm, hoặc là làm đến cùng, nếu phụ thân ta không đồng ý hợp tác, vậy ông ta sẽ đuổi cùng giết tuyệt, chặt đứt tai họa sau này.
Lúc này mới thêu dệt tội danh, vào đêm trước khi ta gả cho Cố Liên Chi, tai họa rơi xuống đầu Hạ gia ta.
Mà những sính lễ khiến người nghẹn họng nhìn chăm chăm kia là chứng cứ tốt nhất.
Ninh vương đã chuẩn bị xong từ sớm, đã động tay động chân vào số sính lễ không thể đếm rõ đó, một số lượng tương đương không được ghi vào danh sách sính lễ, những chiếc rương chứa bạc hình bông tuyết có khắc dấu ấn của triều đình được nâng ra khỏi nhà ta, đó là bằng chứng không thể chối cãi, nhảy xuống sông hoàng hà cũng không thể rửa sạch tội.
Để thể hiện sự thanh cao đại nghĩa diệt thân, ông ta còn xin được đích thân dẫn cấm vệ quân đi điều tra và giải quyết việc này, vì có thể chắc chắn đã nhổ cỏ tận gốc, đuổi cùng giết tuyệt, trừ họa về sau.
Cấm vệ quân phái ra từ trong cung lại bị ông ta chặn lại, hối lộ bằng vàng bạc, che giấu việc này.
Những tử sĩ được ông ta nuôi dưỡng đã cải trang thành cấm vệ quân, còn chưa được thẩm vấn thì đã bị giết chết, trên dưới mấy chục mạng người của Hà gia ta không có một người may mắn thoát khỏi.
Chỉ trong một đêm, khoảng cách giữa ta và Cố Liên Chi đã từ một dòng suối nhỏ trở thành một dòng sông rộng lớn, cả đời này không thể vượt qua được.
Ta không có sự lựa chọn cũng không có tư cách nào thay mặt cả nhà ta tha thứ cho hung thủ giết bọn họ, ngay cả khi người đó là phụ thân của Cố Liên Chi.
Ta nhếch khóe môi, duỗi khủy tay đấm vào ngực ông ta, mắng một câu, “Ngươi cũng thật hư, thêu dệt hãm hại, ngươi không sợ gặp báo ứng sao?”
Ông ta cười lớn một tiếng, hôn môi ta, khịt mũi coi thường câu hỏi của ta.
Ta mỉm cười nói, có lẽ bọn họ biến thành lệ quỷ cũng muốn đến trả thù ngươi.
Ông ta càng thấy buồn cười, nói thái tử thái phó là một kẻ ngu ngốc cố chấp và cổ hủ, là một kẻ ngốc không nhìn rõ sự tình, làm sao có bản lĩnh tìm ông ta báo thù.
Ta sững sờ nhìn ông ta nói: “Đúng vậy, thật ngu ngốc.”