Không Phải Là Duy Nhất
Chương 3
6
Lúc tỉnh dậy thì đang ở bệnh viện.
Hơi thở mùi nước khử trùng, Chu Việt ở bên giường, thấy tôi tỉnh, trước tiên cầm tay tôi:
“Tư Tư, bác sĩ nói gần đây tinh thần em căng thẳng, có thể áp lực quá lớn nên mới ngất đi — đừng nghĩ nữa được không, đó thật sự chỉ là một giấc mơ. Kiều Mộc cũng đã giải thích với anh, ngày đó cô ta thất tình nên tâm tình không tốt, thật ra bình thường vẫn là một cô gái rất lễ phép.”
“Hơn nữa anh tuyển cô ấy là bởi vì phương án cô ấy đưa ra trước khi phỏng vấn có rất nhiều điểm sáng, tuy rằng cũng không hoàn thiện nhưng rất nhiều điểm đều là thứ anh cần — Tư Tư, em biết đấy, công ty anh đang trong giai đoạn phát triển, cần nhân tài sáng tạo gấp.”
Hắn nói rất nhiều lời, tôi cũng không có phản ứng gì.
Ngữ khí Chu Việt bỗng nhiên nôn nóng: “Tư Tư, rốt cuộc em muốn anh làm thế nào mới hài lòng?”
Tôi thấp giọng nói: “Từ bỏ cô ấy.”
Hắn nhìn tôi, vẻ mặt tràn đầy thất vọng: “Lâm Ngôn Tư, từ khi nào em đã biến thành một người không nói đạo lý như vậy?”
Trái tim tôi kịch liệt đau đớn.
Nhưng tôi không nói gì, chỉ nhắm mắt lại và lặp lại một lần nữa: “Hãy từ bỏ cô ấy hoặc em sẽ chuyển ra khỏi nhà của anh.”
“Nhà anh?”
Chu Việt giống như bị từ này chọc giận, hắn đột nhiên đứng dậy, cúi người nhìn tôi chằm chằm.
“Lâm Ngôn Tư, chúng ta kết hôn ba năm, trang trí hoàn toàn dựa theo sở thích của em, hiện tại em gọi căn nhà kia là “nhà anh”?”
Dừng lại hai giây, thần sắc hắn lại dịu xuống: “Đừng nóng giận, Tư Tư, rời khỏi nhà thì em có thể đi đâu?”
Chu Việt nói là sự thật.
Tính cách của tôi luôn hướng nội, hơn nữa bận rộn làm việc, trong thời gian học đại học cơ hồ không kết giao được bạn bè gì.
Một số ít cô gái có quan hệ cũng không tệ lắm, cũng bởi vì các cô ấy ở lại thành phố ban đầu làm việc, mà tôi thay đổi công việc, đi theo Chu Việt tới Thượng Hải gây dựng sự nghiệp, chỉ có thể giữ liên lạc với các cô ấy qua mạng.
Ở đây, trong cuộc sống của tôi ngoại trừ công việc thì cũng chỉ có hắn.
Bây giờ cãi nhau ầm ĩ, tôi thậm chí tìm còn không có chỗ để ở tạm thời.
Vì thế sau khi xuất viện, tôi vẫn theo Chu Việt về nhà.
Chỉ là từ đầu tới cuối, không nói với hắn một câu.
Tôi và Chu Việt cứ như vậy bắt đầu chiến tranh lạnh.
Dường như hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng, vẫn đi làm bình thường, đi công tác, đàm phán hợp đồng… thậm chí, một mình trao đổi công việc với Kiều Mộc.
Mà sở dĩ tôi biết điều này là bởi vì Kiều Mộc thêm wechat của tôi.
Cô ta nói là để xin lỗi, nhưng thực chất là để làm tôi khó chịu, cô ta đăng rất nhiều bức ảnh về Chu Việt lên vòng bạn bè.
