Không Phải Là Duy Nhất
Chương 2
4
Những ngày sau khi Chu Việt chết, tôi giống như đánh mất năm giác quan, chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra, thậm chí đau đến mức xuất hiện ảo giác.
Trong ảo giác của tôi, Chu Việt không chết, hắn vẫn ngồi dưới ánh đèn trong thư phòng, xử lý một số công việc chưa xử lý xong.
Tôi làm một ly sữa nóng bưng đến trước mặt hắn, hắn sẽ đeo kính, ngẩng đầu lên:
“Em đi làm cả ngày cũng rất vất vả, vẫn nên nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Nhưng cuối cùng cũng chỉ là ảo giác.
Mà hiện tại.
Hắn thật sự xuất hiện trước mắt tôi.
Sau khi biết được bí mật của hắn.
Nhưng tất cả còn chưa xảy ra.
“Làm sao vậy Tư Tư, tâm tình không tốt sao?”
Tôi hoàn hồn, đối diện với ánh mắt lo lắng của Chu Việt ngồi đối diện.
Trong lòng vô cùng phức tạp.
Tôi nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: “Chu Việt, anh có thể đáp ứng nguyện vọng sinh nhật của em không?”
Hắn bất đắc dĩ cười cười: “Đừng nói như vậy, cho dù không phải sinh nhật, anh cũng sẽ thỏa mãn nguyện vọng của em.”
Dừng lại một chút, hắn nhẹ giọng nói: “Tư Tư, từ trước đến nay em luôn là động lực để anh cố gắng.”
Tôi cắn chặt môi, nước mắt không ngừng chảy xuống:
“Nếu như sau này cô gái chúng ta gặp hôm nay đến công ty anh phỏng vấn, anh có thể không tuyển dụng cô ấy không?”
Chu Việt kinh ngạc một giây, lập tức dở khóc dở cười:
“Đây là nguyện vọng gì…… Người đàn bà chanh chua kia, hôm nay gặp phải cô ta cũng coi như xui xẻo, anh đoán chừng đời này chúng ta cũng sẽ không gặp lại cô ta nữa.”
Kiếp trước, hắn cũng hình dung Kiều Mộc như vậy.
Sau đó sáu năm sau, Kiều Mộc mang thai đứa con của hắn.
Tôi chợt nhớ tới kiếp trước, khi Chu Việt bị tai nạn xe cộ tử vong, trong tay nắm chặt chiếc nhẫn kia.
Đó rốt cuộc là quà tặng cho tôi hay là dùng để cầu hôn Kiều Mộc?
Chuyện cho tới bây giờ, hết thảy đều không biết được.
Tôi chỉ nhìn Chu Việt ở đối diện, nhìn khuôn mặt trẻ trung của hắn, cùng với đôi mắt hiện giờ chỉ chứa đựng tôi, khóc không ngừng được.
Bữa cơm này cuối cùng cũng không ăn xong.
Có lẽ do tôi khóc quá thảm, Chu Việt không thể không tính tiền nhanh chóng ôm tôi lên xe về nhà.
Hắn bất đắc dĩ lại khó hiểu thở dài: “Rõ ràng là sinh nhật, đang yên đang lành sao lại khóc thành như vậy?”
“Rõ ràng đây là lần đầu tiên chúng ta gặp người phụ nữ đó mới đúng… Tư Tư, em thành thật nói cho anh biết.” Giọng nói của Chu Việt bỗng nhiên nghiêm túc, “Người đàn bà chanh chua hôm nay có phải có liên quan đến cảnh tượng trong mơ của em không?”
Chu Việt thật sự là một người quá thông minh.
Cho nên hắn có thể mang tôi từ thị trấn nghèo khó lạc hậu xông ra ngoài, cũng có thể từ một chút manh mối liền phán đoán ra lý do tôi bất thường.
Nhưng tôi chỉ có thể im lặng lắc đầu, cũng không có cách nào để nói ra.
Sau sinh nhật, công ty sắp xếp cho tôi đi công tác ở nơi khác.
