Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Không Phải Là Duy Nhất

Chương 4



9

Ngày hôm sau, thừa dịp Chu Việt xử lý công việc không ở nhà, tôi đăng ký với công ty xin ký túc xá, dọn ra ngoài.

Chuyển ra ngoài không bao lâu, kỳ sinh lý của tôi đã đến.

Lúc này đây đặc biệt khó chịu, bụng dưới lạnh như băng rơi đau giằng co gần mười ngày cũng chưa kết thúc, tôi nhận thấy được điều không ổn, đi bệnh viện kiểm tra.

Bác sĩ nói, tôi mang thai, có dấu hiệu dọa xảy, hơn nữa tình trạng thai nhi phát triển không bình thường, vẫn đề nghị phá thai.

Tôi mờ mịt ngồi trong phòng khám, bỗng nhiên nhớ ra.

Kiếp trước cũng là vào thời điểm này, tôi mang thai.

Cũng giống như tình huống hiện tại, tình trạng thai nhi phát triển không tốt, bác sĩ đề nghị phá bỏ.

Bởi vì ngày hôm sau còn có công việc, tôi đã hẹn phẫu thuật ngay tại chỗ, sau đó gọi điện thoại cho Chu Việt.

Rất nhiều lần, hắn vẫn không nhận.

Cho đến khi tôi phẫu thuật xong, ngày thứ tư về đến nhà, cuối cùng Chu Việt cũng trở về.

Hắn nói hắn đi công tác, không nhận được điện thoại, vì trấn an tôi, thậm chí từ chối công việc sau đó, ở nhà với tôi hai tuần.

Mà lúc ấy, tôi chỉ cảm thấy hắn thật sự rất yêu tôi.

Chỉ là bởi vì lần sẩy thai đó tổn thương cơ thể, sau đó tôi không thể mang thai nữa.

Mà kiếp này, tôi rốt cuộc hiểu được hắn đi làm gì.

Tôi ngồi trước cửa phòng phẫu thuật nạo thai, nhìn vào wechat, Kiều Mộc đăng một giờ trước.

Định vị tại sân bay: “Danh nghĩa đi công tác, thực ra là đi du lịch cùng ông chủ!”

Đi công tác gì chứ.

Tôi nắm chặt di động, cười trào phúng, chỉ cảm thấy khóe mắt chua xót, tựa hồ nước mắt một giây sau sẽ rơi xuống.

Tiếng bước chân dồn dập bỗng nhiên từ xa đến gần, dừng ở trước mặt tôi.

Giọng nói quen thuộc mang theo tiếng thở dốc, vang lên trên đỉnh tóc tôi: “Tư Tư.”

Tôi cứng đờ.

Chậm rãi ngẩng đầu, Chu Việt đang đứng trước mặt tôi, vừa thở vừa nói: “Em làm phẫu thuật… Vì sao không gọi cho anh?”

Không biết có phải là ảo giác của tôi hay không, trong nháy mắt này, luôn cảm thấy trên người hắn đã xảy ra biến hóa kỳ dị nào đó.

Giống như chỉ một cái nhìn này, liền không giống với lúc trước.

Tôi nhìn hắn, không nói gì, đúng lúc này y tá thò đầu ra, gọi tên tôi.

Vì thế tôi đứng lên, đi tới hai bước.

Sau đó đột nhiên dừng lại.

Cả đời này, từ đầu đến cuối tôi chưa từng gọi điện thoại cho hắn.

Làm sao hắn biết tôi đang phẫu thuật?

Một ý nghĩ đột nhiên hiện lên trong đầu, tiếp theo giống như cơn lốc bốn phương tám hướng thổi tới, máu cũng ngừng chảy theo.

Vô số cảm xúc từ trong lòng dâng lên, mê mang, bừng tỉnh đại ngộ, oán hận, tuyệt vọng… Cùng nhau tụ tập trong lòng kéo dài không dứt.