Một trong số đó là trong phòng làm việc của Chu Việt, hắn chống tay lên mặt bàn cúi người xuống, nghiêm túc nói gì đó với cô ta, hai người ngồi rất gần nhau.
Mà cô ta cầm di động chụp một tấm vào sườn mặt hắn: “Ông chủ đẹp trai trực tiếp chỉ đạo Tiểu Kiều làm việc.”
Trong phần bình luận, cô ta lại nhắn một câu: “Cảm ơn mọi người, nhưng mà ông chủ kết hôn sớm, lại còn không hòa thuận.”
Tôi chụp màn hình bài viết kia đưa cho Chu Việt xem.
Hắn ngẩn người, lấy di động ra trượt hai cái, bất đắc dĩ ngẩng đầu lên:
“Cô ấy xóa rồi. Đại khái cũng biết lời nói và việc làm của mình không ổn, tuổi trẻ khó tránh khỏi làm việc không chu đáo.”
Tôi trầm mặc một lát, đè nén nỗi đau cuồn cuộn trong lòng: “Chu Việt, anh xem, ngay cả lý do anh cũng tìm cho cô ấy.”
7
Sống lại một đời, tôi mới phát hiện mình bất lực như vậy.
Yêu là chuyện hoàn toàn chủ quan, cho dù có biết hay không, tôi cũng không thể ngăn cản trái tim Chu Việt từng chút từng chút tới gần Kiều Mộc.
Khi mùa đông tới, sinh nhật Chu Việt cũng tới.
Cho dù là trong chiến tranh lạnh, tôi vẫn chuẩn bị quà cho hắn.
Bởi vì đó là những gì chúng tôi đã thỏa thuận từ khi còn nhỏ.
Trên đường mang quà đến công ty Chu Việt, tôi luôn thất thần, suy nghĩ rất nhiều chuyện về quá khứ.
Khi bà Chu Việt qua đời, hắn không rơi một giọt nước mắt nào, chỉ đỏ hốc mắt đứng trước bia mộ, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh đen trắng kia.
Tôi ở phía sau nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hắn, nhỏ giọng nói: “Em sẽ luôn ở bên anh, anh còn có em.”
Khi tôi bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà hắn đã nói với tôi những lời giống nhau.
Suốt thời gian qua chúng tôi chỉ có nhau.
Nghĩ đi nghĩ lại, xe đã chạy đến dưới lầu công ty hắn.
Đi ra khỏi thang máy, một con mèo nhào tới.
Tôi vô thức lùi lại một bước.
Triệu Thanh một đường chạy chậm tới, ôm lấy nó:
“Xin lỗi bà chủ, đây là mèo Tiểu Kiều ôm tới, nói là thấy ở dưới lầu công ty rất đáng thương, Chu tổng để cho nuôi ở công ty.”
Lại là Kiều Mộc.
Tôi biết Chu Việt vẫn luôn rất thích mèo, nhưng bởi vì tôi dị ứng lông mèo sẽ dẫn đến hen suyễn mà không dám nuôi.
Mà Kiều Mộc cũng thích mèo.
Giữa họ có nhiều thứ hợp nhau như vậy, dù lần đầu tiên gặp nhau không vui vẻ, hắn cũng sẽ không tự chủ được bị cô ta hấp dẫn?
Tôi xách túi quà, từng bước một đi tới cửa văn phòng.
Cách đó vài bước, Kiều Mộc đang ngồi đưa lưng về phía tôi.
Mà Chu Việt cầm một cái ly đi tới, đưa cô ta: “Uống thuốc cảm trước rồi tiếp tục làm phương án, lúc này không vội.”
Kiều Mộc ngẩng đầu, cười nói: “Đây không phải là muốn nhanh chóng làm xong để không làm lỡ sinh nhật của anh sao.”
Giọng điệu vô cùng thân mật.
