Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Mình có bán source code Suu Truyện và nhận code web app, phần mềm, website, .. Ai có hứng thú có thể liên hệ qua telegram: @devdark07

Không Phụ Thê Duyên

Chương 62



*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Hoắc Thù ngồi ở một gian sương phòng tại Lâm Giang Tiên, nhìn thiếu niên đối diện, có chút ngượng ngùng
Nàng tuy rằng cũng có đói bụng, nhưng lúc ấy ý của nàng là muốn mời hắn ăn điểm tâm, không phải thứ tốt thì cần phải chia sẻ với người mình thích hay sao! Mà cuối cùng lại bị hắn mang tới bên này ăn, cái này làm nàng có cảm giác mỗi lần gặp mặt hắn, nàng đều không thể thoát khỏi chữ ăn được
Bà ngoại nói cô nương gia cần phải rụt rè, nàng không rụt rè như vậy có khi nào dọa hắn chạy mất hay không?
Ừm, cũng đã định thân rồi, chắc không thể nào đâu!
Lâm Giang Tiên tuy rằng nổi tiếng nhất về trà bánh, nhưng cũng có vài món đồ ăn làm chiêu bài, chỉ là số lượng không nhiều lắm, hơn nữa người bình thường đến đây ăn đủ loại điểm tâm cũng đủ no rồi, cũng sẽ không nghĩ tới ăn cơm uống rượu, nếu muốn ăn cơm vẫn nên đến tửu lâu bên cạnh thì hơn
"Hôm nay có ngỗng say, cá hấp, vịt nướng, rau thập cẩm, bồ cầu da giòn,....." Nhiếp Ngật nghiêm trang đọc thực đơn, sau đó nhìn về phía nàng dò hỏi, "Đều kêu một ít được không?"
Đương nhiên được!
Hoắc Thất cô nương rụt rè nói, "Huynh xem thử"
Nhiếp Ngật hơi hơi cúi đầu, che lại ý cười bên môi
Nhiếp Ngật duỗi tay kéo dây thừng được bện bằng chỉ năm màu bên cạnh, một trận âm thanh đinh đang đinh đang vang lên, Nguyên Võ mang một cái hộp sơn hồng khắc hoa Lăng Tiêu mang vào, bày ra trên mặt bằn, cầm thực đơn ra ngoài
Nhiếp Ngật mở hộp ra, bên trong có chín ngăn, mỗi một ngăn được bày một loại điểm tâm tinh xảo, rót cho nàng ly trà, làm tư thế thỉnh, âm thanh nhu hòa hỏi, "Hôm nay tiến cung thuận lợi không?"
Hoắc Thù nói một tiếng cảm ơn, nâng ly trà lên chậm rãi uống, sau đó nhìn hắn một cái, hỏi: "Huynh muốn nghe lời nói thật không?"
