KHÔNG PHỤ QUỐC GIA, KHÔNG PHỤ NHÂN - Chương 8: Lê nhi, chúng ta nên đi thôi. (HẾT)
Cập nhật lúc: 2025-07-10 21:57:17
16.
Hoàng đế kinh hoảng thất sắc, chỉ tay về phía tổ phụ cùng các đại thần, giận dữ quát:
“Thị vệ trong cung cả ?! Các khanh là đám thần tử mà dám... dám tự tiện xông tẩm điện của Trẫm?!”
“Người ! Mau cả !”
bốn bề im lặng, chẳng một ai ứng tiếng.
Sắc mặt từ đen chuyển đỏ, hóa thành xanh tím, lồng lộn hét:
“Các ngươi tạo phản ! Tạo phản !”
Đối diện cơn thịnh nộ của vua, sắc mặt tổ phụ và các đại thần còn vẻ trung kính như ngày .
Trong mắt tổ phụ bình tĩnh gợn sóng, nhưng tận sâu nơi đáy mắt là nỗi thất vọng tột cùng, và cả thương đau nhức nhối.
Ngài tuy cứng nhắc, nhưng chẳng kẻ trung ngu mù quáng.
Ngài trung với vua — là vị quân vì dân mà sống.
Ngài yêu nước — là cõi nước chiến tranh, m/áu đổ đầ;u rơi!
“Bệ hạ, những năm thái bình thể khiến quên giá trị của những tướng sĩ nơi biên cương chăng?”
“Hay là, ngay từ đầu, vốn chẳng xem tính mạng trăm họ là mệnh ?”
Từng câu từng chữ của tổ phụ, như d.a.o cứa má.u, rớm lệ trong tim.
Hoàng đế như kẻ vạch trần tội ác giữa ban ngày, thẹn quá hóa giận.
“Tất cả đều do tiện nhân ngươi phá hỏng hết thảy! Còn hại ch/ết yêu nhất!”
Hắn giận dữ tuốt kiếm, lao thẳng về phía .
“Cẩn thận!”
“Cẩn thận!”
Liễu thượng thư vội chắn mặt , còn Ninh Viễn Hầu vung kiếm phản kích, mũi kiế.m xuy.ên thẳng qua cổ họ.ng hoàng đế.
Vị vua cuối cùng của Đại Lễ quốc, ngã xuống vũng m/áu, mắt mở trừng trừng cho đến ch.ết.
17.
Tổ phụ và chư thần nhanh chóng chọn một hoàng trẻ tuổi, phẩm chất đoan chính, tôn lên tân quân của Đại Lễ.
Vị tân hoàng coi trọng Bắc cương hơn ai hết.
Chiếu chỉ đầu tiên khi đăng cơ là ban thưởng hậu hĩnh, phái xe chở đầy lương thực và nhu yếu phẩm đưa đến nơi các tướng sĩ đóng quân.
Chiến sự với nước Lương cuối cùng cũng thể tránh khỏi.
Ninh Viễn Hầu tức tốc lên đường trận.
Sau hai năm rưỡi chiến đấu gian khổ, cuối cùng đẩy lùi quân địch, khiến nước Lương nguyên khí đại thương, ít nhất vài chục năm thể khơi dậy chiến hỏa.
bản mang đầy thương tích cũ mới chồng chất.
Chàng qua đ;ời trong màn tuyết trắng xóa tại biên cương.
Khi tin dữ truyền về kinh thành, đang ở phủ Ninh Viễn Hầu chăm sóc lão phu nhân cảm lạnh.
Nghe tin con t;ử trận, bà như trời giáng, phun một ngụm m;áu đen ngòm, ngất lịm .
Tỉnh , bà cầm tay , run rẩy thều thào:
“Lê nhi, con là cô gái . Là con vô phúc, phụ mất con.”
“May mà hôn ước còn thành, để ... trả canh cho Thái sư phủ…”
Tay già nua vẫn ấm, mỉm lắc đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-phu-quoc-gia-khong-phu-nhan/chuong-8-le-nhi-chung-ta-nen-di-thoi-het.html.]
“Không, con là dâu của họ Nhiếp.”
“Nhiếp Thế Viễn, chính là phu quân của con.”
Ta theo đúng lời hứa, gả phủ Ninh Viễn Hầu, nhận nuôi một đứa nhỏ trong họ tộc họ Nhiếp con kế thừa hương hỏa.
Ninh Viễn Hầu cả đời tận trung báo quốc, những gì và gia tộc hy sinh, thiên hạ ghi nhớ!
Mong rằng mai , hậu duệ vẫn còn tưởng niệm, khắc ghi công đức của họ đời đời!
Sự hưng thịnh của vương triều, là bao m;áu xương của tướng sĩ đổi lấy.
Giữ nước là trách nhiệm, là sứ mệnh thiêng liêng.
Bọn họ xứng đáng khắc ghi, gia quyến họ cũng đáng dưỡng già an lành.
Việc gây chấn động cả triều đình.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
Sau khi nghị bàn, tân hoàng và tổ phụ, Liễu thượng thư cùng ban bố vài điều tân luật:
[1] Hôn ước với tướng sĩ biên thùy sẽ triều đình bảo hộ, ai tự tiện hủy bỏ. Một khi đính hôn, nữ tử tùy ý từ hôn, trừ khi tướng sĩ phạm trọng tội.
[2] Sau khi kết hôn, hôn nhân pháp luật bảo vệ. Nếu tướng sĩ tử trận, phu nhân thể tái giá, hoặc tái giá thì sẽ phụng dưỡng gia quyến chồng, nhận đãi ngộ tương xứng.
…
Một thời gian dài, triều đình lấy việc kết duyên với tướng sĩ vinh quang.
Nữ tử tranh gả cho quân nhân.
Tướng sĩ biên ải cưới vợ, mà triều đình cũng phong phú nòi giống.
Tân hoàng còn đặc cách: mỗi năm cho quân lính nghỉ một tháng để về nhà.
18
Mười năm , lượng tướng sĩ gấp đôi.
Dân tăng nhanh như diều gặp gió.
Ba mươi năm , Đại Lễ quốc thâu tóm bộ các nước chư hầu lân cận, bao gồm cả nước Lương, thiên hạ đại thống.
Vạn quốc quy hàng, thịnh thế kéo dài.
Còn , những năm tháng , hết lòng hầu hạ chồng, dạy dỗ con cái, gánh vác môn hộ Nhiếp gia.
Ta tiễn biệt chồng.
Tiễn biệt tổ phụ.
Cũng tiễn... yêu sâu đậm nhất.
Liễu thượng thư cả đời lấy vợ, hiến trọn sinh mệnh cho triều đình.
Chàng ch;ết đường Nam hạ trị thủy.
Khi tin, đang vuốt ve Tiểu Hoa — chắt chít của Tiểu Bạch — con mèo năm xưa tặng .
Ta già .
Lần , để chờ nữa.
Tầm mắt dần mờ nhòa.
Bàn tay buông rũ xuống.
Trong m.ô.n.g lung, thấy Liễu Phi Thần trẻ tuổi mặc áo xanh, tuấn nhã như ngọc, thẳng tắp mặt , mỉm vươn tay .
“Lê nhi, chúng nên thôi.”
Ta cũng trở dáng hình thiếu nữ năm nào, đặt tay tay , nắm thật chặt.
“Được. Chúng ... cùng .”
(Hết) (Một đời trọn nghĩa – với nước, với tình, với gia tộc.)