Trước khi đi, Chu Việt giúp tôi sắp xếp hành lý: “Tư Tư, gần đây đổi mùa, khí hậu không ổn định em nhớ mang theo thuốc hen suyễn.”
Tôi nhìn chằm chằm sườn mặt nghiêm túc của hắn, nhất thời im lặng.
Mỗi một chi tiết về tôi, Chu Việt đều nhớ rất rõ ràng.
Hắn hiểu rõ tôi như vậy, làm sao có thể không biết tôi là người không dễ dàng tha thứ khi bị phản bội.
Thấy tôi chỉ nhìn chằm chằm hắn mà không phản ứng gì, Chu Việt có chút thất vọng:
“Giấc mơ đó ảnh hưởng đến em quá lâu rồi. Tư Tư, nếu cứ như vậy không được. Chờ em trở về chúng ta đi gặp bác sĩ tâm lý có được không?”
Tôi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng là nhẹ nhàng lên tiếng.
Thời gian đi công tác ban đầu là năm ngày, kết quả bởi vì một lý do ngoài ý muốn, kéo dài đến hơn nửa tháng sau.
Lúc tôi trở về đã là buổi chiều, sau khi đưa tài liệu về công ty, thấy thời gian còn sớm liền dứt khoát đón xe đến công ty Chu Việt tìm hắn.
Cửa thang máy mở ra, ánh đèn trước mắt sáng lên, tôi nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc:
“Chị Triệu, thật sự không cần đưa cho Chu tổng một ly sao?”
“Không cần, Chu tổng chưa bao giờ uống đồ ngọt.”
Gương mặt trẻ trung xinh đẹp của Kiều Mộc xuất hiện trước mặt tôi. Trong nháy mắt, đầu óc tôi trống rỗng, máu toàn thân tựa như ngừng chảy.
“Ôi, bà chủ tới rồi.”
Triệu Thanh là nhân viên ở công ty, nhìn thấy tôi cô ấy vội vàng nghênh đón, “Chu tổng đang họp cùng người ở phòng nghiên cứu và phát triển, cô ngồi với tôi một chút đi — Tiểu Kiều, đưa ly trà sữa cho bà chủ đi.”
Kiều Mộc cầm ly trà sữa đi lên, dùng ánh mắt quan sát đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
Một lát sau, cô ta không rõ ý tứ cười khẽ một tiếng: “Bà chủ?”
5
“Cổ họng tôi không thoải mái, không thể uống đồ lạnh.”
Tôi dùng hết toàn lực mới đè nén cảm xúc, lẳng lặng đánh giá Kiều Mộc ở đối diện.
Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên tôi và cô ta đối mặt trực diện.
Kiều Mộc vừa tốt nghiệp đại học có một khuôn mặt đặc biệt chú ý, làn da rất trắng, mặt mày xinh đẹp, chỉ đứng ở nơi đó, đã không hiểu sao mang theo một loại tính công kích sắc bén.
Cô ta tự nhiên hào phóng nhìn tôi, một lát sau, mỉm cười nói: “Ngại quá, lần trước làm hỏng hoa của cô rồi.”
Tuy rằng nói như vậy, ánh mắt của cô ta lại không có chút áy náy.
Chính như kiếp trước, khi tìm được tôi trong tang lễ của Chu Việt, vẻ mặt cô ta toàn là ý hận, lại hợp tình hợp lý đến mức dường như tôi mới là người thứ ba xen vào giữa bọn họ.
Nghĩ tới đây, tôi hít sâu một hơi, quay đầu chất vấn Triệu Thanh: “Tại sao lại tuyển người như vậy vào?”
Ngữ khí ác liệt đến chính tôi cũng kinh ngạc.
Triệu Thanh ngạc nhiên nhìn tôi, chậm một lát mới nói: “… Là Chu tổng cho phép.”
Là Chu tổng cho phép.
Những lời này giống như một thanh kiếm sắc bén đâm xuyên tim tôi trong giây lát.