Nhiếp Ngật sửng sốt, biểu tình vừa đủ ôn hòa nói: "Tố Tố, nàng có thể tin tưởng ta"
Hoắc Thù đỏ mặt, lần đầu tiên cảm thấy nhũ danh của mình dễ nghe như vậy, trái tim cũng như muốn bay lên. Nàng xác thật có thể tin tưởng hắn, hiện tại bọn họ cũng đã định thân, năm nay sau khi nàng cập kê, hôn kỳ của bọn họ liền sẽ được thương nghị, xem chừng cũng nhanh thôi
Nàng lại uống một ngụm trà làm mình trấn định lại, rồi mới nói: "Kỳ thật cũng không tệ, được ban thưởng một đống đồ, chỉ là thái hậu nương nương thoạt nhìn có chút không nóng không lạnh, An phi nhìn rất tốt với ta nhưng lại giống có chút ý kiến, áy náy lại lớn hơn, nàng cũng không thể làm gì. Tào quý phi rất cảm tạ ta cứu Tam hoàng tử, lại có hơi quá mức nhiệt tình, giống như đang muốn mượn sức ta, chỉ có hoàng hậu nương nương, ta nhìn không hiểu ý nàng, bất quá nàng cũng không có ác ý với ta. Còn có Tứ công chúa, nàng đối với ta cũng thật nhiệt tình, khắp nơi giao hảo"
Nhiếp Ngật an tĩnh mà nghe, đến khi nàng dứt lời, trong lòng hắn có chút gợn sóng, rất kinh ngạc với nhạy bén của nàng
Cô nương này làm cho người ta cảm giác tựa như một tiểu cô nương không rành thế sự, được Ngu gia bảo hộ đến cực kỳ tốt, tính tình hoạt bát rộng rãi, những sự việc không tốt chưa bao giờ để trong lòng khiến mình khó chịu, làm người chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn đến tận tâm, giống như một cô nương đáng yêu không hề có chút tâm cơ nào
Chỉ là nàng thật sự rất nhạy bén, người đối với nàng tốt hoặc không tốt hoặc sự việc, nàng đều rất rõ ràng
Không biết Ngu lão phu nhân dạy nàng như thế nào, lại dạy ra được một cô nương như vậy, làm hắn càng thêm yêu thích
Trong lòng Nhiếp Ngật có vài phần vui sướng, mỉm cười nhìn nàng, nói: "Lần này nàng lập công lớn, cữu cữu khích lệ nàng, các nàng tự nhiên đều phải tỏ vẻ!"
Thế nên mặc kệ trong lòng các nàng nghĩ như thế nào, cho dù không cảm kích, ngoài mặt cũng phải tỏ một phen thái độ
Hoắc Thù nga một tiếng, đem chung trà đã uống trống không đưa qua, đương nhiên là để hắn tiếp tục châm trà
Nhiếp Ngật cũng không bực, vì nàng rót trà, ngón tay trắng nõn thon dài đặt trên ấm trà tử sa, tay kia ấm kia, đều phá lệ mà đẹp
Tiếp theo Hoắc Thù mang toàn bộ sự tình ở trong cung đều nói cho hắn, không thiếu việc nào, cuối cùng nói: "Tứ công chúa nói chờ sau khi thời tiết tốt, sẽ kêu ta tiến cung ngắm hoa" Sau đó lại hạ giọng, cẩn thận nói: "Hôm nay ta đã dạo một vòng Ngự Hoa Viên, cảm giác thật không có gì để ngắm"
Nhiếp Ngật không nghĩ tới nàng lại thành thật như vậy, nhịn không được muốn cười, hỏi: "Vậy nàng thích tiến cung không?"
"Không thích" Hoắc Thất cô nương vô cùng thành thật đáp, sau đó nhìn hắn, không đem lời trong lòng nói ra
Đám nữ nhân trong cung kia, sinh sống trong mấy tấc vuông nơi đó, cả ngày cũng không có làm gì, chỉ có thể đấu tới đấu lui, mệt đến phát hỏng. Nói một lời cùng các nàng, cũng phải vòng tới vòng lui, lúc nãy nàng thiếu chút nữa bị Tứ công chúa nói xoay vòng vòng nên có chút không muốn nói chuyện với Tứ công chúa, đối với lời mời của Tứ công chúa, tự nhiên cũng không có hứng thú gì
Tuy rằng nàng không nói rõ, nhưng từ biểu tình của nàng Nhiếp Ngật cũng có thể đoán được đôi chút, thiếu chút nữa đã cười ra thành tiếng. Cô nương này việc tốt như thế còn không muốn chứ? Đáng yêu tới mức hắn hận năm nay không thể lập tức cưới nàng đem về nhà...