Tôi chậm rãi, từng chút từng chút xoay người, nhìn Chu Việt cách đó vài bước, cười còn khó coi hơn cả khóc:

“Anh trở về lúc nào, Chu Việt?”

Không khí một mảnh tĩnh mịch.

Chu Việt trước mặt nhìn tôi, cảm xúc trong mắt giống như sợi tơ đan xen, loạn thành một đoàn.

Y tá phía sau lại hô một tiếng: “Lâm Ngôn Tư.”

Hắn phảng phất như vừa tỉnh mộng đột nhiên bước về phía trước hai bước, vươn tay ra, muốn bắt lấy tôi.

Mà tôi chỉ lui về phía sau, né tránh tay hắn: “Đừng chạm vào tôi, anh bẩn quá.”

“Đừng như vậy, Tư Tư.” Hắn cầu xin nhìn tôi, trong giọng nói mang theo run rẩy, “Lần trước anh không tới, lần này để anh ở cùng em, được không?”

Giống như một lần nữa quen biết hắn, một khắc kia tôi nhìn Chu Việt trước mắt, chỉ cảm thấy hắn vô cùng xa lạ.

Tôi rũ mắt xuống, cười giễu cợt: “Lần trước không phải anh không tới, mà là bận đi du lịch với Kiều Mộc, căn bản không rảnh bận tâm đến tôi.”

“Ngoại trừ cái này, còn có rất nhiều lần anh thất hứa, không liên lạc được. Kiếp trước là tôi ngu ngốc, không biết vì sao, hiện tại tôi biết, đều là bởi vì Kiều Mộc.”

“Mỗi một đêm tôi không liên lạc được với anh, anh đều ở cùng với cô ta.”

Nói xong, tôi không để ý Chu Việt còn muốn mở miệng nữa, xoay người đi vào phòng phẫu thuật.

Cùng một ca phẫu thuật, cũng sẽ không bởi vì làm lần thứ hai mà cảm giác có thể khá hơn một chút.

Huống chi nội tâm của tôi đang bất ổn, vô số cảm xúc đấu đá lung tung, lại không thể nào phát tiết.

Mà tất cả những thứ này, sau khi gây mê hết đi, nhìn thấy Chu Việt đứng trước giường tôi, rốt cuộc tìm được lối ra.

“Anh muốn tôi tha thứ cho anh sao, Chu Việt?”

Tôi há miệng, mới phát hiện giọng nói của mình khô khốc như thế.

“Nói cho tôi biết đi, kiếp trước anh cùng cô ta bắt đầu từ lúc nào, kiếp này, anh lại trở về khi nào?”

Hắn đau khổ nhắm mắt lại: “Đừng hỏi cái này, Tư Tư, xin em.”

“Là bởi vì anh giờ quá mức đê tiện cùng với anh trong tưởng tượng hết sức thâm tình khác biệt quá nhiều sao?”

Câu nói này dường như vạch trần sự thật mà hắn không muốn đối mặt nhất.

“Anh chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với cô ấy… Khi cô ấy nhắc lại chuyện này, anh đã nói chia tay. Mấy ngày trước ngày kỷ niệm chín năm, em vẫn luôn nói với anh về kế hoạch ngày kỷ niệm của em, anh cảm thấy áy náy, cho nên đi đặt một chiếc nhẫn lớn hơn, muốn kết thúc với cô ấy, tất cả sẽ bắt đầu lại từ đầu. Nhưng xe chạy được nửa đường, xảy ra chuyện, lúc mở mắt ra, đã là hôm nay trên đường ra sân bay rồi.”

Hắn nói xong, tựa hồ lại sinh ra một chút dũng khí, cẩn thận cầm lấy tay tôi buông xuống giường.

“Tư Tư, đời này, anh và cô ấy còn chưa xảy ra chuyện gì, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”

Tôi như nghe được chuyện cười hoang đường đến cực điểm gì đó, nhìn hắn, nhịn không được cười rộ lên: “Còn chưa đủ sao?”

