Không Xứng - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-08 22:19:51
4.
Ta nghĩ chắc chắn sẽ chớt, nhưng ngờ thể tỉnh .
Căn phòng ấm áp, mùi trầm nhẹ nhàng, tĩnh lặng và đẽ.
Cửa nhẹ nhàng đẩy mở, một làn gió thổi , khiến kìm rùng , thể ngừng cơn ho vì n.g.ự.c đau nhói.
Ngược ánh sáng, thấy một bóng dáng cao lớn từ từ bước tới, khiến khỏi siết chặt nắm tay.
Khi rõ đó, nhận thấy y vài phần giống An Tĩnh Dương, nhưng may mắn là .
“Hoàng thái tử?” Ta khẽ hỏi, dựa trí nhớ của .
Hoàng thái tử hiện tại, tài năng văn võ song , hoàng thượng tin tưởng và nhân dân yêu mến.
Y cao lớn và trai, khác hẳn với dáng vẻ lịch thiệp của An Tĩnh Dương.
Đôi mày dài và hẹp, ở khóe mắt một nốt ruồi lệ, mỗi khi khác, ánh mắt luôn toát lên sự lạnh lùng và áp bức.
giờ đây y mỉm , vẻ mặt dịu dàng.
Hóa khi y dịu dàng, đôi mắt và nét mặt quyến rũ và thuần khiết đến , giống như một tình chân thành.
Không trách , nếu y lúc nào cũng giữ vẻ mặt lạnh lùng , chắc chắn các quý nữ trong kinh thành sẽ ngừng xông cửa phủ thái tử.
“Ngươi tỉnh ? Cảm thấy khá hơn ?” Giọng của y trầm thấp, sức mê hoặc.
Ta cố gắng dậy, hành lễ nhưng cũng rời khỏi đây.
Giờ đây chớt trong lòng, tiếp xúc với bất kỳ ai, cũng sống tiếp.
Tuy nhiên, kịp lên, ngã xuống cạnh giường, lúc mới cảm nhận cơn đau nhói từ cơ thể.
Thái tử An Viễn Chu nhẹ nhàng đỡ lấy eo , đẩy về giường.
Ta phản kháng, thể cứng đờ, tránh xa bàn tay y đang đặt eo.
“Cảm ơn thái tử cứu mạng.” chỉ thể lễ phép cảm ơn, nhưng y dường như nhận ý định của .
“Ta tìm nhiều cách mới thể cứu ngươi về, xin ngươi ở dưỡng thương cho ?Bất Độ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khong-xung-pnkj/chuong-4.html.]
Y tức giận vì sự xa cách của , chỉ lặng lẽ rút tay về, giữ cách khiến cảm thấy thoải mái, nhẹ nhàng chuyện, giống như đang dỗ dành.
Y nhớ tên , mặc dù chúng t chỉ gặp vài ở Thiên Long Tự.
Ta gì, chỉ im lặng đáp .
Y yêu cầu trả lời, chỉ nhẹ nhàng chỉnh chăn cho .
Lấy bát thuốc bàn, y tự tay múc thuốc và đút cho .
Ta bản năng từ chối, y gì, chỉ kiên trì đưa thìa thuốc đến bên miệng.
Cuối cùng, chỉ thể nhượng bộ, từng ngụm thuốc đắng ngắt, khiến khỏi nhớ đến An Tĩnh Dương ngày xưa.
“Bất Độ, những chuyện xảy ở kinh thành, đều . Mấy ngày , miền Nam cứu trợ, về tới thì gặp ngươi ở ven sông.”
Y giải thích về chuyện mà , giọng bình tĩnh và dịu dàng.
Thấy run rẩy ngừng, y hỏi về chuyện giữa và An Tĩnh Dương.
Chỉ nhẹ nhàng đưa tay gạt những sợi tóc trán , ngón tay y lạnh.
Sau gần một năm dây dưa với An Tĩnh Dương, tóc dài nhiều, giờ đây còn dáng vẻ của một tu hành.
“Cảm ơn thái tử cứu mạng, ngày mai sẽ rời .”
Y cho cảm giác ấm áp hiếm , nhưng giờ đây khó lòng tin tưởng bất kỳ ai.
“Sao ? Ngươi tìm cái chớt ?” Giọng của y còn êm ái như , mà chút giận dữ che giấu.
Sự dịu dàng trong đôi mắt của y sự lạnh lùng thế, khiến khỏi cảm thấy căng thẳng.
“Thưa thái tử, chuyện trần thế đối với dân thấp kém như mây trôi qua, giờ đây chỉ rời khỏi cái náo nhiệt của kinh thành, còn về tương lai thế nào, xin thái tử đừng lo lắng, ngài chỉ là ca ca của An Tĩnh Dương, nghĩa vụ chăm sóc .”
Hoàng gia tình cảm, mặc dù thái tử cứu mạng , nhưng cũng dây dưa quá nhiều.
“Ta vì , cũng giữ ngươi , nhưng dù thế nào, hết hãy dưỡng thể. Hiện giờ ngươi suy kiệt quá nặng, nếu rời khỏi phủ thái tử, ngươi sẽ sống một năm.”
Không ngờ, chỉ trong một năm dây dưa với An Tĩnh Dương, rơi cảnh ngộ như .
Ta thể cãi thái tử, đành im lặng gật đầu.