"Nếu không thích, vậy không đi, nếu Tứ công chúa kêu nàng tiến cung, nàng liền tìm cơ hội đẩy, đẩy không được thì tìm An Dương" Nhiếp Ngật dặn dò nói, rốt cuộc lo lắng cô nương thành thật này trong mắt hắn sẽ bị chịu thiệt, đặc biệt là nếu hắn không có ở kinh thành che chở, trong lòng luôn lo lắng
"Được!" Hoắc Thù đáp đến nhanh chóng
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Nguyên Võ tự mình đem thức ăn đã chuẩn bị tốt lên đây, nóng hầm hập, hương vị thức ăn lan tỏa
Hoắc Thù cảm thấy bụng càng đói, bất quá Nàng còn nhớ rõ cần phải rụt rè, cho nên chờ sau khi bữa cơm kết thúc, nàng vẫn ăn không no như cũ
Nhiếp Ngật nhìn nàng một cái, chờ khi đưa nàng ra cửa, trong tay Nguyên Võ đã cầm mấy cái tráp điểm tâm Lâm Giang Tiên đưa cho Ngải Thảo
Sắc mặt Ngải Thảo có chút đơ đơ, cũng cảm thấy không quá thích hợp, vì sao mỗi lần tiểu thư nhà nàng cùng Nhiếp thế tử ở bên nhau, Nhiếp thế tử đều đưa nàng một đống đồ ăn? Chẳng lẽ sự tình tiểu thư mỗi bữa đều phải ăn ba chén cơm Nhiếp thế tử đều đã biết?
Sau khi lưu luyến không rời cáo từ Nhiếp Ngật, Hoắc Thù lên xe ngựa trở về Tĩnh An Hầu phủ
Nhiếp Ngật đứng trên lầu hai Lâm Giang Tiên, nhìn theo xe ngựa Tĩnh An Hầu phủ biến mất trong đường phố, thần sắc trên mặt đã thu liễm lại, chỉ còn thừa một mảnh nghiêm nghị
Nguyên Võ mang theo chưởng quầy Lâm Giang Tiên tiến vào
Chưởng quầy tiến lên hành lễ, nhìn sườn mặt nghiêng lạnh băng của hắn, liền nói chuyện cẩn thận một chút: "Thế tử, đây là việc bí mật Xương Nghĩa Hầu cùng Hộ Bộ Thượng Thư đã trao đổi" Nói, cung cung kính kính đem một quyển sách nhỏ cực mỏng trình lên
Nguyên Võ tiếp nhận, đưa đến tay chủ tử
Nhiếp Ngật lật lật, nháy mắt thần sắc thêm vài phần lạnh lùng
Chưởng quầy Lâm Giang Tiên vùi đầu đến cực thấp, thủ đoạn của vị thế tử này hắn đã lãnh hội qua, chọc đến hắn, không chết cũng bị lột da, huống chi sự tình lần này đề cập đến quá nhiều người như vậy, cũng không biết triều đình có rơi vào một trận run chuyển lớn hay không
Cho đến khi Nguyên Võ đưa mắt ra hiệu, chưởng quầy Lâm Giang Tiên nhanh chóng khom người lui xuống
Nhiếp Ngật khép quyển sách nhỏ kia lại, lại nhìn thoáng qua thời tiết âm u bên ngoài, nói: "Nguyên Võ, qua mấy ngày nữa ta sẽ rời kinh, việc ở kinh thành bên này liền giao cho ngươi"
Nguyên Võ lên tiếng, trong lòng hiểu rõ, kỹ thuật trong lòng chủ tử không yên tâm Hoắc thất cô nương
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Buổi sáng liền tiến cung khi trở về đã là giờ Mùi, thời gian cũng tương đối lâu, thế nên người Tĩnh An Hầu phủ đều có chút lo lắng
Chờ sau khi nghe nói Hoắc Thù đã quay trở về, trên có Hoắc lão phu nhân, dưới có Hoắc Nghiên đều nhẹ nhàng thở ra
Đón gió xuân se lạnh, Hoắc Thù khoác áo choàng da chuột xám nạm hoa hồng lụa bước vào, liền thấy trong phòng ngoại trừ tổ mẫu Hoắc lão phu nhân, còn có đám người Tĩnh An Hầu phu nhân, Ngũ phu nhân
Chờ sau khi Hoắc Thù hành lễ, Hoắc lão phu nhân liền gấp không chờ nổi, hỏi: "Hôm nay tiến cung như thế nào?"
