Không Phải Gia Đình, Không Phải Nhà - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
15
“Tõm!”
Chiếc điện thoại bị ném xuống biển, bắn lên một đợt sóng nhẹ.
Đồng tử tôi khẽ giãn ra.
Ơ? Không phải… đó hình như là điện thoại của tôi mà?
Ném đi kiểu đó luôn hả?
“Lục Tư Uyển.”
Cố Lâm kéo lấy cổ tay tôi,
lặng lẽ đứng trong nước biển, nhìn tôi thật sâu.
Không nói thêm gì, chỉ nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Sau đó, cúi xuống bế bổng tôi lên khỏi mặt biển, ôm chặt trong vòng tay.
Anh quay người, bước về phía bờ:
“Anh có một mái nhà. Em đến xem thử đi.”
“Nếu em thích… thì chúng ta cùng ‘chia mộ’ thật luôn.”
16
Nhưng đêm đó—
Tôi không kịp xem “mái nhà” của Cố Lâm là như thế nào.
Vì mất m.á.u lại nhiễm lạnh, tôi lên cơn sốt nhẹ ngay trên xe.
Vừa đến nơi đã bị anh bọc kín trong chăn ấm mềm mại.
Nằm co ro trên giường, chỉ có thể nhìn Cố Lâm ngồi ở mép giường,
chuyên tâm tháo băng và thay thuốc cho tôi.
“Em hình như chưa hỏi…”
Tôi hít hít mũi, giọng nghẹt ngào:
“Tại sao anh lại đi mua mộ thế?”
Nhìn anh chẳng giống kiểu người sắp chet gì cả.
Cố Lâm ngước mắt nhìn tôi, giọng bình thản:
“Chuẩn bị trước thôi.”
“Chỉ vậy?” – Tôi ngơ ngác.
Hồi sáng người môi giới còn nói rõ—
so với tôi, anh ấy còn cần ngôi mộ đó hơn.
Nếu chỉ là “chuẩn bị trước”, thì đâu cần kiên quyết đến vậy?
“Anh cũng để ý đến phong thủy ngôi mộ đó à?”
Mảnh đất đó, là tôi chọn dựa theo ngày sinh tháng đẻ, nhờ thầy phong thủy xem.
Làm sao mà phù hợp với người khác được?
“Không.” – Cố Lâm nhẹ nhàng buộc lại băng vải, giọng rất nhỏ.
“Bên cạnh mộ đó… là phần mộ của bố mẹ anh.”
Tôi sững người.
Chấn động đến mức không kịp phản ứng.
Miệng há ra mấy lần, vẫn không biết nên nói gì.
Cố Lâm bị vẻ mặt tôi chọc cười,
nét mặt dịu đi, giọng điệu nhẹ nhàng:
“Vụ hỏa hoạn ở trung tâm thương mại 7 năm trước, làm chấn động cả thành phố—
họ đều có mặt trong đó.”
“Họ đến đó để chọn quà cho anh, mừng anh vào ngành cứu hỏa.”
“Lần trước khi làm nhiệm vụ, anh suýt chet cháy trong đám lửa.”
“Lúc ấy chỉ nghĩ, nếu còn sống mà thoát ra được,
sẽ mua mộ cạnh bố mẹ.”
“Để sau này có chuyện gì xảy ra bất ngờ, cũng không cần lo lắng nữa.”
“Sau đó… thì gặp em.”
Nói xong, anh đứng dậy, từ ngăn kéo lấy ra mấy con thú bông nhỏ.
Xếp từng con một bên cạnh tôi.
“Đã bố trí xong lính canh.”
“Ngủ ngon đi.”
Chú thỏ nhồi bông cuối cùng được đặt sát gối tôi.
Cố Lâm vỗ nhẹ vào đầu nó:
“Phong ngươi làm thị vệ bên gối.”
Tôi bật cười khúc khích.
Bàn tay thon dài, trắng trẻo, xương khớp rõ ràng đặt lên đầu tôi,
nhẹ nhàng xoa xoa tóc.