Chu Việt đưa tay lên trán cô ta thăm dò một chút, vừa xoay người vừa nói: “Vẫn hơi nóng, tôi đi giúp cô…”
Hắn còn chưa dứt lời, nhìn thấy tôi đứng ở cửa, đột nhiên dừng tại chỗ.
Nhận thấy sự khác thường, Kiều Mộc cũng xoay người lại, ánh mắt dừng trên mặt tôi, bên môi nở một nụ cười khiêu khích.
Có lẽ là bởi vì có tình yêu, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp của cô ta hôm nay nhìn qua lại càng xinh đẹp động lòng người, cùng cô gái tiều tụy lại cực đoan trong tang lễ kiếp trước như hai người khác nhau.
Những người khác trong phòng làm việc đều không nhúc nhích, nhưng ánh mắt nhìn về phía tôi, đều xen lẫn một tia đồng tình cùng thương hại.
Trong nháy mắt đó tôi bỗng nhiên hiểu được, kiếp trước tại sao có mấy lần như vậy, khi tôi đến công ty tìm Chu Việt, thái độ của nhân viên đối với tôi đều là lạ.
Thậm chí khi tôi đến phòng trà pha cà phê, có một cô gái đến nói với tôi:
“Nếu có thời gian thì cô tới công ty đi dạo một chút, tất cả mọi người đều rất thích cô.”
Lúc ấy tôi chỉ ôn hòa cười cười: “Công việc của tôi cũng rất bận, có thời gian tôi sẽ tới thăm mọi người.”
Ánh mắt cô ấy phức tạp nhìn tôi, hồi lâu thở dài.
Thì ra toàn thế giới đều biết chuyện của hắn và Kiều Mộc.
Chỉ có tôi không biết.
8
Tôi mang theo hộp quà và lái xe về nhà.
Vừa mới mở cửa, Chu Việt phía sau liền đuổi theo.
Giọng hắn khàn khàn gọi tôi: “Tư Tư, đừng như vậy.”
“Thế nào?”
Tôi hít sâu một hơi, run rẩy nói: “Chu Việt, anh muốn ly hôn với tôi, đúng không?”
“Anh không nghĩ như vậy!”
Chu Việt phản ứng rất lớn, hắn mạnh mẽ bước về phía trước một bước, đè tôi ở bên tường.
“Anh và Kiều Mộc không xảy ra chuyện gì, chỉ là hai ngày nay cô ấy thức đêm tăng ca bị cảm, anh quan tâm cô ấy hai câu mà thôi.”
“Như vậy còn chưa đủ sao?”
Tôi mặt không chút thay đổi nhìn hắn, kinh ngạc vì giọng nói của mình cũng có thể lạnh như băng cùng bén nhọn như vậy.
“Có phải muốn cô ấy mang thai con của anh đứng trước mặt tôi, nói nếu như không có tôi, hai người đã sớm kết hôn, như vậy mới tính là đã xảy ra chuyện gì?”
“Lâm Ngôn Tư!”
Hắn lạnh giọng, vẻ mặt không che giấu sự thất vọng cùng khiển trách: “Em bây giờ nói chuyện cũng cay nghiệt.”
Khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ kia ở gần trong gang tấc, kiếp trước khi biết được tin hắn chết, nỗi bi thương cùng tuyệt vọng dâng lên như thủy triều, vĩnh viễn nhìn không thấy điểm cuối.
Tôi nghĩ đến chiếc nhẫn hắn nắm chặt đến chết trong tay, nghĩ đến từng chi tiết ở chung trong cuộc đời dài đằng đẵng, nỗi đau như dời núi lấp biển gần như giết chết tôi.
Khi đó tôi bất lực khẩn cầu thần linh, cầu xin hắn có thể sống lại, cầu có thể gặp lại hắn một lần nữa.
Nhưng giờ phút này, tôi thà rằng hắn chết ở không gian kia, chết ở thời điểm tôi cũng không biết gì cả.
Như vậy cũng tốt.
Như vậy cũng tốt.