Hoắc Thù liền đen sự tình trong cung đơn giản nói qua một lần, phần lớn đều giản lược, nhưng nghe vào tai Hoắc lão phu nhân cùng Tĩnh An Hầu phu nhân, liền thành từ thái hậu, hoàng hậu đến Quý Phi đều tốt, đối với nàng không tiếc ban thưởng, hai người nghe được vô cùng cạn lời
Ngũ phu nhân sau khi nghe được những đồ ban thưởng đó, trái tim liền giống như sôi trào, vô cùng khó chịu
Những đồ này nếu là ban thưởng cho ngũ phòng thì thật tốt, đáng tiếc đây là trong cung ban thưởng riêng cho Hoắc Thù, không thuộc về quỹ chung, trừ khi Hoắc Thù tự mình giao cho quỹ chung phân phối, dĩ nhiên Hoắc Thất cô nương cũng không có loại nhận thức vĩ đại này
Ngũ phu nhân chờ sau khi nàng nói xong, há mồm liền nói: "Thù tỷ nhi, hôm nay thái hậu cùng hoàng hậu nương nương ban thưởng cho ngươi nhiều đồ vật như vậy, có thể thấy được các nàng đều thích ngươi, chỉ đáng thương Diệu nhi còn đang bị thương, hiện tại còn nằm trên giường không gượng dậy nổi, một chút nữa ngươi cần đi xem nàng"
Hoắc Thù kinh ngạc nói: "Cửu muội bị bệnh?"
"...., không có, nhưng mà bị kinh hách, trên trán còn có vết thương" đặc biệt nhắc tới vết thương trên trán nữ nhi, là do chính vị này gián tiếp tạo thành
"Cửu muội có phải hơi quá yếu hay không?" Hoắc Thù kinh ngạc nói, "Ngũ tỷ, Lục tỷ, Bát muội hôm qua còn tới thỉnh an tổ mẫu đây, Cửu muội chỉ là bị thương trên trán, về vết thương nhỏ này tùy tiện bôi một ít dược là tốt thôi, mà ta cũng đã khống chế sức lực rồi. Aiz, thân thể Cửu muội yếu đuối thành như vậy, cũng thật không tốt a"
Ngũ phu nhân thiếu chút nữa nghẹn khí, lời này nếu truyền ra ngoài, chẳng phải là nói thân thể Hoắc Diệu yếu ớt, về sau còn phải làm mai như thế nào?
"Ngươi, sao ngươi lại có thể nói như vậy, thân thể Diệu nhi tốt....."
"Thái thái, lời này không phải do người nói sao? Cửu muội hiện tại còn nằm trên giường không dậy nổi" Hoắc Thù càng kinh ngạc
Ngũ phu nhân tức giận đến không nói nên lời, ngón tay run rẩy chỉ nàng, "Ngươi...."