Cố Lâm nhìn sâu vào mắt tôi, giọng nói nghiêm túc mà ấm áp:
“Lục Tư Uyển, bé hoang vớt từ biển lên.”
“Cố gắng một chút… sống tiếp đi.”
Cổ họng tôi nghẹn đắng,
nước mắt trào ra, mắt đỏ hoe.
Tôi vội quay mặt đi, nhìn sang chú thỏ ngu ngơ bên gối,
cố gắng nở nụ cười thật tươi:
“Ngày mai gặp lại nhé, vệ sĩ của em.”
17
Nhân cơ hội lên cơn sốt, tôi lười biếng nằm cuộn trong phòng suốt ba ngày.
Nhưng Cố Lâm dần nhận ra ý đồ né tránh của tôi.
Anh thẳng tay kéo tôi ra cửa, ép đưa tôi đến bệnh viện.
“Anh ơi anh ơi!”
Tôi bám chặt lấy khung cửa, trang nghiêm ngửa mặt thề với trời:
“Em thề sẽ uống thuốc đúng giờ, cố gắng sống tốt.”
“Đừng đưa em đến bệnh viện nữa, được không?”
Ung thư dạ dày giai đoạn giữa đến cuối, bước đầu điều trị là hóa trị.
Mà… tôi thật sự không muốn.
“Lục—Tư—Uyển.”
Cố Lâm trầm mặt, gằn từng chữ gọi tên tôi.
Cánh tay đang ôm eo tôi cũng siết chặt.
Tôi đành buông tay, chắp hai tay năn nỉ, chớp mắt đáng thương nhìn anh:
“Làm ơn mà, thật sự không muốn đến bệ…”
Lời còn chưa dứt, sắc mặt tôi đột nhiên trầm xuống.
Ánh mắt lướt qua vai Cố Lâm,
dừng lại ở bốn người đang đứng cách cửa không xa.
Không rõ đến từ lúc nào, cũng chẳng biết đã đứng đó bao lâu rồi.
“Tư Uyển…”
Mẹ tôi bước lên phía trước với gương mặt tiều tụy.
Chỉ gọi tên tôi một tiếng, nước mắt liền tuôn rơi:
“Cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi.”
“Cả nhà những ngày qua đi tìm con đến phát điên.”
“Anh cả với anh hai vẫn còn ở bờ biển canh chừng,
con không sao thì thật tốt quá rồi.”
Tôi mím chặt môi, không trả lời.
Chỉ lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn về phía sau bà.
Lục Giai Giai – mắt đỏ hoe, ánh mắt vừa áy náy vừa có phần chột dạ.
Ba tôi – vẻ ngoài già đi thấy rõ chỉ sau vài ngày, ánh mắt e dè, dáng vẻ mệt mỏi.
Cả anh ba Lục Tử Dự – người luôn cay nghiệt, giờ đây lại im lặng, sắc mặt ảm đạm.
Ai nấy đều dịu dàng đến mức tưởng như mấy câu độc địa ba ngày trước chẳng phải họ nói ra.
Ồ, hiểu rồi.
Là xác nhận tôi thật sự bị ung thư dạ dày rồi chứ gì?
Gặp cái chet liền bắt đầu ăn năn hối hận đúng không?
Lúc tôi còn sống thì lạnh nhạt, thờ ơ, xa lánh.
Giờ tôi sắp chet, thì bỗng nhiên hóa quý hóa báu?
Gương mặt đổi sắc còn nhanh hơn cả thời tiết.
Tôi vốn định bật cười châm chọc họ một trận,
nhưng cơn buồn nôn trong bụng lại ập tới dữ dội.
Một vị tanh ngọt dâng lên tận cổ, tôi vội vịn lấy Cố Lâm, khom người nôn mửa từng đợt.
Ban đầu là nước chua,
nhưng rất nhanh, đã lẫn theo cả m.á.u tươi đỏ sẫm.
18
“Tư Uyển!”
Mẹ tôi ôm miệng hét lên thất thanh.
Nước mắt lập tức dâng trào, vội bước tới muốn đỡ tôi.