“Bây giờ như vậy còn chưa đủ sao, Chu Việt?”

“Anh không để ý đến sự phản đối của tôi mà tuyển cô ta vào công ty, cho dù là lần gặp gỡ đầu tiên không thoải mái như vậy cũng không thể ngăn cản anh đến gần cô ta, thậm chí ngay cả sinh nhật của anh cũng định cùng cô ta trải qua — như vậy còn không tính là đã xảy ra sao?”

Nói tới đây, bỗng nhiên tôi ho khan kịch liệt.

Chu Việt bưng tới một ly nước, cẩn thận đút cho tôi uống.

Tôi ngừng ho, mệt mỏi ngước mắt lên: “Chu Việt, chúng ta ly hôn đi.”

10

Dù sao Chu Việt cũng không đồng ý ly hôn.

Tôi đối với sự hối hận đau khổ của hắn làm như không thấy, sau khi xuất viện lập tức tìm luật sư: “Nếu như anh ta không đồng ý, thì khởi tố ly hôn đi.”

Nhưng mà bởi vì kiếp này, hắn và Kiều Mộc còn đang trong thời kỳ mập mờ, tôi tìm không ra chứng cứ ngoại tình gì, chỉ có thể đi qua quá trình tố tụng dài đằng đẵng.

Xế chiều hôm đó, tôi về nhà lấy một ít đồ, Chu Việt im lặng không lên tiếng đi theo tôi.

Kết quả ở dưới lầu đụng phải Kiều Mộc.

Cô ta vẫn lái chiếc Mercedes màu đỏ kiêu ngạo kia, nhìn thấy chúng tôi đầu tiên là liền xuống xe, vọt tới:

“Chu tổng, tôi không phạm sai lầm gì tại sao phải sa thải tôi?”

Nói xong, ánh mắt của cô ta dừng ở trên người tôi, mang theo vài phần đắc ý cùng khiêu khích: “Là cô, như thế nào, cô ngay cả loại dấm chua này cũng muốn ăn sao?”

“Biết rõ còn cố hỏi.”

Tôi mặt không chút thay đổi nhìn cô ta một cái, liền muốn đi qua bên cạnh cô ta.

Kiều Mộc lại một lần nữa nắm lấy cổ tay tôi: “Đừng đi, chúng ta hãy nói rõ ràng.”

“Vô duyên vô cớ, cô dựa vào cái gì bởi vì bản thân suy nghĩ nhiều mà khiến Chu Việt sa thải tôi?”

Cô ta gọi là Chu Việt.

Tôi chán ghét rút tay về, nhìn thẳng vào mắt cô ta:

“Từ đầu đến cuối đều là quyết định của một mình Chu Việt, anh ta là cá thể độc lập, tôi căn bản không có quyền can thiệp lựa chọn của anh ta.”

Cho nên khi bị Kiều Mộc hấp dẫn, hắn có thể phớt lờ thỉnh cầu và tâm tình của tôi, khư khư cố chấp tới gần cô ta.

Mà hôm nay, hắn từ kiếp trước trở về, cảm thấy hối hận, lại không chút do dự dứt bỏ cô ta.

Kiều Mộc sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn về phía sau tôi.

Mà Chu Việt không nhìn cô ta, chỉ đuổi theo tôi, cầu xin nói:

“Tư Tư, anh sẽ không liên lạc với cô ấy nữa, chúng ta nói chuyện, được không?”

Đi tới trước cửa lầu.

Lúc tôi lục thẻ ra vào trong túi, cuối cùng Chu Việt cũng nắm lấy tay tôi.

Phía sau bỗng nhiên vang lên giọng Kiều Mộc: “Chu Việt!”

Một tiếng này mang theo ý tứ xé rách, yêu hận đan xen, cảm xúc giống như dây đàn căng thẳng.