Tôi gần như là mờ mịt nhìn hết thảy trước mắt, nhìn Triệu Thanh khó hiểu cùng Kiều Mộc đắc ý, nhìn cách đó không xa cửa phòng họp mở ra.
Mà Chu Việt đi ra, thấy tôi và Kiều Mộc mặt đối mặt, bước chân dừng lại.
Vẻ mặt hắn phức tạp kêu một tiếng: “Tư Tư.”
Tôi quay đầu bước đi, nhưng không đi được.
Bởi vì Kiều Mộc túm lấy cánh tay tôi: “Đừng đi, nếu cô để ý bó hoa kia như vậy, tôi bồi thường cho cô là được. Tôi và Chu tổng đều đã bắt tay giảng hòa, cô cũng không phải là nhân vật chính của cuộc xung đột lần đó, không đến mức luôn nhớ đến việc này chứ?”
“Được rồi, cô về làm việc trước đi.”
Cuối cùng Chu Việt cũng đi tới, hắn cau mày nói với Kiều Mộc một tiếng, đưa tôi vào phòng làm việc của hắn, sau đó muốn nắm tay tôi.
Tôi co rúm người về phía sau một chút, né tránh hắn.
Vẻ mặt của hắn lại càng trầm xuống.
“Tư Tư, đừng cố tình gây sự được không?” Chu Việt đè thấp giọng nói, “Em đã hai mươi lăm tuổi rồi, trước mặt nhiều người như vậy lại làm khó một cô bé, thật khó coi.”
Tôi ngơ ngác nhìn hắn.
Hai năm vừa lên đại học, cuộc sống của chúng tôi trôi qua vô cùng nghèo khổ, dù vậy Chu Việt vẫn dành ra một chút từ tiền làm công mỗi tháng, đưa tôi đi công viên giải trí một chuyến.
“Khi còn nhỏ ở công viên giải trí cũ nát trong thị trấn, vòng xoay ngựa gỗ đã rỉ sét, ba mẹ em và em trai em thì ngồi chơi, em chỉ có thể giúp họ giữ hành lý và đứng bên cạnh nhìn. Từ đó em đã nghĩ, Tư Tư, anh nhất định phải đưa em đến công viên giải trí tốt nhất thế giới một lần.”
Cả buổi chiều, tôi không chơi bất cứ trò chơi nào khác, chỉ ngồi vòng xoay ngựa gỗ.
Sau đó có một cô bé chỉ vào tôi, hỏi mẹ: “Chị đã lớn như vậy rồi, sao lại ngồi lên đồ chơi của trẻ con vậy?”
Chu Việt cúi người, nhẹ nhàng nở nụ cười với cô bé: “Bởi vì chị cũng là cô bé của anh trai.”
Thật ra Chu Việt chỉ lớn hơn tôi ba tháng, nhưng vẫn ở trước mặt tôi tự xưng là người bảo vệ.
Hắn cũng làm rất tốt.
Tôi chưa từng nghĩ tới, có một ngày, người nói mãi mãi làm cho tôi vui vẻ, cũng sẽ xoay họng súng nhắm ngay tôi.
“Anh nói dối.”
Kí ức kiếp trước xuất hiện khiến tôi đau đầu dữ dội, tôi cố gắng đè xuống sự run rẩy trong giọng nói, “Nửa tháng trước, anh đã đồng ý với em sẽ không tuyển cô ấy vào công ty của anh. Cũng đã nói, sẽ không cùng cô ấy có quan hệ gì nữa. Nhưng bây giờ, cô ấy làm việc ở công ty của anh, còn nói cho em biết, các người đã bắt tay giảng hòa.”
“Chu Việt, anh hứa hẹn chỉ có thể duy trì nửa tháng sao?”
“Lâm Ngôn Tư!”
Hắn gọi cả tên lẫn họ của tôi, tiếp theo là sự đau đớn trong đầu tôi bỗng nhiên dồn dập mà kịch liệt.
Một giây sau, trước mắt tôi tối sầm, hôn mê bất tỉnh.