Nhưng tôi giơ tay ngăn lại:
“Đừng chạm vào, buồn nôn lắm.”
Gương mặt mẹ tôi cứng đờ tại chỗ.
Bà sững người, vẻ mặt đau khổ đến cùng cực.
Cố Lâm siết chặt lấy cánh tay tôi, đỡ tôi dựa vào người anh,
tay kia nhẹ nhàng vỗ lưng, giọng anh trầm khàn:
“Phải đến bệnh viện.”
Tôi lập tức xụ mặt: “Anh~”
“Không được.” – Cố Lâm nhướng mày, giọng không cho phép phản bác,
nhưng thái độ mềm đi một chút: “Đi viện rồi anh mua kẹo cho.”
“Đi luôn!” – Tôi lập tức đứng thẳng dậy.
Dạo gần đây chắc bệnh lan rộng rồi,
cứ nôn xong là miệng đắng nghét, cứ thèm đồ ngọt mãi thôi.
“Em gái tôi, để tôi tự lo.”
Lục Tử Dự đột nhiên bước lên.
Vẻ mặt thất vọng nặng nề, nhưng giọng điệu lại kiên định chìa tay ra muốn đỡ tôi từ tay Cố Lâm:
“Không cần làm phiền người ngoài.”
Tôi rụt tay lại, cau mày tránh bàn tay của anh ta.
Chỉ cảm thấy mọi chuyện thật nực cười:
“Thế thì càng không đến lượt anh lo đâu, anh Lục.”
Lục Tử Dự khẽ run lên, môi mấp máy,
giọng anh khẽ khàng như sợ tôi giận:
“Tư… Tư Uyển, hôm đó ba anh nói chỉ vì nóng giận, không có ác ý gì cả.”
“Anh ba xin lỗi em. Anh thật sự xin lỗi.”
“Dù thế nào… cũng đừng giận đến mức làm tổn hại sức khỏe, được không?”
“Anh ba đưa em đi viện, rồi đón em về nhà, về nhà dưỡng bệnh thật tốt…”
Tôi không nhịn được bật cười.
Gương mặt tôi lúc này cũng hiện lên chính xác cái thái độ xa cách, lạnh nhạt mà họ từng dành cho tôi:
“Anh Lục nói cái gì mà ‘về nhà’ vậy?”
“Đồ đạc của tôi trong nhà họ Lục đã bị dọn sạch.”
“Còn tôi… cũng nghe lời các người, ra biển ‘chet thử’ rồi.
Cũng may có người vớt lên.”
“Dù không chet được, thì các người cũng có thể coi như tôi đã chet rồi.”
“Người đang đứng đây, là một ‘Lục Tư Uyển hoang dã’ được vớt từ biển về.”
Tôi liếc nhìn Cố Lâm bên cạnh, ánh mắt sâu lắng.
Anh không có biểu cảm gì nhiều,
nhưng khóe môi hơi nhếch lên lại đắc ý đến đáng ghét, như muốn nói:
“Câu đó hay lắm, em cứ tiếp tục như vậy.”
“Anh Lục, bây giờ anh đã có thể toại nguyện rồi đấy.”
“Cứ coi như nhà họ Lục… chưa từng có tôi.”
19
Cơ thể Lục Tử Dự lảo đảo, môi đã trắng bệch như tờ giấy.
Người từng tung hoành trên đường đua, chưa bao giờ biết thế nào là hối hận—
giờ đây… lộ rõ vẻ tuyệt vọng và ăn năn đến không lời nào diễn tả được.
Ánh mắt đỏ hoe, anh chỉ biết run rẩy lặp đi lặp lại:
“Xin lỗi… xin lỗi…”
Ba tôi – Lục Khâm – cũng bước tới.
Ông cười gượng gạo, đưa cho tôi một chiếc điện thoại mới tinh,
giọng gượng nhẹ, như đang lấy lòng:
“Không sao, không sao, con giận là đúng thôi.”
“Không về nhà cũng được, ba mua điện thoại mới cho con rồi.”