Tôi giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cô ta.

Ánh chiều tà nơi chân trời như máu, từng chút từng chút thấm vào tầng mây.

Xúc cảm hơi nóng bỏng rơi xuống, huyệt Thái Dương của tôi nhảy dựng lên, đau đầu đã lâu không thấy lại một lần nữa đến.

Kiều Mộc đứng cách đó không xa, bị ánh nắng chiều bao phủ, gương mặt xinh đẹp kia từng chút một hiện ra thần sắc điên cuồng biến hóa kỳ lạ.

Cô ta nhìn chằm chằm Chu Việt, nhẹ nhàng cười: “Tôi nói bí mật của tôi cho anh biết, anh đối xử với tôi như vậy sao.”

“Trêu chọc tôi, dễ dàng thoát khỏi như vậy sao?”

Bị cặp mắt giống như rắn độc kia nhìn chằm chằm, trong lòng tôi bỗng nhiên toát ra cảm giác lạnh lẽo khó hiểu.

Nhưng Kiều Mộc nói xong câu đó, liền không nhìn tôi nữa, xoay người lên xe, lái xe rời đi.

Sau khi về nhà, trong quá trình tôi thu dọn đồ đạc, Chu Việt vẫn đi theo phía sau tôi.

Hắn nói rất nhiều, nói kiếp trước hắn bị Kiều Mộc hấp dẫn như thế nào, còn nói hắn cũng không biết làm sao, rõ ràng ghét nhất loại phụ nữ không nói đạo lý như cô ta, nhưng thời gian lâu dài, lại một lần lại một lần thỏa hiệp vì cô ta.

Hắn càng nói càng mờ mịt, đến cuối cùng, trong giọng nói thậm chí mang theo một tia khóc nức nở:

“Anh cũng không biết tại sao, Tư Tư, rõ ràng chúng ta ở bên nhau nhiều năm như vậy, anh cũng xác định mình yêu em, là bởi vì thời gian quá lâu sao…”

Tôi ném mạnh hộp trang sức trong tay xuống đất.

Một tiếng động lớn.

“Thời gian quá lâu?”

Tôi giễu cợt nhìn hắn: “Thời gian của tôi không lâu sao? Nhiều năm như vậy, tôi chưa từng gặp qua người nào giống như Kiều Mộc sao? Nhưng bởi vì tôi xác định người mình yêu là anh, cho nên khi nghĩ đến bất cứ chuyện gì liên quan đến tương lai, người duy nhất xuất hiện trong đầu tôi cũng chỉ có anh.”

“Anh có thể cùng cô ta ở chung một chỗ sáu năm, không phải là tôi đối với anh rất tin tưởng sao?”

“Đúng vậy, trước ngày kỷ niệm năm thứ chín, tôi đã vắt hết óc lên kế hoạch – đó là bởi vì tôi nhận thấy tâm trạng anh không tốt trong khoảng thời gian đó, còn tưởng rằng đó là thời kỳ then chốt trước khi công ty ra mắt, anh bị áp lực tâm lý quá lớn, cho nên muốn cho anh sự ủng hộ lớn nhất. Tôi nghĩ anh là người duy nhất trên thế giới này yêu tôi vô điều kiện, mãi mãi.”

“Thế nhưng, hóa ra tôi cũng không phải là người duy nhất của anh.”

Chu Việt mặt xám như tro đứng tại chỗ.

Giờ khắc này tôi nhìn không ra hắn lúc hai mươi lăm tuổi sự nghiệp chính trực thăng tiến, hăng hái.

Mà tôi cũng không đau lòng cùng hoang mang như kiếp trước, chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tôi tháo nhẫn cưới trên ngón tay xuống, nhìn chằm chằm hắn, độc ác bổ sung câu nói cuối cùng:

“Vì sao anh còn trở về? Chu Việt, tôi thà rằng anh cứ chết như vậy trong tai nạn xe kiếp trước.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...