"Câm miệng!" Hoắc lão phu nhân giận trừng mắt với Ngũ phu nhân, nếu để nàng nói tiếp, còn không phải rước mất mặt về nhà
Ngũ phu nhân im như ve sầu mùa đông, tuy trong lòng vẫn là không phục nhưng cũng không dám nói tiếp
Vừa nãy nghe Ngũ phu nhân mở miệng, Hoắc lão phu nhân cùng Tĩnh An Hầu Phu nhân đều hiểu rõ ý tứ của nàng, đây là nhìn trúng đồ vật trong cung ban thưởng cho Hoắc Thù. Kỳ thực đừng nói Ngũ phu nhân, Tĩnh An Hầu Phu Nhân khi nghe nói đến những đồ vật trong cung ban thưởng đó, cũng có chút động tâm, chỉ là nàng động tâm cũng không thể mở miệng hướng chất nữ đòi đồ, nàng không ném được mặt mũi
Nào ngờ Ngũ phu nhân lớn như vậy lại đỉnh đạt mở miệng nói muốn đồ, thật không biết nàng lấy mặt mũi ở đâu ra, cuối cùng bị kế nữ xoay cho một hồi, còn liên lụy Hoắc Diệu, thật là không có đầu óc
Tĩnh An Hầu Phu Nhân âm thầm lắc đầu, nhịn không được liếc mắt đánh giá Hoắc Thù một cái, cảm thấy Hoắc Thù này vận khí thật đúng là không tồi, ở đâu lại ra mệnh cách vừa sinh ra đã khắc mẫu thân, còn khắc cả lục thân? Bất quá lúc đó các sự tình đều tiến lại cùng nhau, cho nên lão phu nhân mới có thể nghĩ như vậy thôi
Lúc trước nàng nghe lão phu nhân lỡ lời hai câu, lại vì hài tử còn quá nhỏ, Ngu thị vừa mới mất, Tĩnh An Hầu phủ đúng vào thời điểm rối ren, nàng cũng không đi thăm dò sâu vì sao lão phu nhân lại cho rằng như vậy, hiện tại hài tử đã trưởng thành trở về nhà này, vận khí dường như vô cùng không tồi
Hoắc lão phu nhân sau khi khiển trách Ngũ phu nhân, cũng cảm thấy Ngũ phu nhân có chút mất mặt, liền không giữ Hoắc Thù lại, cho phép nàng đi xuống nghỉ ngơi
Tĩnh An Hầu Phu Nhân cũng thức thời cáo lui
Ngũ phu nhân không đi, nàng ngồi ở vị trí dưới tay lão phu nhân, có chút ủy khuất nói: "Nương, nhà chúng ta còn không có phân gia, Thù tỷ nhi lần này được ban thưởng nhiều như vậy, hiếu thuận trưởng bối cũng là đương nhiên. Huống hồ lúc ấy cho dù nàng là vì cứu Diệu Nhi, nhưng Diệu Nhi cũng là bởi vì nàng mà bị thương, là sự thật rõ ràng, con dâu có nói sai chỗ nào?"
"Câm miệng!" Hoắc lão phu nhân giận sôi máu, "Đó là đồ vật trong cung ban thưởng cho Thù tỷ nhi, nàng muốn đưa ai liền đưa cho người đó, không đưa cũng là việc của nàng, một trưởng bối như ngươi lại nhìn chằm chằm vào đồ vật của nàng, có biết xấu hổ hay không? Người đừng quên, Diệu Nhi hiện tại còn chưa làm mai đâu, nếu làm bại hoại thanh danh nàng ta không tha cho ngươi!"
Ngũ phu nhân chỉ có thể không tình nguyện mà câm miệng, chỉ là sau khi trở về ngũ phòng, không thiếu được muốn nói vài câu cùng trượng phu
Hoắc Ngũ lão gia không kiên nhẫn nói: "Đó là đồ vật trong cung ban thưởng cho Thù Nhi, tất nhiên để nàng giữ, về sau coi như là hồi môn của nàng"
Ngũ phu nhân nghe được lời này tức giận muốn chết
Tĩnh An Hầu Phủ còn chưa phân gia, Ngũ phòng tuy được lão phu nhân thiên vị, nhưng cho dù lão phu nhân có thiên vị, cũng không có khả năng trợ cấp toàn bộ cho ngũ phòng. Hoắc ngũ lão gia lại là văn nhân thanh cao, không thông công việc vặt, ngũ phòng kỳ thực là dựa vào Tĩnh An Hầu phủ sống qua ngày, căn bản không tích góp được gì, Ngũ phu nhân cho dù muốn tích góp chút ít hồi môn cho nữ nhi, cũng không tích góp được bao nhiêu, huống chi nàng còn đứa con trai, nàng muốn để hồi môn của mình lại cho con trai, bởi vậy nữ nhi nơi đó liền có chút đáng thương
Nếu không phải như vậy, nàng nào có thể da mặt dày hướng đến kế nữ đòi đồ? Đều là cô nương ngủ phòng, sao tỷ tỷ có thể được chỗ tốt, lại không chia sẻ với muội muội?