“Cài lại WeChat cho con luôn, con… có thể add ba lại không?”
“Dù sao thì, cho ba một cách để liên lạc với con, được chứ?”
Nói xong, như để chứng minh điều gì đó,
ba tôi lấy điện thoại ra, mở ra giao diện nhóm chat:
“Hôm đó ba rời nhóm là ba sai.
Mẹ con đã kéo ba vào lại rồi.
Con nhìn xem, ba có trong nhóm đây.”
Tôi cúi đầu nhìn chiếc avatar màu hồng của mình—hình ngôi sao biển Patrick.
Mím môi, tôi lặng lẽ lùi lại một bước.
Giãn ra khoảng cách, đứng song song bên cạnh Cố Lâm.
“Không cần đâu. Một gia đình, có một nhóm gia đình là đủ rồi.”
“Cái nhóm này… giải tán đi.”
“Cứ như các người mong muốn bao năm nay vậy.”
“Coi như Lục Tư Uyển bị thất lạc… chưa từng trở về.”
“Đừng tìm tôi nữa, thật sự rất phiền.”
Họ không cần tôi.
Vậy thì tôi... cũng chẳng cần họ nữa.
20
“Ảnh đại diện WeChat của em… là ảnh đôi à?”
“Bên kia là SpongeBob à?”
Ngoài cửa sổ xe, cảnh vật liên tục lùi lại phía sau.
Cố Lâm đang lái xe thì đột nhiên hỏi như thể vô tình.
Tôi gật đầu: “Ừm, coi như vậy đi.”
“Với ai vậy?” – Cổ họng Cố Lâm khẽ trượt – “Bạn trai à?”
“Với QQ của em.”
Tôi trả lời rất tự nhiên.
Cố Lâm bật ra một tiếng “chậc”, mím môi như thể cạn lời.
Tôi không phục, lập tức phản bác:
“Sao thế, có WeChat rồi thì vứt QQ à?”
“Chúng nó đều là con đẻ của một mẹ. Dù QQ không còn được yêu thích như trước, cũng không nên ghẻ lạnh nó chứ.”
Vừa nói, vị đắng trong miệng tôi lại càng rõ rệt.
Tôi nghiêng người tựa vào ghế, xòe tay ra làm nũng:
“Cố Lâm, cho em ứng trước một viên kẹo được không? Ăn xong rồi mình đi bệnh viện.”
“Không gọi là anh nữa hả?” – Cố Lâm liếc tôi một cái đầy hàm ý.
Tôi: “???”
Có khi nào cái “anh” đó chỉ là thói quen miệng thôi nhỉ?
“Từ ‘anh’ kia không phải anh đây. Cho em viên kẹo đi mà.”
Tôi cười toe với Cố Lâm.
Anh bật cười theo, nhưng vẫn từ chối: “Không được.”
Nụ cười trên mặt tôi lập tức cứng lại.
Tôi âm thầm nghiến răng.
Xe dừng lại trước vạch qua đường chờ đèn đỏ.
Cố Lâm bất ngờ đưa tay gõ nhẹ lên trán tôi:
“Đừng tưởng anh không biết em đang tính gì.”
“Ăn kẹo rồi không còn bụng đói, thế là khỏi đi bệnh viện, đúng không?”
“Em đã hứa với anh rồi, không được nuốt lời.”
Mưu kế bị bóc trần, tôi ngoẹo đầu, bĩu môi nói kiểu cù nhây:
“Em chỉ chúc ngủ ngon với vệ sĩ bên gối của em thôi mà.”
“Có hứa gì với anh đâu.”
Cố Lâm cười khẩy: “Được, tối nay về là đuổi con thỏ đó khỏi chức, cho nó vào thùng rác.”
Vừa nói dứt, đèn xanh bật lên, anh cũng khởi động xe.
Khung cảnh bên ngoài tiếp tục trôi ngược về phía sau.
Tôi thu lại nụ cười, cúi đầu khẽ nói:
“Xin lỗi anh, Cố Lâm.”
“Giờ thì thật sự… không còn ai lên mộ đặt hoa cho em rồi.”
Trận "tranh giành mộ" này, rõ ràng là Cố Lâm chịu thiệt.
Cố Lâm lại không hề để bụng, khóe môi cong lên, nụ cười nhẹ nhàng mà ấm áp:
“Vậy thì cố gắng sống cho thật rực rỡ đi.”
“Sống rực rỡ, chet rồi chẳng cần ai mang hoa—trên mộ ta tự nở hoa.”
21
Tình trạng của tôi không đến mức tuyệt vọng,
nhưng cũng chẳng thể gọi là khả quan.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ không nói dứt khoát:
“Trước tiên sẽ bắt đầu hóa trị, kết hợp điều trị cục bộ để xem tiến triển.”
“Nếu đáp ứng tốt, giữ được ổn định thì có thể lên kế hoạch phẫu thuật.”
Hóa trị.
Tôi ngồi ủ rũ trên ghế dài cạnh vòng quay ngựa gỗ,
u sầu như một cây nấm.
Dù Cố Lâm vì muốn thưởng cho tôi vì dạo này ngoan ngoãn tiêm truyền và uống thuốc đều đặn,
đặc biệt đưa tôi đến công viên giải trí để vui chơi.
Tôi vẫn khó mà phấn chấn nổi.
Cố Lâm đi mua xúc xích nướng, trước khi đi còn buộc quả bóng bay khí heli vào tay tôi,
bảo tôi ngồi đó đợi anh quay lại.
Tôi nghĩ, hay là… nhân lúc này lén chuồn đi luôn?
“Tư Uyển.”
Giọng nói nghẹn ngào, thấp thỏm vang lên từ phía sau.
Tôi khựng lại, quay đầu thì thấy—
anh cả Lục Cận Nhiên đang đứng đó, mắt đỏ hoe.
“Về nhà với anh cả được không?”
“Em đang bệnh, cứ lang thang bên ngoài thế này sao được?”
“Dù sao nhà mình còn có anh hai, em biết mà—tay nghề của anh ấy rất tốt, nhất định sẽ…”
Tôi bật cười khẽ, cắt lời anh.
Ánh mắt nhìn thẳng về phía người đứng cạnh—Lục Thanh Diêu.
“Căn bệnh này không phải phát sinh dưới mũi anh hai đấy sao?”
Ung thư dạ dày giai đoạn muộn cơ mà.
Chẳng lẽ trong suốt thời gian dài như thế, tôi không có chút triệu chứng nào?
Vậy mà Lục Thanh Diêu—người có thể chỉ nhìn sắc mặt là biết Lục Giai Giai bị đau bụng kinh—
lại chưa bao giờ tin rằng tôi thật sự bị đau dạ dày.
“Anh… anh chỉ là…”
Lục Thanh Diêu tỏ vẻ hối lỗi, gương mặt trắng bệch, vừa định mở lời thì—
giọng tôi vang lên đầy phấn khởi:
“Anh ơi!” – Tôi nhìn chằm chằm vào cây xúc xích nướng, mắt sáng rỡ.
Cố Lâm trở lại, quét ánh mắt lạnh lẽo qua tất cả người nhà họ Lục, khẽ cười khẩy.
Anh đưa cây xúc xích cho tôi:
“Ăn từ từ, còn nóng đấy.”
“Ọe!”
Tôi chưa kịp ăn thì cơn buồn nôn bất ngờ ập đến.
Quỳ rạp xuống đất, đau đớn nôn khan.
Cố Lâm định bước tới đỡ thì bị Lục Thanh Diêu chen lên trước, vội vàng quỳ xuống đưa tay ra:
“Tư Uyển…”
“Cút! Đừng chạm vào tôi!”
Có lẽ vì bị quấy rầy quá nhiều những ngày gần đây,
cảm xúc của tôi rốt cuộc không thể kìm nén được nữa.
Một cơn giận vô danh trào lên từ đáy lòng,
thiêu rụi cả đôi mắt tôi—cay đến đỏ rực:
“Mấy người chet đâu hết rồi khi tôi cần?”