Trong lòng Ngũ phu nhân lại ủy khuất, một người hai người trong nhà này điều khiển trách nàng, làm nàng hết cách nói, chỉ có thể trốn ở trong chăn khóc một trận, sau khi khóc xong lại suy tư làm sao có thể moi một ít đồ vật từ chỗ Hoắc Thù
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***
Hoắc Thù không biết tâm tư của kế mẫu, sau khi nàng cho người ghi chép đồ vật trong cung ban thưởng vào sổ, liền chọn một ít mang qua tặng cho tỷ muội các phòng
Tuy đối với cái nhà này không có cảm tình gì, nhưng Hoắc Thù cũng biết mặt mũi là làm cho người ngoài xem. Lấy một ít đồ nàng không thích đem ra tặng người, có thể tạo được thanh danh tốt, vì sao không làm?
Đồ vật lần này trong cung ban thưởng thật sự phong phú, Hoắc Thù lại chọn ra một ít, qua mấy ngày nữa khi thời tiết tốt lên, nàng liền như vậy mang đi Uy Viễn Tướng Quân phủ, cũng mặc kệ người Tĩnh An hầu phủ nghĩ như thế nào
Cách làm trắng ra như vậy lại đúng lý hợp tình, làm người Tĩnh An Hầu phủ đều sợ ngây người
Ngũ phu nhân oán giận nói: "Quả nhiên là đứa bạch nhãn lang, chỉ một lòng nghĩ cho nhà ngoại, về sau gả chồng, cũng chỉ hướng bên ngoài"
Hoắc Diệu nghe được lời này, ít nhiều cũng có chút thẹn tâm, "Nương, Thất tỷ là lớn lên ở Ngu gia, nàng hướng về Ngu gia cũng là phải"
Thời gian Hoắc Thù hồi kinh cũng chưa đến một năm, tuy rằng Tĩnh An Hầu phủ mới là nhà nàng, nhưng thoạt nhìn, nàng ngoại trừ quan hệ cùng Hoắc Nghiên đại phòng tốt một chút, ngày thường cũng chỉ ở Điệp Thúy Viện, cũng không thân cận cùng người trong phủ. Mọi người cũng có thể cảm giác được nàng xa cách, nhưng mười mấy năm không gặp, có cảm tình mới thật sự là lạ, làm sao trong thời gian ngắn liền có thể thân cận, tự nhiên cũng không dám nói gì
Chỉ là bọn họ không nghĩ tới, Hoắc Thù liền thân cận nhà ngoại, thân cận như vậy cũng đúng lý hợp tình, sau khi được thứ tốt, người trong phủ còn chưa đến lượt nàng hiếu kính, đã bị nàng đưa đi nhà ngoại, ngay cả che giấu một chút cũng không che giấu
Ngu ngũ phu nhân liền nhìn đồ vật trong cung ban thưởng cháu gái ngoại đưa tới, thật là dở khóc dở cười
"Đồ trong cung ban thưởng, con đều dọn qua đây hết rồi? Cũng không chừa lại chút làm của hồi môn cho mình!" Diêu thị nhẹ nhàng chọc cái trán của nàng
Hoắc Thù cười hì hì nói, "Ngũ cữu mẫu yên tâm, trong nhà vẫn còn! Mấy thứ này kỳ thật cũng không nhiều lắm, ngoại trừ muốn đưa cho Ngũ cữu cữu cùng Ngũ cữu mẫu, còn làm phiền Ngũ cữu mẫu hỗ trợ cho người đưa đi Bình Nam thành tặng cho bà ngoại, cùng vài vị cữu cữu, cữu mẫu, biểu ca biểu đệ bọn họ, phân xuống dưới như vậy cũng không nhiều lắm, đúng không?"
Diêu thị nhìn tiểu cô nương tươi cười xán lạn, cũng không biết nói gì
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwiki1.com/tac-gia/nhamy111***

Chương trước Chương tiếp
Loading...